Chương 1065: Dã thú, bát đại chiến tướng

Tần Lạc không biết cửa hàng dụng cụ nhà bếp Norton đường số hai mươi mốt nhưng người tài xế taxi lại biết.

Khi nghe Tần Lạc nói địa chỉ này, người tài xế taxi da đen cười hỏi: “Đã xác định đúng địa điểm chưa? Nơi này bỏ haong đã lâu, không phải là nơi anh có thể tới thăm bạn bè.”

“Lái xe đi.” Ly lạnh lùng nói. Tâm trạng của nàng không tốt, nàng cũng không có thói quen nói chuyện với người lạ.

Tính tình người tài xế taxi da đen không tệ, gã chỉ cười vui vẻ sau đó lái xe đi.

Mọi người đều biết bây giờ Las Vegas là thành phố sa mạc kỳ tích, nổi tiếng nhất thế giới. Mặc dù diện tích của thành phố không ngừng được mở rộng nhưng bên ngoài nó vẫn bị bao quanh bởi sa mạc cát và gió cát sa mạc phát ốm.

Đường số hai mươi một là con đường nằm rìa thành phố. Bên ngoài con đường này là một khoảng rộng cây xương rồng do con người trồng, bên ngoài nữa chính là sa mạc cát mênh mông.

“Chính là nơi này.” Người tài xế taxi chỉ vào một tòa nhà cũ nát nói với Ly vì anh ta hiểu người đàn ông ngồi sau lưng mình không hiểu tiếng Anh.

Ly trả tiền Taxi rồi mở cửa, xuống xe. Tần Lạc cũng đẩy cửa đối diện và xuống xe

Đợi khi chiếc taxi quay đầu chạy đi để lại sau lưng một lớp bụi cát vàng bốc lên cuồn cuộn, Tần Lạc và Ly đi tới cánh cửa chính cửa tòa nhà.

“Anh đi sau tôi.” Ly nói.

“Được.” Tần Lạc không từ chối vì hắn biết bản thân mình từ chối cũng không được. Thân thủ của hắn không thể tốt bằng Ly. Nếu như hắn cứ khí khái ra vẻ đàn ông đi trước, rất có thể Ly sẽ phải trả một cái giá rất lớn để bảo vệ hắn.

Ly rất hài lòng với thái độ này của Tần Lạc. Nàng rút mấy thanh chủy thủ bên hông, cần trong tay trái, bàn tay phải nàng cầm sẵn súng, bất kỳ lúc nào cũng ra một đòn trí mạng, hơn nữa nàng còn bật chốt an toàn sẵn sàng.

Đây là lần đầu tiên Tần Lạc nhìn thấy Ly cầm ám khí tay trái, tay phải cầm súng. Trước kia cho dù rơi vào tình trạng nguy hiểm như nào đi nữa, Tần Lạc chỉ nhìn thấy Ly dùng một trong hai thứ.

Không phải Ly không tin tưởng vào khả năng bắn súng và phi đao của mình mà nàng đã chuẩn bị sẵn sàng tình huống một địch nhiều.

“Đúng là một cô gái ngốc nghếch.” Tần Lạc đau lòng thầm nghĩ “hành trình tới nước Mỹ lần này khiến cô ấy thực sự rất mệt mỏi”.

Mỗi bước đi của Ly đều vô cùng cẩn thận, giống như đi vào bãi mìn giữa trận địa giao tranh của quân đội hai bên.

Tần Lạc đi sau Ly, không quá gần mà cũng không quá xa. Nếu như hắn đi quá gần Ly, sẽ gây ảnh hưởng tới đường lùi của Ly. Đi quá xa thì lại sợ kẻ thù tấn công từ phía sau.

Dọc đường đi lo lắng, sợ hãi nhưng không xảy ra chuyện nguy hiểm, hai người đi tới trước cổng chính rất an toàn.

“Lui lại sau.” Ly lên tiếng.

Tần Lạc lui lại sau hai bước, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

Mặc dù năng lực tác chiến của Tần Lạc kém cỏi nhưng mắt hắn có thể nhìn, tai có thể nghe. Dù Tần Lạc không làm được nhiều nhưng hắn tình nguyện dốc hết tất cả bản thân, giống như Ly đang làm vậy.

Loảng xoảng.

Ly chạy lên trước, tung chân đá vào cánh cửa chính nặng nề.

Sau đó nàng lộn người quay lại sau, động tác nhanh tới khó tin.

Cánh cửa gỗ rung dữ dội, tiếng cạch cạch vàng lên nhưng vẫn không đổ sụp, cũng không có tiếng nổ vang lên như hai người Tần Lạc mong đợi.

Tần Lạc cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nơi này là một địa điểm mai phục rất tốt, sao đám người đó không làm?

Trong khu nhà xưởng cao chừng năm, sáu mét chất đầy dụng cụ nhà bếp bán thành phẩm và mảnh gỗ, có rất nhiều sản phẩm đã gia công xong, chỉ còn chờ sơn và hoa văn là có thể đưa vào sử dụng. Ngoại trừ bị một lớp bụi bao bọc, căn nhà xưởng này hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết đổ nát.

Điều này khiến người ta cực kỳ khó hiểu là tại sao nó lại bị vứt bỏ? Tại sao không người nào tiếp nhận những thứ này?

Đúng lúc này đột nhiên Ly bay người nhào vào sau đống mảnh gỗ, khi thân thể nàng mới bay được một nửa, một đạo ngân quang lóe lên.

Vù.

Một thanh chủy thủ bay như chớp về phía cửa hông.

Một người đàn ông vừa mới xuất hiện ở cửa hông nghiêng đầu, thanh chủy thủ lướt qua mặt gã.

Keng.

Thanh chủy thủ cắm phập vào cánh cửa gỗ ở phía sau lưng người đàn ông. Chuôi thanh chủy thủ vẫn đang rung “phật phật phật”. Có thể nhận ra Ly đã dùng mười phần lực đạo với một đao này.

Binh binh binh.

Một tràng vỗ tay vang lên.

Người đàn ông vừa vỗ tay vừa đi tới bên cạnh Tần Lạc và Ly, cười ha hả nói: “Trước tiên là ý thử ẩn núp, phương pháp di chuyển nhanh nhẹn, phương pháp né tránh không sơ hở, còn cả kỹ thuật phi đao cực kỳ điêu luyện, Long Ly tiểu thư quả không hổ là quân nhân xuất sắc nhất Trung Quốc, cho dù là trên thế giới cũng rất hiếm gặp.”

Người đàn ông này lùn, gầy, trên người gã gần như không có thịt, trông gã như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng bay ngay lập tức. Gã mặc một chiếc quần jean màu xanh, một chiếc t-shirt màu trắng, bên ngoài chiếc t-shirt là một chiếc áo khoác da không có gì nổi bật, một đôi giày thể thao mang nhãn hiệu Nike, một mái đầu tóc thưa thớt. Khi người đàn ông này cười, hai má ông ta xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu.

Nếu như có người nói người đàn ông này là một hòa thượng, thực sự sẽ không một ai nghi ngờ.

Thế nhưng không một ai dám coi gã là hòa thượng.

Chỉ một cái lắc đầu đơn giản có thể né được một phi đao, người như vậy sao có thể là một hòa thượng bình thường.

“Ông là ai?” Ly đứng dậy từ sau đống gỗ, cảnh giác nhìn người đàn ông đang tới gần.

“Trúc Bản Vô Tâm.” Nguời đàn ông xấu hổ trả lời, giống như người đặt câu hỏi là người ông ta thần tượng vậy, mà ông ta chỉ bị người nhà kéo tới nhà mà thôi: “Hai người có thể gọi tôi là Dã Thú.”

“Dã thú?” Tần Lạc và Ly cùng kinh hãi thốt lên.

Một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế, người duy nhất có xuất thân châu Á, tới từ Nhật Bản, ngay từ nhỏ để thể hiện một thiên phú võ học kiệt xuất, được đại sư Miyamoto Accord của Nhất Đao Lưu thu làm đệ tử.

Miyamoto Accord không chút dấu giếm, tận tâm chỉ dạy, đem cả võ học cả đời cùng với toàn bộ bí kiếp Nhất Đao Lưu truyền dạy cho gã. Trong khi đó Trúc Bản Vô Tâm cũng không khiến người khác thất vọng, chỉ sau hai mươi năm cuối cùng ông ta cũng học thành tài, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Miyamoto Accord chưa kịp tuyên bố với thế giới rằng bản thân mình đã bồi dưỡng được một đệ tử kiệt xuất, không ngờ ông ta đã bị đệ tử của mình một đao chém thành hai mảnh, không thành tám mảnh mới đúng.

Nhất đao tứ trảm chính là bí kiếp mạnh nhất của Nhất Đao Lưu.

Không chỉ có vậy, khi màn đêm buông xuống, ông ta còn quay về Thần Cốc Xuyên, giết chết cha mẹ và em gái năm đó mới bảy tuổi đang mừng rỡ chạy ra đón.

Hành vi của Trúc Bản Vô Tâm khiến người đời phẫn nộ, ba lần giới võ thuật Nhật Bản tiến hành bao vây đại quy mô.

Thế nhưng đáng tiếc thân thủ gã cao cường hơn nữa còn có công phu chạy trốn hạng nhất, gã đều thoát khỏi ba lần vây công.

Một vị danh gia võ thuật trước khi động thủ đã hỏi gã: vì sao lại giết chết ân sư của mình. Câu trả lời của gã là: bản thân mình không thích theo đuôi người khác. Đao pháp tốt như vậy chỉ nên để mình gã sử dụng.

Lại có người hỏi gã vì sao lại giết chết cha mẹ và em gái của mình, câu trả lời của gã khiến người ta hộc máu tức giận: trước đó tôi đã nói là thích trở thành họa sĩ vĩ đại nhưng bọn họ cố tình đưa tôi đi học công phu. Còn về em gái của mình. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em gái, thật ra bản thân không có thành kiến với em gái. Gã chỉ thuận tay một đao nên không suy nghĩ nhiều lắm.

Chính vì vậy tên Dã Thú xuất hiện.

Gã như con chuột chạy qua đường ở Nhật Bản, bị người người hô đánh nên đương nhiên không còn con đường sống ở Nhật Bản, gã đã bỏ trốn tới Châu Âu, hơn nữa còn tới khiêu chiến với nhân vật bậc nhất đã được công nhận ở Châu Âu.

Kết quả như mọi người đều biết gã trở thành một trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế.

Khi Jesus nói tới con người này, gã nói một câu rất hay: Tôi là Jesus nhưng tôi không phải là Jesus. Hắn là Dã Thú và hắn xứng đáng với cái tên Dã Thú.

Những câu đó khiến con người ta không thể quên được. Tần Lạc vẫn ghi tạc trong lòng.

Tần Lạc không ngờ ở nước Mỹ, ở Las Vegas, hắn lại gặp Dã Thú.

Khi nhìn con người mà dáng vẻ bề ngoài còn nhỏ hơn cả mình, Tần Lạc thầm nghĩ nếu như đột nhiên gã này chết thì quá tốt.

Trúc Bản Vô Tâm nhìn Ly rồi lại nhìn Tần Lạc, cười ngượng ngùng nói: “Xem ra hai người đều biết tôi.”

“Người nào chả biết mày là Dã Thú.” Ly khinh thường nói. Nàng hận nhất chính là loại người khi sư diệt tổ, ngay cả cha mẹ, em gái của mình cũng không buông tha. Con người này đối với nàng còn đáng ghét, đáng chết hơn Hoàng Thiên Trọng cả ngàn lần.

“Đây chính là vinh hạnh của tôi.” Trúc Bản Vô Tâm như không biết xấu hổ, ngược lại gã còn nghiêm túc cúi đầu trả lời Ly như thể nàng mắng gã “Dã Thú” là đang ca ngợi gã. “Tiên sinh, tiểu thư, mặc dù tán gẫu với hai người rất vui vẻ nhưng việc ôn chuyện cũ của chúng ta vẫn phải để lại sau vì có người đang chờ hai người ở bên trong.”

“Cô của tôi đâu?” Tần Lạc hỏi.

Trúc Bản Vô Tâm nghi ngờ liếc nhìn Tần Lạc nói: “Tôi thấy rất ngạc nhiên không hiểu vì sao tới bây giờ anh vẫn hỏi vấn đề này?”

“Tôi tới chính là vì việc này.” Tần Lạc nghiêm mặt nói. Cho dù gã này là Dã Thú hay cầm thú gì đó thì cuối cùng cũng trở thành một tiểu quái thú bị đánh đuổi.

“Nhưng mà.” Trúc Bản Vô Tâm liếm đôi môi mỏng tang, nhìn Tần Lạc và Ly như nhìn một món ăn ngon: “Hai người sẽ chết nhanh thôi.”