Chương 1062: Cút ra ngoài cho tôi

Thời gian trôi đi, gần như tất cả người trong khách sạn đều biết sự việc đã xảy ra.

“Nhân viên điều tra FBI tấn công khách?”

“Không phải, là bị khách hàng tấn công.”

“Kẻ nào mà ngông cuống như vậy?”

“Nghe nói là thầy thuốc tới tham dự đại hội.”

Người tới càng lúc càng nhiều khiến hành lang ở tầng đoàn Tần Lạc đang ở không còn chỗ đứng.

Lập tức Helen cho vệ sĩ trấn giữ thang máy và đầu hành lang, không để người bên ngoài đi vào trong.

Những thành viên hàng đầu tổ chức đại hội y học dân tộc cổ truyền đã tới. Chủ tịch Reger khi biết người gặp chuyện không may là Tần Lạc khiến ông ta có cảm giác chỉ muốn quay người bỏ đi.

Gã này thật sự là kẻ gây họa. Bất kỳ người nào gặp gã cũng đều ăn đủ.

Thế nhưng là người đứng đầu của ban tổ chức đại hội, ông ta vẫn phải đi vào trong.

“Chủ tịch Reger, ngài tới đúng lúc quá.” Tần Lạc nhìn thấy Reger, hắn vội vàng chạy tới kéo tay như thấy người thân vậy. “Ông nên lấy lại công bằng cho chúng tôi. Ngay trong đêm khuya FBI xông vào phòng chúng tôi, hơn nữa còn có hành động nhục mạ bạn tôi … không, không chỉ như vậy mà bọn họ còn làm như này. Bọn họ xé quần áo của bạn tôi, tấn công tôi …”

Sau khi nghe người phiên dịch thuật lại, Reger cảm thấy đầu mình đau như búa bổ nhưng ông ta vẫn phaỉ mang bộ mặt thể hiện sự quan tâm. Reger ân cần hỏi han: “Ồ, thật sự không thể tin được chuyện như này xảy ra. Anh và bạn bè của anh có an toàn không? Có ai bị thương không?”

“Sau khi bọn họ lôi kéo bạn của tôi, tôi đã tới ngăn cản, tôi bị bọn họ đẩy mấy cái nhưng mà … bạn của tôi thì rất thê thảm.”

“Không cần lo lắng. Ủy ban chúng tôi nhất định sẽ yêu cầu điều tra rõ chân tướng sự việc, trả lại sự công bằng cho mọi người.” Reger nói như đinh đóng cột.

Quả thật không phải Reger muốn quan tâm tới chuyện vớ vẩn này nhưng vì có nhiều thầy thuốc đang đứng ở cửa, hơn nữa Tần Lạc lại là đội trưởng đoàn đại biểu thầy thuốc Trung Quốc nếu như bản thân ông ta không biểu thị thái độ thì chỉ e ông ta sẽ nhanh chóng bị bọn họ cho rớt đài.

Nếu như một người lãnh đạo không có năng lực thu phục quần chúng thì bản thân tổ chức cũng không muốn để một người có năng lực yếu kém tiếp tục ngồi trên một vị trí quan trọng như này.

“Cám ơn chủ tịch Reger.” Hai mắt Tần Lạc rơm rớm nước mắt.

“Đây là chuyện tôi phải làm.” Reger cũng nắm chặt tay Tần Lạc.

Đúng lúc đó bên ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào, hình như có nhiều người đang đi tới bên này …

Ngay sau đó một người đàn ông dáng vẻ quý phái cùng với hai người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ đen, trông như vệ sĩ đi tới bên này. Người đàn ông này mặc bộ comple đen, bên ngoài khoác một chiếc áo gió dài, đeo đôi kính gọng vàng, thoạt nhìn không giống như một đặc công mà giống một người chơi cổ phiếu, dáng vẻ hào hoa phong nhã.

Người đàn ông đứng trước cửa quan sát một lát rồi hỏi Helen: “Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi bạn của tôi ngủ phải không?”

“Xin hỏi ngài là ai?” Helen nhìn người đàn ông rồi hỏi.

“Tôi là Baud.” Người đàn ông móc giấy chứng minh từ trong người, nhìn hai người nằm dưới đất nói: “Đây là hai gã cấp dưới đần độn của tôi.”

“Ngài Baud, ngài đã biết chuyện xảy ra trong khách sạn rồi phải không?” Helen hỏi.

Tôi tới là để làm rõ chuyện này.” Baud nói: “Liệu có thể khiến cho những người khách bên ngoài quay về phòng của mình không?”

“Chỉ sợ không dễ dàng như vậy.” Helen cười gượng nói. Thật ra cô ta cũng muốn đuổi những người này về phòng nhưng bọn họ không đi, chẳng lẽ cô ta cho vệ sĩ đuổi sao? Nếu làm vậy, khách sạn đã mắc tội chọc giận nhiều người, danh tiếng hoàn toàn bị hủy hoại.

“Xem ra cần phải dùng một vài thủ đoạn không lịch sự.” Baud nhún nhún vài cái nói. Gã đi vào trong phòng. “Cạch” cánh cửa phòng đóng lại.

Lúc này phòng Tần Lạc đã biến thành một không gian riêng, nằm ngoài tầm mắt của mọi người.

“Tôi có cần tránh đi không?” Helen hỏi.

“Nếu như cô tình nguyện thì không còn gì bằng.” Baud lên tiếng.

“Lian, chúng ta đi.” Helen nói.

“Tiểu thư xinh đẹp, có thời gian chúng ta hãy cùng đi uống cà phê.” Baud tự mình tiễn Helen và Lian ra ngoài phòng. Sau khi hai người Helen rời phỏi phòng, một lần nữa Baud tự đóng cửa lại.

“Ngài Baud, …” Reger đi tới, lên tiếng chào.

“Ông là ai?” Baud cắt ngang câu nói của Reger.

“Tôi là Reger, phó chủ tịch ủy ban tổ chức đại hội y học cổ truyền. Người bị hại là thành viên tham dự đại hội y học của chúng tôi. Tôi …”

“Ngài Reger, xin mời.” Baud mở cánh cửa phòng chìa tay nói.

“Ngài …”

“Nếu như tôi là ngài, tôi sẽ có lựa chọn chính xác nhất.” Baud nói một cách thẳng thừng.

Thật ra Reger cũng không muốn nói giúp Tần Lạc gì đó. Sau khi nghe Baud nói câu đó, ông ta làm bộ bị xúc phạm, đùng đùng nổi giận đi ra ngoài.

“Không có người bị hại.” Khi Reger đi ra tới cửa, Baud lên tiếng: “Mà cho dù có cũng không tới lượt ông nghĩ.”

Reger còn đang định nói gì đó thì Baud đã đóng sầm cửa lại.

Baud nhìn Tần Lạc đang ngồi trên ghế salon, gã hỏi bằng tiếng Trung Quốc: “Công chúng luôn rất dễ dàng bị đánh lừa, đúng không? Trước kia chúng tôi thường xuyên sử dụng thủ đoạn nhưng anh còn dùng hay hơn cả chúng tôi.”

Baud nói tiếng Trung Quốc với chất giọng cực kỳ chính xác, giống như gã lớn lên ở Trung Quốc vậy. Những nhân viên đặc công này quả thật phi phàm, mỗi người ít nhất phải thông thạo hai, ba ngoại ngữ.

“Quá khen.” Tần Lạc cười nói. Gã này rất thú vị. Những người thú vị thường cực kỳ tự tin. Người tự tin như vậy chính là người có năng lực cực kỳ xuất chúng … người này có thể giống như hắn.

Chính vì vậy Tần Lạc tình nguyện quen biết với những người như này.

“Không có gì. Mọi người đã ra ngoài hết. Long Ly tiểu thư, Tần Lạc tiên sinh, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện thoải mái với nhau.” Baud kéo ghế ngồi đối diện với Tần Lạc.

“Nói chuyện gì?” Tần Lạc hỏi.

“Tôi không tin đồng nghiệp của tôi lại tấn công anh, lại càng không tin bọn họ giở trò với bạn bè của anh.”

“Tôi cũng không tin bọn họ làm chuyện đó nhưng bọn họ thật sự làm hơi quá …” Tần Lạc nói.

“Tần Lạc tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta nên thẳng thắn hơn với nhau, có phải vậy không?” Baud cắt ngang lời Tần Lạc.

Tần Lạc nhún nhún vai nói: “Cho dù các ngài có tin hay không nhưng tôi thì tin. Tôi cũng sẽ nói với người ngoài như vậy …”

“Đương nhiên, đây chính là tự do của anh.” Baud nói: “Thế nhưng tôi tin tưởng đồng nghiệp của tôi. Bọn họ tuyệt đối không thể làm chuyện đó, cũng không có khả năng làm chuyện đó. Tất cả chúng tôi đều sai, chúng tôi đã đánh giá sai phương pháp phản ứng của anh trong chuyện này.”

“Tại sao bọn họ lại có mặt ở đây?” Tần Lạc chỉ vào hai người gặp xui xẻo đang nằm trên mặt đất hỏi.

“Vì hòa bình.” Baud lên tiếng.

“Vì hòa bình?” Suýt chút nữa Tần Lạc phì cười. Hắn luôn tin rằng bản thân mình chính là người cực thích hô khẩu hiệu suông, không ngờ gã Baud này còn cuồng nhiệt hơn cả hắn.

“Đúng vậy. Hoà bình.” Baud nói: “Hẳn anh đã hiểu tình cảnh của anh hiện nay.”

“Hiểu rồi.” Tần Lạc gật đầu nói.

“Vậy anh nghĩ rằng anh có thể chống lại số mệnh của mình sao?”

“Có lẽ.”

“Anh không thể.” Baud nói: “Từ trong câu nói của anh tôi có thể biết anh còn không tin tưởng vào điều này. Anh cũng là một người thông minh, cũng là một người kiêu ngạo. Nếu như chỉ cần hơi nắm chắc thành công, câu trả lời của anh sẽ không tiêu cực như này. Anh chết đi, không liên quan gì tới chúng tôi. Một đội trưởng đoàn đại biểu y học hoàn toàn không có liên quan gì tới chúng tôi.”

Baud chỉ vào Ly nói: “Nếu như cô ấy chết thì sẽ xay ra chuyện gì?”

“Trả thù.” Tần Lạc nói: “Quân nhân Trung Quốc sẽ trả thù.”

“Không sai.” Baud nói: “Anh không thuộc về thế giới của chúng tôi, không hiểu được sự sinh tồn tàn khốc của thế giới này. Chúng tôi có thể hy sinh nhưng là vì lợi ích hay vinh quang của đất nước. Trả thù cho người chết không phù hợp với tính cách của chúng tôi.”

“Chính vì vậy các ngài muốn cô ấy không can thiệp vào chuyện này?”

“Đúng vậy. Bắt cô ấy chính là bảo vệ cô ấy.” Baud thẳng thắn gật đầu: “Cũng là nền hòa bình của hai nước. Đây chính là thái độ của chúng tôi.”

“Thuê người lái xe đụng tôi là do các người làm phải không?”

“Chúng tôi là FBI chứ không phải lưu manh xã hội đen.” Baud tức giận nói, trông gã giống như bị Tần Lạc xúc phạm vậy: “Chúng tôi tuyệt đối không làm chuyện vi phạm pháp luật.”

“Vậy người của các ngài tới cũng rất trùng hợp.” Tần Lạc nói vẻ khinh thường. Lưu manh có văn hóa khiến cả quỷ cũng sợ. Chính phủ các nước đều nằm trong tay một đám người có chỉ số IQ rất cao. Đám người này có thể nói chính là cao thủ lưu manh. Còn về chuyện vi phạm pháp luật, chỉ có thằng ngu mới tin chuyện này là thật.

Baud cười nói: “Đây là phối hợp ăn ý. Anh cũng biết đó, có một vài việc chúng tôi không tiện ra mặt thực hiện, sẽ có những người khác hỗ trợ chúng tôi. Việc chúng tôi cần làm là nhân cơ hội. Long Ly tiểu thư giết người, chúng tôi có lý do bắt cô ấy. Cho dù là kiện ra tòa án quốc tế, chúng tôi cụng hoàn toàn không vi phạm luật pháp, có đúng không?”

“Ở Trung Quốc, hành vi của các ngài chính là cấu kết tội phạm.”

“Đã có câu nói như vậy thì ở Trung Quốc đã từng xảy ra tình huống như này, phải không?”

Tần Lạc không muốn tranh cãi với Baud về vấn đề này, hắn chỉ nói: “Vậy mục đích của ngài khi tới đây là gì?”

“Mời Long Ly tiểu thư đi theo chúng tôi một chuyến.” Baud nói.

“Không được.” Ly nói.

“Long Ly tiểu thư, những chuyện như này, quân nhân tuyệt đối không nên xen vào, phải vậy không?”

Tần Lạc đang định lên tiếng nhưng không ngờ Ly đã lên tiếng trước hắn.

Ly đứng dậy, chỉ tay vào người Baud quát to: “Đi ra ngoài. Cút ra ngoài cho tôi. Tôi sẽ không đồng ý với điều kiện hòa giải của các người. Tôi không đồng ý cho các người bồi thường tiền. Chúng nhất định phải bị trừng phạt …”

Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Ly, hắn thật sự không tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình.

Ly … cô ấy cũng đóng kịch sao?