Tần Lạc vốn cho rằng Jesus, Ly và Hồng Phu sẽ ở trong một căn biệt thự độc lập hoặc trong một ngôi nhà dân ở nơi hẻo lánh, vì dù thì bọn họ cũng đem theo con tin là ‘Ngọc Nữ’ mà, nếu ở một nơi đông đúc thì kiểu gì cũng không được an toàn cho lắm.
Vậy mà không ngờ Jesus lại trực tiếp lái xe đến bãi đỗ xe của sòng bạc khách sạn lớn nhất, sang trọng nhất, và cao cấp nhất của Las Vegas, đó là khách sạn cung điện Caesars. Lúc này Tần Lạc mới biết rằng họ ‘ngang nhiên’ ở ngay trong này.
Nhưng chỉ cần suy nghĩ một lát là hiểu ra vì sao bọn họ làm vậy.
“Sao? Mấy người cũng lo không phải là đối thủ của bọn chúng à?” Tần Lạc cười hỏi.
Mấy người Jesus lựa chọn khách sạn lớn nhất, xa xỉ nhất ở Las Vegas để ở, không phải là vì muốn hưởng thụ cuộc sống được phục vụ một cách tối tân ở trong này, mà là vì sự an toàn.
Đúng vậy, là vì sự an toàn.
Một khách sạn có đẳng cấp và quy mô lớn như vậy thì bên trong đó có vô số những nhân vật lớn. Ví dụ như những người quan trọng của các quốc gia, những người buôn bán giàu có, thậm chí đến cả những hoàng tử hay quốc vương của những nước nhỏ cũng đặt chân tại đây, vì vậy mà phương thức an toàn trong này có thể dùng từ ‘bất khả xâm phạm’ để miêu tả.
Bọn họ đưa Ngọc Nữ vào ở trong này, nếu người của Hoàng Đế muốn bắt cóc con tin thì cũng không thể không cẩn thận được.
Dù sao thì nếu có động tĩnh quá lớn thì những nhân viên bảo vệ sẽ kịp thời chây tới, hơn nữa còn gây nên ác cảm cho chính phủ địa phương đó nữa.
Do đó mà khách sạn là nơi không an toàn nhất, bởi vì hành tung của bọn họ rất dễ bị phát hiện. Bên cạnh đó khách sạn cũng là nơi an toàn nhất, bởi vì chiến tướng của Hoàng Đế không nhất định là sẽ chọn nơi này để xuống tay với mấy người Jesus.
“Chúng ta không nhiều người bằng bọn họ, hơn nữa thực lực của bọn họ cũng không tồi-----------nếu Hoàng Đế đích thân ra tay thì tôi thực sự là không thể nghĩ ra cơ hội chiến thắng nào của chúng ta hết.” Jesus cười nói. “Chỉ có thể nghĩ thêm đến phương thức bảo vệ chính mình mà thôi. Bất kể phương thức đó đến từ bản thân mình hay là từ bên ngoài thì đều được cả.”
Tần Lạc gật gật đầu, hắn nhìn lên bức tường nguy nga, tráng lệ ở bên ngoài, cười hỏi: “Ở một đêm tốn không ít tiền phải không?”
“Tôi không quan tâm vấn đề này.” Jesus dừng xe lại, bước ra ngoài nói: “Không phải anh đã đưa cho tôi một khoản tiền rồi đó sao? Đủ để chi trả cho khách sạn này.”
Quả đúng như vậy. Khi mấy người Jesus xuất phát thì Tần Lạc đã đưa cho anh ta một tấm Visa card có thể xử dụng được trên toàn thế giới.
Tấm card này là do Tần Lạc nhờ Lệ Khuynh Thành là giúp, bên trong đã có sẵn năm triệu USD rồi.
Đi ra ngoài thì nên chuẩn bị ít tiền để phòng thân.
“Lúc đó tôi đã đề cập qua với anh, nếu có thể thì hãy tìm vài người bạn đến giúp đỡ-----------có người bằng lòng giúp đỡ không? Tiền không phải là vấn đề.”
Jesus là một sát thủ, à không, phải nói là đã từng là một sát thủ, hơn nữa còn là một sát thủ tầm cỡ châu Âu.
Giữa sát thủ và sát thủ với nhau có lẽ sẽ có cách để liên lạc, ví dụ anh ta và Kiếm Khách. Cho dù bọn họ không hề quen biết lẫn nhau đi chăng nữa thì cũng có thể thông qua một con đường nào đó để làm ăn với nhau.
Tần Lạc hy vọng Jesus có thể thuê được thêm vài tên sát thủ, vài tên sát thủ cao cấp.
“Không có.” Jesus lắc đầu nói. “Nghe nói đối thủ của chúng ta là Hoàng Đế, thì chẳng có ai muốn nhận vụ làm ăn này cả----------bất kể là châu Âu hay châu Mỹ thì cũng chẳng có ai muốn dây vào Hoàng Đế làm gì.”
Tần Lạc cười khổ, nói: “Người Trung Quốc thích nói câu ‘có tiền thì có thể sai được cả quỷ thần’, hóa ra câu nói này chỉ thích hợp dùng ở Trung Quốc ----------còn ở đây cho dù là có tiền cũng không có ai dám đứng ra đối phó với Hoàng Đế.”
“Sát thủ cũng là người. Bọn họ kiếm tiền là để hưởng thụ, chứ không phải để kết thúc tính mạng của mình nhanh hơn.” Jesus nhếch mép cười nói. “Dưới tay Hoàng Đế chẳng có ai sống sót được cả. Điều quan trọng hơn đó là tất cả mọi người đều không tin là mình có thể giết chết hắn. Từ khi bên cạnh Hoàng Đế tập họp đầy đủ bát đại chiến tướng, thì chẳng ai còn dám dễ dàng khiêu chiến nữa ----------vì bát đại chiến tướng chính là những người khiêu chiến còn sống sót. Còn những người khác thì chết sạch.”
“Vừa muốn hiểu nhiều hơn về hắn ta, lại vừa chẳng muốn biết chút gì về hắn ta cả.” Tần Lạc và Jesus vai kề vai bước về phía sảnh lớn của khách sạn. “Không biết thì không có tội. Anh nói cho tôi bao nhiêu thứ như vậy là để tôi cảm thấy lo sợ, thậm chí là căn bản là không dám giao đấu với Hoàng Đế.”
Tần Lạc quay đầu lại liếc nhìn Jesus một cái, nói: “Anh không phải cố ý nói Hoàng Đế thật là lợi hại, sau đó hù dọa cho tôi sợ phải rút lui, để chúng ta lập tức quay về đó chứ?”
“Nói thực thì tôi đúng là muốn làm thế lắm.” Jesus cười hề hề nói. “Nếu anh đồng ý. Nhưng tất nhiên, tôi biết điều đó là không thể.”
“Nếu đã đến đây rồi, thì sao lại không làm gì mà quay về được chứ?” Tần Lạc cười nói. “Anh cũng phải tin tưởng vào bản thân mình chứ. Anh xem đấy, bát đại chiến tướng của Hoàng Đế được người ta tâng lên ghê gớm thế, cái tên Kim Đồng không phải đến anh cũng không thể đánh lại được đó sao?”
“…………………”
Jesus đúng là không nói được gì nữa.
Cái gì gọi là ‘đến anh cũng không đánh lại được’, lẽ nào tôi yếu lắm sao? Ngày trước anh đây cũng là một sát thủ có tiếng tung hoành khắp châu Âu đấy nhé. Lợi hại lắm đấy, có biết không?
“Còn cả tên Quỷ Ảnh kia nữa----------khi tôi còn chưa gặp thì anh nói với tôi hắn ta lợi hại biết chừng nào, kết quả thì sao? Bị tôi tóm gọn lại rồi cho vài bạt tai.” Tần Lạc dùng những gì mình và Jesus đã trải nghiệm qua để cổ vũ đối phương. “Chưa biết chừng tên Hoàng Đế đó cũng chỉ là một con hổ giấy mà thôi, chỉ cần giơ ngón tay chọc nhẹ một cái là rách rồi----------Sao anh lại dùng ánh mắt đó để nhìn tôi?”
“Không thể nào có chuyện đó.” Jesus khẳng định nói. “Nếu đúng là có chuyện như vậy thì hắn ta nhất định là Hoàng Đế giả.”
Tần Lạc thở dài một tiếng nói: “Không ngờ bên phía chúng ta lại có fan của chủ soái quân địch. Xem ra trận chiến này không dễ đánh chút nào.”
“Tần.” Jesus hô lên.
“Gì vậy?” Tần Lạc hỏi.
“Nói nhiều những lời vô nghĩa có phải là có thể giảm bớt sự lo lắng và áp lực trong lòng không?”
“---------”
Không sai Tần Lạc đúng là sợ rồi.
Hắn sợ không cứu được cô trở về, sợ không đấu lại được với Hoàng Đế, sợ không thể đưa Jesus, Hồng Phu và Ly về được Trung Quốc, sợ mình sẽ chết, và cũng sợ người khác phải chết vì mình-----------
Thế giới này lại có người không sợ chết sao? Có đấy. Người đó không phải là thằng ngu thì cũng là một người chân thật quá mức. Cũng ít ai giống như Long Vương coi mạng sống nhẹ tựa lông hồng. Bọn họ cũng biết sợ, nhưng chẳng qua là sợ tuổi già ốm yếu mà chết, do vậy mới mong chết trên chiến trường.
Do vậy đại bộ phận con người đều sợ chết. Sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng, đây mới là sự dũng cảm.
Và Tần Lạc sợ chết.
Nhưng hắn lại không trốn chạy nó một cách hèn nhát. Vì thế mà hắn tới đây.
Jesus đúng là không coi tiền là tiền, hoặc có thể nói rằng anh ta không coi tiền của Tần Lạc là tiền.
Anh ta đặt một căn phòng tổng thống sang trọng bậc nhất trong khách sạn, căn phòng này chỉ có ba cái trong khách sạn, nó có một phòng khách rộng lớn và những thiết bị phục vụ đầy đủ tới tận răng.
Jesus không hề bấm chuông mà gõ cửa phòng.
Sau ba lần gõ liên tiếp, anh ta dừng lại sau đó gõ thêm hai cái, rồi chờ hai ba phút sau, anh ta lại gõ thêm một cái nữa.
Lúc này có người nhìn ra từ cái mắt chống trộm ở trên cửa.
Tiếp đó cánh cửa phòng được mở ra, và Ly mặc cả cây đen đứng ở bên trong phòng.
“Sống ở đây thoải mái không?” Tần Lạc cười hỏi.
“Không quen lắm!” Ly lạnh lùng nói.
Lần này Ly cũng theo Tần Lạc tới đây, nàng dĩ nhiên tới đây theo thân phận là một người bạn của Tần Lạc.
Thực ra Tần Lạc cũng muốn đem theo mấy thành viên trong Long Tức cơ, chỉ cần hắn lên tiếng một cái là Tiểu Lý Thám Hoa, Hỏa Dược…v…v… sẽ tới ngay.
Nhưng bây giờ đội trưởng của Long Tức lại là Hoàng Thiên Trọng __ Hắn không thể coi Hoàng Thiên Trọng là bạn được và dĩ nhiên Hoàng Thiên Trọng cũng vậy.
“Không quen ở chỗ nào?” Tần Lạc hỏi.
“Không quen ăn bánh mì và mấy cái thịt bò làm chưa chín!”
“__” Tần Lạc thầm nghĩ Ly có nhiều điểm giống mình quá.
“Cố gắng vài hôm, chúng ta sẽ về nhanh thôi.”
Ly lúc này mới tránh sang một bên để cho hai người Jesus và Tần Lạc bước vào bên trong.
Chờ hai người này vào trong xong, Ly còn ngoái đầu ra ngoài dò xét một hồi, rồi sau đó mới đóng cửa phòng lại.
Hồng Phu ngồi trên ghế sofa ăn sữa chua, đây là một thói quen tốt. Mà sữa chua ở Mỹ chẳng có thêm bất kỳ phụ gia bảo quản nào khác, do vậy uống vào rất tốt cho cơ thể.
Nhưng nếu muốn ngực bự thì vẫn phải quay về Trung Quốc mà uống sữa chua có bơm thuốc tăng trọng của…lợn.
Ngọc Nữ thì chễm chệ ngồi trên salon, đặt bên cạnh một đống đồ ăn vặt, xem ra cô ả làm tù binh cũng sướng hơn khối người khác.
Trông thấy Tần Lạc bước vào Ngọc Nữ liền nhoẻn miệng cười với hắn.
“Cười cái gì?” Tần Lạc bước tới, ngồi trước mặt cô ả.
Jesus phiên dịch luôn câu nói của Tần Lạc, làm cho Ngọc Nữ càng cười nghiêng ngả hơn, làm cho bộ ngực đồ sộ của nàng lồ lộ ra trước mặt Tần Lạc.
Nàng cười khánh khách nói ra một tràng.
Jesus định phiên dịch lại toàn bộ lời nói của Ngọc Nữ, thì Tần Lạc đã khoát tay nói: “Không cần.”
Jesus đưa ánh mắt kinh hãi, ngạc nhiên lên nhìn Tần Lạc….
Tần Lạc chẳng thèm để ý tới ánh mắt khác thường của Jesus mà chỉ nói: “Cô đang cười tôi đến Mỹ là chết chắc phải không? Cô cười trong sung sướng phải không?”
“Không. Tôi đang cười anh ngu ngốc!” Ngọc Nữ sau khi nghe Jesus phiên dịch xong nói: “Anh biết lần này tới Mỹ là chết chắc rồi thế mà anh vẫn tới __ Lần đầu tiên gặp anh tôi nghĩ anh thông mình lắm cơ.”
“Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì anh không biết Hoàng Đế đáng sợ tới mức nào!” Ngọc Nữ nói với một giọng điệu hết sức sùng kính: “Ông ấy là một vị thần, trên thế giới này không ai là đối thủ của ông ấy cả __ Dĩ nhiên bao gồn cả anh, nếu như ông ta không để ý tới anh, coi anh như là một con kiến thì có lẽ anh vẫn còn một tia hy vọng đấy. Từ bây giờ trở đi, anh tốt nhất cầu nguyện mỗi ngày đi, như thế sẽ tốt hơn với anh đấy.”
Tần Lạc sa sầm nét mặt lại gằn giọng nói: “Bây giờ cô có cầu nguyện cũng muộn rồi __ Cô đang ngồi trước mặt tôi mà không làm được cái gì, thế mà cứ to mồm khoe khoang này nọ. Người đàn ông mà cô đang khen ngợi kia là kẻ thù của tôi, lẽ nào cô không sợ tôi ghen hay sao?”
Tần Lạc quay sang bên Hồng Phu hất hàm hỏi: “Có đem mấy con vật yêu của cô tới đây không?”
“Có chứ!” Hồng Phu nhí nhảnh đáp lại. Cổ Vương làm gì có chuyện ra khỏi nhà mà không đem theo mấy con vật bảo bối này.
“Cho nó ăn no đi.” Tần Lạc nheo mắt cười lộ hàm răng trắng bóc, trông rất đểu giả và khốn nạn.