Chương 1026: Tôi đã tức giận rồi đấy

Cách thời gian xuất phát ngày càng gần thì những thành viên trong đoàn đại biểu cũng đến ngày một đông hơn.

Lúc trước Tần Lạc cũng nhìn được danh sách đoàn đại biểu ở chỗ Thái Công Dân, thậm chí bộ phận thành viên Trung Y trong đoàn đại biểu còn do hai người bọn họ cùng thương lượng mà ra.

Đây là một sân khấu tầm cỡ thế giới, có thể đi giao lưu học hỏi với những bác sĩ xuất sắc nhất trên toàn thế giới, thì quả là một việc vô cùng hữu ích đối với mỗi người.

Trong 9 thành viên Trung Y thì có đến 4 thành viên đến từ Công Hội Trung Y. Tần Lạc cũng hy vọng có thể mượn cơ hội này để rèn luyện và bồi dưỡng người cấp dưới mình. Bên cạnh đó là 5 người đến từ Hiệp Hội Trung Y hoặc là những vị Trung Y xuất sắc không thuộc tổ chức nào.

Những thành viên Trung Y này chẳng lạ gì Tần Lạc cả, hơn nữa họ còn không vì ‘cùng ngành là oan gia’ mà ghen ghét hay thù địch hắn, mà ngược lại họ đều chủ động bước lên trước chào hắn một cách cung kính.

Bọn họ đều biết người trẻ tuổi này đã đem lại cho Trung Y một sự biến đổi to lớn như thế nào, mà bọn họ đều là một trong những người được lợi từ đó.

“Ái chà, trưởng đoàn đến sớm quá!”

“Chào trưởng đoàn. Để anh phải đợi lâu rồi!”

“Hội trưởng, lần trước đi Hàn Quốc không đến lượt tôi, cuối cùng lần này cũng có cơ hội đi theo anh rồi …”

Tần Lạc mỉm cười chào từng người bọn họ, chứ không hề tỏ ra mình hơn người chút nào.

Tất nhiên, vì hắn quá trẻ, nên nếu có sì mặt ra ra vẻ nghiêm túc thì có khi còn làm cho người ta có cảm giác trông chẳng ra làm sao cả.

Tôn chỉ của Tần Lạc đó là: Khiến người khác phải phục vì năng lực của mình.

Người có quan hệ rất tốt với Tần Lạc là đại sư chẩn cốt Cố Bách Hiền cũng đến rồi, ông được Tần Lạc đặc biệt mời đi. Lần đi Mỹ này chắc không thể tránh khỏi việc sẽ phải tỉ thí hay so tài với người khác thì chiêu nắn xương chẩn cốt của Cố Bách Hiền khá là lợi hại và hiệu quả vô cùng thần kỳ.

Nếu có thách thức thì ông ấy lên hù dọa những người ngoại quốc kia một chút, khiến cho bọn họ phải kinh ngạc về ‘công phu Trung Quốc’ vẫn hoàn toàn là một việc rất dễ dàng.

“Sắp đến giờ rồi. Cậu cũng lên ngồi đi. Không cần phải đứng ở ngoài đợi thế đâu.” Cố Bách Hiền khi lên xe ngồi rồi thì quay ra nói với Tần Lạc.

Ông cũng đến đây được một lúc rồi, sau khi nói chuyện với Tần Lạc được một lát thì ra ngồi dưới gốc cây đọc sách. Mặc dù bộ y tế đã phái một chiếc xe bus hạng sang đưa bọn họ, nhưng dù gì thì không khí trên xe cũng không thể tốt bằng ở bên ngoài được.

Bọn họ đợi cả nửa ngày trời rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng phó trưởng đoàn đoàn đại biểu đâu. Hiện giờ tất cả mọi người trong đoàn chỉ đợi có một mình ông ta, vì vậy mà cũng không thể trách việc một người có tài như ông cảm thấy có phần khó chịu.

Đến một cấp độ như bọn họ đây rồi thì làm gì có nhân vật to lớn nào mà họ chưa gặp chứ? Họ cũng chẳng xem một phó sở trưởng thường vụ là gì hết.

“Ha ha, được.” Tần Lạc gật đầu cười đáp. “Còn mấy phút nữa. Cũng sắp đến giờ rồi.”

Minh Hạo nói không sai, Tiền Hoành Lượng quả là một quan viên điển hình. Khi chỉ còn 5 phút nữa thì xuất phát thì xe của ông ta mới từ từ tiến lại.

Xe của ông ta vừa mới dừng lại, thì thư ký của ông ta ngồi ở ghế phụ lái vội vàng bước xuống chạy ra mở cửa sau xe, sau đó dùng tay mời một người đàn ông trung niên xuống xe.

Tiền Hoành Lượng khoảng chừng hơn 40 tuổi, hoặc có thể tuổi đời thật của ông ta còn lớn hơn thế, nhưng xem chừng ông ta rất biết bảo dưỡng nhan sắc.

Tóc vẫn còn đen nháy, không biết là do ông ta nhuộm tóc hay là ông ta vẫn thường xuyên uống một loại thuốc dưỡng sinh nào đó, mặt chữ điền, vẻ mặt nghiêm nghị, đi đứng trịnh trọng, oai vệ, một luồng khí quan uy dày đặc tràn đến, khiến cho người ta có đôi chút áp lực.

Ông ta bước tới bên chiếc xe bus, khi đi qua mặt Tần Lạc thì ông ta như thể không nhìn thấy người này vậy, cứ thế mà lên thẳng xe.

Thư ký của ông ta xách theo một chiếc valy loại nhỏ chạy sát phía sau, tiếp đó thì xếp hành lý gọn gàng vào giá để hành lý thì khom lưng cúi người hỏi ông ta còn dặn dò thêm gì nữa không, sau khi nhận được câu trả lời là không thì mới xuống xe với vẻ ‘lưu luyến không rời’.

Đợi đến khi thư ký của Tiền Hoành Lượng xuống xe rồi thì Tần Lạc mới lên xe và ngồi cạnh Cố Bách Hiền.

“Mọi người đã đến đông đủ cả chưa?” Tiền Hoành Lượng vừa mới bước lên xe đã ‘thực hiện’ luôn chức trách của một phó trưởng đoàn, lớn tiếng hỏi.

“Đến đông đủ cả rồi.” Một nhân viên phụ trách công việc điểm danh cười đáp.

“Ừm. Thế thì xuất phát đi thôi.” Tiền Hoành Lượng nói.

“Anh tài xế ơi, có thể đi được rồi.” Nhân viên nói với anh tài xế ngồi phía trước.

Anh tài xế không nói lại lời nào, yên lặng khởi động xe.

Tham gia đại hội lần này đều là tinh anh của Trung Tây Y, mọi người đều thuộc hệ thống y liệu, cho dù chưa từng gặp mặt nhưng cũng đã nghe nói đến nhau, vì vậy mà họ có không ít đề tài để chuyện trò, không khí trên xe cũng rất sôi nổi.

Tần Lạc sau khi nói chuyện với Cố Bách Hiền vài câu thì nhắm mắt lại dưỡng thần. Đối với người khác mà nói thì đến Mỹ có thể là một chuyến du lịch để con người ta có thể thư thái, nghỉ ngơi, nhưng đối với hắn mà nói thì đây là một hành trình phải đặt cược cả tính mạng mình vào.

“Hoàng Đế.” Trong đầu hắn cứ hiện lên cái tên của người đàn ông này.

Khi xe đang chạy trên đường thì Tiền Hoành Lượng đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Trưởng đoàn của chúng ta đến chưa vậy?”

“…………………….”

Những tiếng bàn tán xôn xao bỗng dưng im bặt lại, như thể tất cả mọi người trên xe trong nháy mắt bị người ta bóp cổ họng vậy.

Nhưng đám người này không phải là người bị ai bóp cổ họng, mà vì là câu hỏi của Tiền Hoành Lượng quá đỗi là … củ chuối.

Sắp tới sân bay tới nơi rồi mà ông mới lên tiếng hỏi một câu lãng nhách như vậy sao?

“Đến rồi!” Một người chỉ về vị trí của Tần Lạc nói.

Tiền Hoành Lượng lúc này mới phát hiện ra trưởng đoàn của nhóm ngồi ở hàng ghế chếch phía sau, ông ta vội đưa tay ra chào hỏi nói: “Thì ra anh là trưởng đoàn à? He he, đúng là tuổi trẻ tài cao!”

“Quá khen!” Tần Lạc mỉm cười đáp lại, rồi cũng đưa tay lên bắt tay Tiền Hoành Lượng.

“Vừa nãy anh đi ngang qua chỗ tôi, tôi cứ tưởng anh là thư ký của ai đó, không ngờ anh lại là trưởng đoàn đại nhân của đoàn chúng ta….. Thất lễ, thất lễ quá!” Tiền Hoành Lượng nheo mắt quan sát Tần Lạc, đúng cái kiểu nửa cười nửa không, trông khốn nạn vô cùng.

Ông ta làm sao mà không biết Tần Lạc là trưởng đoàn cơ chứ? Cho dù ông ta chưa từng nghe qua tên hắn, nhưng cũng chỉ vì để một thằng oắt con chỉ đáng tuổi em út như Tần Lạc lên làm trưởng đoàn làn cho ông cảm thấy rất khó chịu, do vậy ông mới phải dò xét xem Tần Lạc là thần thánh phương nào.

Hơn nữa ông ta cũng chẳng lạ gì Tần Lạc cả. Vì ông ta làm trong cục y tế của sở Yến Kinh làm sao lại không biết tới một bác sĩ lừng lẫy như Tần Lạc được cơ chứ?

Ông ta không phục, dựa vào cái gì mà thằng nhãi này lại được là cấp trên của ông cơ chứ?

Tuổi tác? Bề dày kinh nghiệm? Chức vị?

Ở sở thì bị thằng ranh Minh Hạo nó quản, ra ngoài thì cũng làm cấp dưới cho một thằng ranh không có chức quyền khác, Tiền Hoành Lượng đúng là không chịu đựng nổi sự bất công này.

Vì vậy ông ta mới nhân cơ hội này mà sỉ nhục Tần Lạc một phen, để cho đối phương được biết, đừng tưởng mày là trưởng đoàn mà được phép lên mặt với tao.

Nếu như Tần Lạc đoán biết được ý nghĩ này của ông ta, thì chắc hắn phải đập đầu vào tường mất. Hắn chưa bao giờ lên mặt với bất kỳ một ai trong đoàn kể cả một nhân viên quèn nhất, vậy nên làm sao hắn lại có thể lên mặt với một vị phó trưởng đoàn được?

Lẽ nào Tiền Hoành Lượng tự nhận bản mặt mình đê tiện quá, để hắn lên mặt với ông ta sao?

Tần Lạc không phải thằng ngu, hắn dĩ nhiên là hiểu ý đồ của đối phương, hơn nữa ban nãy cũng được Minh Hạo nhắc nhở trước rồi, nên gặp cảnh tượng này hắn cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Nếu là ngày thường có lẽ Tần Lạc cũng chỉ cười cho qua chuyện. Ở trên đời này, làm gì có ai mà chẳng bị mấy thằng ngu nó ghen tỵ cơ chứ?

Nhưng bây giờ thì không được, Tần Lạc vốn đang rất nóng ruột và bực bội, bởi hắn có việc rất quan trọng cần làm. Nếu như thằng cha này mà cứ lằng nhằng thì hắn làm sao mà an tâm nổi?

Tần Lạc nhìn thẳng vào mặt Tiền Hoành Lượng lạnh lùng buông thõng một câu: “Lẽ nào anh có ý kiến gì với tôi?”

Tiền Hoành Lượng có phần hơi bất ngờ trước thái độ này của Tần Lạc, trên quan trường kể cả bạn bị người khác đâm sau lưng cũng phải mỉm cười mà chơi lại đối phương … cũng từ sau lưng, chứ chẳng có ai thẳng thắn chơi đốp vào như vỗ vào mặt thẳng thừng như vậy cả.

Làm như vậy chẳng phải chứng tỏ mình là một thằng ngu không biết kiềm chế hay sao?

Ở trong sở y tế, Tiền Hoành Lượng và Minh Hạo cạnh tranh ngày càng khốc liệt, nhưng khi ra ngoài tham gia các hội nghị thì cả hai đều tỏ ra thân thiết như hai anh em ruột vậy.

“Anh nói vậy có ý gì?” Tiền Hoành Lượng không vui nói: “Anh có biết nói chuyện không đấy? Sao tôi lại có ý kiến với anh?”

“Có phải là do anh thấy tôi trẻ hơn anh, thành tích không bằng anh, quan tước lại không có, nên không được phép làm trưởng đoàn này đúng không?” Tần Lạc nói toạt móng heo ra không hề nhân nhượng.

Mày không phải muốn chơi tao hả, vậy thì tới luôn đi.

“Tôi đâu dám như vậy!” Tiền Hoành Lượng liền phủ nhận, cho dù trong bụng ông ta rất muốn nói, đúng vậy thằng nhóc ạ, mày làm sao xứng đáng bằng tao được, nhưng rốt cuộc ông vẫn kiềm chế được cái miệng của mình.

“Hay là thế này vậy nhé! Tôi nhường lại chức trưởng đoàn cho anh làm được không? Tôi làm trưởng đoàn hay không đều không quan trọng, cũng chẳng có gì làm mất mặt cả….”

“Anh nói lăng nhăng cái gì thế? Ai muốn làm trưởng đoàn cơ chứ? Tôi khi nào đòi làm trưởng đoàn hả?” Tiền Hoành Lượng cuối cùng bị Tần Lạc kích tướng cho chỉ muốn nhảy dựng ngược lên, ông ta sa sầm nét mặt lại nói: “Ai làm trưởng đoàn là do tổ chức sắp xếp, sao có thể nhường cho người khác được? Có phải là trò trẻ con đâu!”

Tần Lạc nghe vậy chỉ buông thõng: “Anh có muốn tranh cũng chẳng được, tôi nhường cho anh thì anh cũng chẳng dám nhận. Xem ra anh đúng là chẳng đủ tư cách để làm trưởng đoàn này thật.”

“Mày ……..”

Nụ cười trên môi Tần Lạc tắt hẳn, hắn sa sầm nét mặt nhìn thẳng vào Tiền Hoành Lượng nói: “Nếu anh không muốn làm trưởng đoàn thì tôi làm, đừng có mà giở mấy cái trò mèo ra với tôi, cũng đừng có thử khích tướng làm tôi tức giận… Bởi tôi đang tức giận rồi đấy!”

Hoàng Đế còn chưa gặp mặt, lẽ nào tao phải tìm một thằng hề như mày để luyện chưởng hay sao?