Chương 1012: Không coi mày là người

Cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là chờ cho mấy người Quỷ Ảnh làm nhiệm vụ thất bại, sau đó Tần Lạc sẽ an ủi họ một hồi, rồi mới đi ăn một bữa vịt quay, rồi khi mấy người Quỷ Ảnh ra về thì sẽ tặng họ một số kỷ vật làm quà lưu niệm, sau đó lại an ủi thêm một câu, đại loại như là: “Tuy lần này thất bại, nhưng các anh đã làm rất tốt rồi, lần sau cứ cố gắng tiếp tục nhé. Thật ngại quá.”

Nhưng Tần Lạc làm gì có chuyện hào phóng đến mức như thế?

Thật ăn hiếp người quá đáng quá.

Đúng là bắt nạt người ta quá đây mà.

Bọn chúng tự chạy tới đây tìm giết hắn, nhiệm vụ thất bại thì lại lên tiếng đe dọa. Mấy người sát thủ chúng mày lẽ nào là siêu nhân, còn những người khác đều là yêu quái cho chúng mày thích tẩn lúc nào thì tẩn sao?

Tần Lạc tức giận thật rồi, hắn bất kể phong độ hay không phong độ, cũng bất chấp tất cả hậu quả, cứ thế mà giã từng quả đấm vào bụng Ngọc Nữ trước mặt Kim Đồng và Quỷ Ảnh.

Hự ……!

Ngọc Nữ kêu lên thảm thiết, hai hàng lông mày xinh đẹp của nàng trở nên đanh ác, gương mặt như ngọc của nàng bỗng chốc như là ác quỷ nhìn Tần Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống.

Điên rồi.

Kim Đồng đúng là muốn phát điên thật rồi, càng nhìn cảnh Tần Lạc đang giã em mình như giã cối, thì hai mắt của hắn như muốn phun ra lửa vậy.

Nếu như tia lửa này có thể phun ra ngoài thật, thì có lẽ Tần Lạc đã biến thành con vịt quay rồi.

Cả đến Ly cũng không ngờ được là Tần Lạc lại đánh phụ nữ huỳnh huỵch như vậy.

“Tên hâm này …Có những lúc cũng đàn ông ra phết.” Ly thầm nghĩ.

Còn đối với Hồng Phu thì nàng đã quá quen với cản tượng này rồi, bởi vì khi còn là đối thủ của Tần Lạc, thì nàng cũng đã từng nếm mùi thủ đoạn của Tần Lạc rồi.

Đến cả việc lén lút hạ độc một cách ti tiện như vậy, thì mấy quả đấm vào bụng này đã là cái gì? So với cảnh tượng nàng sống ở trong nhà tù mà Tần Lạc giam nàng lại, thì bây giờ Tần Lạc đối xử với Ngọc Nữ đã là quá ư là cưng chiều và thương xót.

Hồng Phu cúi đầu xuống tự nhìn vào bộ ngực của mình chửi thầm: “Đúng là cái thằng chỉ thích những đứa ngực bự.”

Có lẽ là anh em sinh đôi, mà Kim Đồng cũng cảm nhận được sự đau khổ của em gái mình.

“Tao thề trước mặt Phật Tổ rằng, tất cả mọi người đều không thể cứu được mày, mày chết là cái chắc rồi.” Kim Đồng nắm chặt tay lại kêu lên răng rắc nhìn Tần Lạc gầm lên điên loạn.

“Thằng điên đó đang gào thét cái gì thế?” Tần Lạc ngây thơ ngơ ngác hỏi rất vô tội.

“Đại khái hắn bảo anh chết là cái chắc rồi.” Jesus bụm miệng mỉm cười. Anh ta cũng là người ưa hành động. Do vậy được so tài cùng với bát đại chiến tướng của Hoàng Đế cũng là một vinh dự của anh ta.

Chỉ là Jesus không hiểu tại sao, rõ ràng anh ta đã nhắm thẳng kiếm đâm vào giữa ngực của Kim Đồng rồi, vậy mà tại sao đâm xuyên qua rồi lại bị Kim Đồng kẹp vào nách như vậy? Lẽ nào Kim Đồng biết chiêu Túc Cốt Công.

Nhưng anh ta cũng hiểu rằng nếu bát đại chiến tướng mà bị đánh bại dễ dàng như vậy thì cũng chẳng có gì là hứng thú, thậm chí là còn thấy thất vọng nữa.

“Nói với thằng điên đó. Trước khi tôi chết, thì cũng kéo em gái nó xuống địa ngục cùng.” Tần Lạc nói. Tuy hắn không xác nhận được thân phận của Kim Đồng và Ngọc Nữ, nhưng từ ngoại hình của hai người, thì hắn cũng đoán được hai người là anh em sinh đôi. Một thằng con trai mà lại có gương mặt của một đứa con gái, đúng là trông hơi bị kỳ quặc.

Hự …..!

Tần Lạc lại táng thêm một đấm nữa vào bụng Ngọc Nữ, cú đấm này vừa nhanh vừa hiểm lại rất mạnh, nhưng đáng tiếc lại không đấm trúng mục tiêu, nên đã đấm trật vào hai quả đồi thịt lồi lên lồ lộ, trắng mịn của Ngọc Nữ.

Tần Lạc cảm nhận được nó rất rõ, nên hắn cũng thầm cảm thấy sướng tay, duy chỉ có Ngọc Nữ là đau thấu tận xương tủy.

“Thằng khốn nạn, mày sẽ phải trả giá cho sự ngu ngốc của mày. Tao sẽ chặt tay của mày.” Ngọc Nữ kêu gào đau đớn, nàng cũng bất kể Tần Lạc có nghe hiểu mình nói gì hay không.

Ly lúc này chỉ cau mày lại nói: “Lần tới mà anh vẫn đấm vào cái vị trí này, thì tôi sẽ bỏ con dao trên cổ cô ta xuống.”

Ý của Ly rất rõ ràng, nếu anh thích lợi dụng sờ mó vào chỗ không nên sờ, thì tôi sẽ mặc kệ anh, đến lúc đó không biết Tần Lạc là ngươi đánh người, hay là bị người ta đánh nữa rồi.

“Xin lỗi. Tôi Nhầm. Ha ha.” Tần Lạc cười gượng chữa ngượng. Khi đó hắn đột ngột xuất quyền, hơn nữa lại muốn tỏ ra phong độ, nên hắn không hề nhắm trúng mục tiêu, nên mới xảy ra cảnh tượng hạ cấp như vừa rồi.

Và người ngoài nhìn vào thì chắc chắn sẽ nghĩ hắn là một thằng sắc lang, chỉ được cái lợi dụng sàm sỡ.

Kim Đồng nắm chặt tay lại xông lên, nhưng Quỷ Ảnh đã rất nhanh ngăn hắn ta lại.

Ly thấy vậy lại dí co dao vào sát cổ của Ngọc Nữ hơn, cổ của Ngọc Nữ đã bị rạch một đường, máu từ đó lại rỉ ra, làm đỏ cả bộ ngực trắng mịn của nàng.

“Mày mà tới đây, nó sẽ chết.” Giọng Ly lạnh như băng.

Nàng dùng tiếng Trung để nói, bất kể đối phương có nghe hiểu hay không. Nàng cũng chẳng cần quan tâm, vì dù sao đây cũng là nàng đã cảnh cáo trước rồi.

Kim Đồng thấy vậy nở một nụ cười đanh ác, còn Quỷ Ảnh hai mắt xám sịt đằng đàng sát khí nhìn Tần Lạc cười nói: “Tao hứa với mày, tao sẽ giết từng người thân của mày một, cho tới khi chết hết. Cha mẹ của mày, người yêu của mày, bạn bè của mày. Và còn người cô bên Mỹ của mày, chắc mày quên rồi đúng không? Mày vẫn còn một bà cô trên đất Mỹ, nó ở đó một mình không ai bên cạnh. Mày nghĩ xem, nếunó rơi vào tay chúng tao thì sao nhỉ?”

Quỷ Ảnh lần đầu tiên xuất thủ hại Tần Lạc thì hắn cũng chưa hiểu về Tần Lạc nhiều lắm, thậm chí còn chưa xem kỹ tư liệu của Tần Lạc mà người thuê hắn gửi tới cho hắn nữa.

Lần đầu thất bại, lần thứ hai cũng thất bại, sau hai lần thất bại liên tiếp, Quỷ Ảnh cùng Kim Đồng và Ngọc Nữ mới bắt đầu để ý, chú tâm tới Tần Lạc.

Bộ tư liệu về Tần Lạc khá tường tận, trong đó có các thành viên trong gia đình hắn, cùng với thực lực của các vệ sĩ bên mình hắn, tất cả đều rất đầy đủ.

Cũng chính vì lý do này, mà lần này cả Quỷ Ảnh và Kim Đồng, Ngọc Nữ mới hợp tác cùng ra tay một lúc.

Ngày trước, bát đại chiến tướng rất ít khi tổ chức ba người cùng thực thi chung một nhiệm vụ, nhiều lắm thì cũng chỉ hai người, và Tần Lạc đã phá kỷ lục với nhóm người này.

Trên tư liệu có viết, Tần Lạc có quan hệ rất tốt với một người cô đang sống bên Mỹ.

Ngày trước Kim Đồng chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, bởi vì hắn khinh thường Tần Lạc, coi Tần Lạc chỉ là một nhân vật tôm tép, thích giết lúc nào mà chẳng xong.

Nhưng sau khi em gái của hắn bị bắt, thì hắn đã vứt hết tất cả sự sĩ diện của mình.

Mày thả em gái tao ra, tao sẽ không làm gì người thân của mày.

Tần Lạc thất kinh.

Hắn bây giờ mới sực nhớ ra, cô hắn là Tầm Lam bây giờ vẫn còn đang ở Mỹ làm ăn. Có lẽ Tần Lam cũng thuê vệ sĩ, nhưng đám vệ sĩ bảo vệ Tần Lam sao đủ sức chống lại bát đại chiến tướng.

Phải làm sao đây?

Cho dù hắn ngay lúc này gọi điện cho Tần Lam bảo cô ta về nước, nhưng e rằng cũng đã quá muộn. Bởi vì lần trước Jesus đã nói với hắn rằng, Hoàng Đế đã đem chiến tướng sang châu Mỹ mở rộng thị trường. Bọn chúng mà hành động, thì bản thân hắn làm sao có cơ hội được.

Thấy Tần Lạc im lặng không nói, Kim Đồng và Quỷ Ảnh biết Tần Lạc đã bị lay động, Kim Đồng lạnh giọng nói: “Thả cô ấy ra, tao bảo đảm cô của mày sẽ bình an vô sự.”

“Tao tại sao lại tin mày được?” Tần Lạc quay sang Jesus bảo anh ta phiên dịch hộ mình.

“Bởi vì tao là Kim Đồng.” Kim Đồng tự hào nói: “Tao là chiến tướng của Hoàng Đế, chúng tao chẳng việc g phải mất danh dự vì cái chuyện vớ vẩn này cả.”

“Danh dự của chúng mày hả?” Tần Lạc khinh bỉ nói: “Kể cả Hoàng Đế đến đây tao cũng không bao giờ ngu ngốc nghe nó hứa nhăng hứa cuội, bảo đảm vớ vẩn mà thả người. Tao hứa với mày là tao sẽ không hành hạ con điếm này nữa, nhưng chúng mày phải đưa cô tao về đây. Phải an toàn, không được sứt mẻ gì đấy. Chỉ cần cô tao rụng một cọng tóc, thì bát đại chiến tướng của chúng mày phải sửa tên thành bảy anh nhà Hồ Lô rồi.”

“Ok.” Kim Đồng đáp gọn lỏn rồi quay người đi luôn.

“Hẹn ngày gặp lại.” Quỷ Ảnh nhìn Tần Lạc một lúc lâu, sau đó mới tiếc rẻ rời đi.

Tần Lạc lúc này liền rút luôn điện thoại gọi cho Tần Lam, nhưng máy của Tần Lam đã tắt, không thể nào gọi nổi.

Trái tim của Tần Lạc bỗng nhiên trở nên nặng trĩu, lo lắng.

Khi Lệ Khuynh Thành tỉnh lại, thì nàng đã thấy mình ở trên xe, và đầu của nàng thì lại đang gối lên trên đùi của Tần Lạc.

“Em tỉnh rồi à?” Tần Lạc cười hỏi.

“Vâng, tỉnh rồi ạ.” Lệ Khuynh Thành xoa xoa vào cổ mình hỏi: “Em chưa chết à?”

“Chưa.” Tần Lạc cười đáp.

“Vậy thì chứng tỏ là anh vẫn còn sống.”

“Ừ.”

“Ài, tiếc thật đấy.” Lệ Khuynh Thành thở dài.

“Sao?” Tần Lạc hỏi: “Chưa chết mà lại tiếc sao?”

Lệ Khuynh Thành đưa mắt nhìn Ly ở phía trên một cái, nàng cũng ngại không dám nói thẳng ra rằng: “Không được sống cùng bên nhau, thì chết cùng nhau cũng hạnh phúc lắm chứ.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lệ Khuynh Thành hỏi.

“Không phải là em đã nói rồi đó sao?” Tần Lạc cười chua chát nói: “Do anh đắc tội với quá nhiều người, nên họ muốn giết anh. May mà có bọn họ giúp đỡ, nếu không thì bây giờ chúng ta đã chết thật rồi.”

“Là anh tự cứu mình đấy chứ.” Hồng Phu nói chen vào.

Nàng tới tận bây giờ vẫn không thể hiểu nổi Tần Lạc sao lại có thể làm được điều đó, làm sao hắn lại có thể theo kịp tốc độ kinh hồn như vậy được?

Nếu như hắn có thực lực kinh hồn như vậy, thế thì trên thế gian này có ai là đối thủ của hắn được nữa?

Nàng tự nhận mình không phải là đối thủ của Quỷ Ảnh, vì khi chiến đấu với Quỷ Ảnh, nàng miễn cưỡng lắm mới cầm cự được với Quỷ Ảnh trong thời gian ngắn, nghĩ tới việc Tần Lạc tát cho Quỷ Ảnh chan chát dễ như ăn cháo như vậy, thì nàng cũng thầm thấy lạnh sống gáy.

“Lẽ nào nói rằng, khi đó hắn và mình giao thủ với nhau lại giấu nghề sao?”

Càng nghĩ Hồng Phu càng thấy khả năng này là lớn, bởi vì một người trong thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể thăng tiến kinh khủng như vậy được?

“Giảo hoạt, con cáo giảo hoạt.” Hồng Phu sau khi suy nghĩ kỹ liền kết luận về con người Tần Lạc là một con cáo gian manh, ấn tượng của nàng về Tần Lạc vì thế lại càng xấu đi.

“Chờ cho Hoàng Đế đến rồi, chúng mày sẽ chết hết.” Ngọc Nữ gằn giọng khinh bỉ nói.

Chát ….

Tần Lạc không hề thương hoa tiếc ngọc, mà thẳng tay giáng luôn một cái tát vào miệng Ngọc Nữ.

“Tao tuy không hiểu mày nói cái gì, nhưng mà mày tốt nhất là ngậm miệng lại, khi tao thấy thoải mái thì mày là phụ nữ. Còn khi tao thấy khó chịu, thì chẳng bao giờ coi mày là người cả.”

Nghĩ tới điện thoại của Tần Lam gọi mãi không thông, mà Tần Lạc cảm thấy sốt ruột vô cùng.