Đối với một sát thủ mà nói, nếu nhiệm vụ bị thất bại thì đó là một sự sỉ nhục.
Đối với một sát thủ cấp cao mà nói, thì thất bại hai lần liên tục lại càng là sự sỉ nhục kinh khủng hơn.
Hắn né tránh được hai lần ám sát của mình, nhưng thế chẳng khác nào đã xúc phạm mình. Hắn dùng sự sống còn của hắn để xúc phạm, xỉ vả lại mình.
Đối với một người xúc phạm mình, thì Quỷ Ảnh không bao giờ nương tay cho cả.
Điều làm cho Quỷ Ảnh phẫn nộ nhất, đó là hắn ta còn nhìn ra được kiểu ngụy trang của mình.
Phải biết rằng, nếu mình không chủ động phát động tấn công, thì đến cả Kim Đồng, Ngọc Nữ cũng khó mà nhận ra được thân phận của mình trong đám đông.
Vậy mà lại để cho Tần Lạc nhìn ra, đây đã không còn là sự xúc phạm nữa rồi mà đó là một sự lăng nhục thì đúng hơn.
Chết.
Cái chết là con đường đi duy nhất mà mình đặt ra cho hắn.
Hắn chết rồi thì nhiệm vụ của mình cũng hoàn thành, sự sỉ nhục mà mình phải chịu cũng được gột rửa đi phần nào.
Bọn họ rồi sẽ nhận được những gì mình muốn ở châu Mỹ.
Đây là một vụ giao dịch, một vụ giao dịch mà bọn họ khó lòng từ chối được.
Khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ này thì hắn cứ ngỡ Tần Lạc là một nhân vật ghê gớm lắm cơ. Ít nhất thì phải có một thân thủ ngang sức với mình mới đúng chứ.
Nhưng đến khi tìm hiểu rõ tài liệu về Tần Lạc thì hắn mới phát hiện ra một điều, Tần Lạc chỉ là một bác sĩ, chỉ là một bác sĩ có chút danh tiếng mà thôi.
Thân thủ của hắn thì thê thảm không sao tả xiết, Quỷ Ảnh bóp hắn ta mà đơn giản, dễ dàng không khác gì bóp chết một con gà con.
Một người như thế thì sao có thể xứng làm đối thủ của mình chứ?
Tay của hắn bắt đầu dùng sức, chỉ cần quay sang bên một cái là đôi uyên ương cùng chung số mạng này sẽ lao thẳng xuống địa ngục, giả sử đúng là có sự tồn tại của địa ngục như người ta vẫn nói.
Đáng tiếc ở chỗ, một người phụ nữ đẹp như thế này …
Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được có một mối nguy hiểm đang tiến lại gần.
Mối nguy hiểm này không phải đến từ bên ngoài, mà là đến ngay từ sát cạnh hắn.
Hoặc có thể nói rằng, mó đến từ xương đùi của hắn. Hắn bắt buộc phải đề phòng thì mới có thể bảo đảm rằng xương ở đầu gối không bị đạp gãy làm đôi.
Hắn nhanh chóng buông tay ở cổ Lệ Khuynh Thành ra, sau đó kịp thời lùi lại sau, vừa vặn đỡ lại một cú đạp chéo.
Bốp!
Bàn tay hắn đụng phải chân của đối phương, đau nhức lên đến tột đỉnh. Cơn đau nàu không làm ảnh hưởng gì đến hắn nhiều lắm, chỉ là hắn thấy tò mò, sao hắn ta lại có thể ra đòn được?
Đúng vậy, Tần Lạc đúng là có thể ra đòn.
Không chỉ có Quỷ Ảnh cảm thấy kinh ngạc, mà đến ngay bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
Khi hắn bị Quỷ Ảnh bóp chặt cổ thì hắn cũng cho rằng mình lần này chết chắc rồi. Hắn cố gắng giãy dụa, nhưng bất luận hắn có giãy dụa thế nào đi nữa thì vẫn không có cách nào thoát khỏi chiếc kìm sắt này.
Còn tồi tệ hơn nữa đó là mỗi một lần giãy dụa thì lực ở tay của Quỷ Ảnh lại tăng lên một chút, cho đến khi mặ mũi hắn tím tái hết cả lại, hơi thở đã không còn nhịp nhàng như bình thường nữa.
Hơi thở càng ngày càng trở nên khó khăn, khí oxy ở *g ngực ngày càng ít, não bộ của hắn bắt đầu mê muội, đầu óc cũng bắt đầu trở nên hồ đồ.
“Không bao giờ có thể tin tưởng vào đàn bà được nữa.” Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi đầu óc Tần Lạc trở nên u mê.
Nhưng đúng vào lúc này thì sự kỳ diệu đã xảy ra.
Một luồng khí ấm phát ra từ Đan Điền, sau đó thì nhanh chóng lan tỏa ra toàn thân, máu trong người cũng lưu động theo, giống như một dòng suối nhỏ bị quấy động lên vậy.
Cùng với luồng khí ấm chạy trong người thì hơi thở của Tần Lạ cũng bắt đầu bình thường trở lại, như thể trong *g ngực đột nhiên có thêm bình dưỡng khí cần thiết vậy.
Có khí oxy tức là có sức sống, đầu óc hắn lại minh mẫn trở lại và có thể suy nghĩ như bình thường.
Lẽ nào Quỷ Ảnh đã buông mình ra?
Khi hắn mở mắt ra nhìn thì thấy mình vẫn bị kẹp chặt yết hầu như ban nãy, hơn nữa tay của hắn ta còn không ngừng dùng lực.
Hắn ta rõ ràng là muốn giết người, căn bản là không có ý muốn thả ra.
Vậy rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Rõ ràng cổ mình đã bị bóp nghẹt, vậy mà mình chẳng cảm thấy khó chịu chút nào. Rõ ràng là yết hầu bị chặn lại, vậy mình có được khí oxy từ đâu vậy?
Hơn nữa hơi thở còn rất bình thường, giống như ….
Một luồng sáng chợt lóe lên trong đầu, Tần Lạc bỗng tìm ra được nguyên nhân.
Nhất định đó là rồi.
Khi trước ông nội Tần Lạc là Tần Tranh bị bọn côn đồ bắt cóc, ông bị trúng đến mười mấy viên đạn mà vẫn không chết. Về sau ông hồi tưởng lại tình huống lúc bấy giờ thì ông nói rằng khi ông không thể cố được nữa, thì bỗng có một luồng khí ấm xuất phát từ Đan Điền và lan tỏa ra toàn thân.
Cũng chính do luồng sinh lực này đã làm cho hắn sống lại.
Lẽ nào trong thời khắc quan trọng thế này lại là cứu sống mình?
Cho dù thế nào thì hiện giờ không phải là lúc suy nghĩ về điều này.
Tần Lạc khôi phục được nhận thức trong đầu mình, và sau khi thử thấy thân dưới mình có thể nhúch nhích thì hắn liền đạp thẳng vào đầu gối Quỷ Ảnh.
Vì hắn bị Quỷ Ảnh giơ lên trên không trung, nên nơi mà Tần Lạc có thể đạp mạnh nhất và nhanh nhất đó chính là đầu gối của hắn ta.
Thực ra thì hắn muốn đạp vào tim, vào xương sườn của Quỷ Ảnh hơn, nhưng hắn đâu phải là con khỉ đâu, làm sao có thể quay ngược một trăm tám mươi độ hay ba trăm sáu mươi độ trong tình trạng bị người ta thít chặt cổ cơ chứ.
Hắn ra đòn rất nhanh, nhưng Quỷ Ảnh còn nhanh hơn.
Quỷ Ảnh vì muốn tự cứu lấy mình nên hắn đã dùng lòng bàn tay chặn lại cú đạp này.
Lệ Khuynh Thành được cứu sống, cú đạp này của Tần Lạc coi như cũng có ích đôi chút.
Chưởng đầu tiên của hắn thất bại, hắn liền nắm chặt tay phải lại hướng thẳng vào mắt Quỷ Ảnh mà ra tay.
Mắt là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của cơ thể con người, hơn nữa còn không có xương hay da thịt che lại.
Nếu cú đấm này của Tần Lạc mà trúng thì mắt của Quỷ Ảnh có lẽ sẽ đi đời từ đây.
Khoảng cách quá gần, Quỷ Ảnh muốn tránh cũng khó lòng tránh khỏi.
Bốp….
Hắn quăng Tần Lạc ra xa, toàn thân Tần Lạc như bay trong không trung, sau đó hắn ôm lấy một gốc cây nhỏ.
Làm vậy thì hắn sẽ không cần phải lăn tròn xuống núi.
Toàn thân Tần Lạc khẽ đè xuống, cành cây bị hắn đè vào kêu răng rắc.
Sau đó thì dùng hết sức mình, cơ thể hắn bị bắn cao lên như đạn pháo bị bắn ra vậy.
Bịch …….
Hai chân tiếp đất đánh bịch một cái, sau đó chạy về phía trước mấy bước mới đứng vững lại được.
Lệ Khuynh Thành nằm yên ở đó chưa biết sống chết thế nào, còn Tần Lạc thì đứng nguyên không dám động đậy.
Vì Quỷ Ảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ khó tin.
“Mày vẫn còn có thể phản kích?” Cho đến giờ phút này, Quỷ Ảnh cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra.
Hiểu rõ được thân thủ của mình, và cũng biết rõ nguồn lực mà hắn bỏ ra.
Cho dù là Kim Đồng, Ngọc Nữ khi bị hắn bóp chặt cổ như thế, thì ngoài việc buông tay chịu trói ra, sẽ chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Hắn nhìn thấy một vệt tím bầm trên cổ của Tần Lạc, đó là chứng cớ của việc hắn đã dùng lực vào nơi đó. Nhưng làm vậy mà vẫn không bóp chết được Tần Lạc, không những thế còn để cho Tần Lạc thoát chết?
“Tất nhiên.” Tần Lạc cười khẩy đáp. Hắn đứng thẳng người lên , làm ra bộ tự tin vô cùng. Bất kể thế nào thì cũng phải giữ vững tư thế của mình. Còn về phần Quỷ Ảnh có tin vào cái gọi là ‘không thành kế’ này hay không thì đó là việc của hắn ta.
“Tao không tin.” Khi Quỷ Ảnh nói câu này thì hắn lại một lần nữa biến mất khỏi chỗ cũ.
Vụt ….
Một sợi dây thừng dài quét ngang qua mặt Tần Lạc tạo nên một bức tường bằng thừng ở trước hắn.
Hồng Phu mặc một chiếc váy trắng xuất hiện như một kỳ tích, tay phải nắm chặt dây thừng, tay trái cầm một chiếc sáo chỉ có một lỗ ở trên đó và đưa lên miệng thổi.
“Thế này mà muốn ngăn ta lại ư?”
Quỷ Ảnh bay vọt về phía trước, chẳng biết hắn đã làm động tác gì mà thoắt một cái hắn đã xuyên qua được phạm vi tấn công của chiếc dây thừng, và vồ thẳng về phía Tần Lạc.
Trong giờ phút một mất một còn này, Tần Lạc liền nhắm mắt lại.
Khi hắn mở mắt ra thì chẳng thể nào nắm bắt được bóng dáng của Quỷ Ảnh đâu nữa.
Nhưng sau khi hắn nhắm mắt lại thì thấy thế giới này đột nhiên rõ nét hẳn lên.
Hắn có thể nghe được những ngọn gió êm ái, có thể nhìn thấy những bụi gai hay những lùm cỏ dại ở xung quanh, và lại càng nhìn thấy rõ hơn cái bóng hình đang tiến về phía mình trong tíc tắc …
Hắn còn có thể nhìn thấy một khuôn mặt, đó là mặt của Quỷ Ảnh.
Tần Lạc giơ mạnh tay về phía trước.
Bốp….
Âm thanh kêu lên giòn tan, Quỷ Ảnh lại một lần nữa bị đẩy ngược trở lại.
Hắn ôm lấy mặt mình, nhìn Tần Lạc mà như nhìn thấy ma vậy, như thể Tần Lạc mới chính là Quỷ Ảnh ấy.
Sao hắn có thể nắm bắt được dấu vết của mình nhỉ? Hắn lại còn đánh trúng mình nữa chứ?
Cho dù đó là ông hoàng của bọn họ, được xưng là đệ nhất Hoàng Đế của châu Âu cũng không thể làm được việc này.
Còn tệ hơn nữa, đó là hắn còn nhắm mắt lại nữa, hắn nhắm mắt mà vẫn cho mình một chưởng được.
Hồng Phu đứng đó chứng kiến thì cũng há hốc mồm ngạc nhiên, đến cả việc thổi để gọi trùng độc cũng quên béng.
Tên ngu ngốc này, sao hắn lại làm được như thế nhỉ?
Tốc độ của hắn nhanh đến kinh hồn, đến cả một đòn đánh lén bằng roi của mình mà cũng bị hắn né tránh một cách dễ dàng được.
Nhưng hắn cho người ta một cái bạt tai còn dễ dàng hơn nữa.
Giống như là … giống như là người đàn ông này chủ động chạy lại cho hắn đánh vậy.
Hồng Phu là binh mai phục được Tần Lạc giấu kín.
Điều này không thể nói lên rằng Tần Lạc sợ chết, mà là …Trung Y vẫn chưa chấn hưng lại được, vì vậy mà hắn phải sống để tiếp tục cố gắng.
Bên ngoài thì có Jesus và Ly, còn bên trong thì có Hồng Phu, có ba đại cao thủ ở bên cạnh nên hắn rất tự tin, cho dù Quỷ Ảnh có đến cũng có thể giữ được hắn ta lại.
Ai mà biết tên Quỷ Ảnh này mặt dày không biết xấu hổ là gì, một mình mình đến thì thôi không nói làm gì rồi, lại còn đem theo thêm hai người nữa.
Và thế là tình hình đã trở nên xấu đi trông thấy, Jesus và Ly bị người của bọn chúng bám lấy, trong một lúc một nhát khó mà dứt ra được. Còn mình thì phải làm sao đây?
May mà vẫn còn Hồng Phu.
Nhưng khi hắn và Lệ Khuynh Thành bị Quỷ Ảnh nhấc lên khỏi mặt đất, vậy mà Hồng Phu vẫn không chịu xuất đầu lộ diện.
Khi đó Tần Lạc thực sự là ân hận vô cùng, sao mình có thể tin vào một người đàn bà được cơ chứ? Sao mình có thể tin vào một người đàn bà có mối thâm thù với mình chứ?
Thà tin là trên thế giới này có quỷ, cũng không thể tin vào miệng của đàn bà.
Vì vậy mà trong lúc đầu óc hắn trở nên u mê thì hắn vẫn còn ấm ức không nguôi về điều này.
Hồng Phu không biết rằng suy nghĩ của Tần Lạc lại phức tạp đến vậy, không phải là nàng không muốn xuất hiện, mà là nàng không dám xuất hiện.
Tốc độ của đối phương là quá thần tốc, nhanh đến độ khiến cho người ta khó mà dùng mắt thường để phân biệt được.
Khi nàng vẫn còn ẩn nấp ở một nơi kín đáo, thì hắn đã bóp nghẹt cổ của Tần Lạc và Lệ Khuynh Thành ở trong tay mình rồi, nàng không thèm quan tâm đến sự sống còn của người đàn bà kia, nhưng còn Tần Lạc thì … đã nhận lời người ta thế rồi thì cũng phải cứu người ta thoát chết chứ?
Nhưng trong tay đối phương có con tin, nếu nàng xuất hiện một cách tùy tiện thì đối thủ sẽ lập tức giải quyết con tin trong tay mình và bắt tay vào một trận chiến mới, làm vậy đồng nghĩa với việc nàng đẩy nhanh cái chết của Tần Lạc.
Tiếp đó, tình hình có sự thay đổi, Tần Lạc có thể phản kích trong tình huống éo le như thế …. và tiếp sau nữa, hắn còn cho đối phương một cái bạt tai mà không ai có thể giải thích nổi vì sao hắn lại có thể làm vậy.
“Không thể nào.” Quỷ Ảnh không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình.
“Không thể nào.”
“Không thể có chuyện đó được …”
Vừa dứt lời, Quỷ Ảnh lại vụt biến mất.
Lần này, hắn vòng ra sau lưng Tần Lạc để đánh lén.
Bốp ……..
Lại một cái bạt tai nữa. Tần Lạc giờ đây đã trở thành người đánh bạt tai chuyên nghiệp rồi.