Chương 66: Không Cần Phiêu Bạt

Trịnh Tây Nghị xuống phòng bếp làm bữa sáng thật phong phú, kỳ thực sau khi cô chuyển tới nơi này, bản thân đã dồn khá nhiều tiền bạc vào việc nấu ăn hàng ngày, số tiền Trịnh Tầm đưa cho cô vẫn đặt nguyên dưới gối ngủ của anh, một tờ cô cũng chưa dùng đến.

Có đôi khi ngẫm lại, kỳ thực người đàn ông bạo lực gia đình thường xuyên kia cũng không phải kẻ vô dụng, dù sao ông ta cũng làm ra tiền.

Nhờ số tiền của ông ta giúp cô và Nam Phong sống mà chẳng cần lo đến cái ăn cái mặc, chắc hẳn vì vậy mà ông ta mới cảm thấy thỉnh thoảng đánh bọn họ một trận để trút giận cũng chẳng cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Khi ăn cơm Nam Phong trừng mắt nhìn Trịnh Tầm: “Là anh bảo hai chị em tôi đi à?”

Trịnh Tầm không biết Trịnh Tây Nghị đã hạ quyết tâm muốn về nhà, còn tưởng rằng Nam Phong đang nhắc đến chuyện anh nói Trịnh Tây Nghị dắt anh ra ngoài chơi.

“Anh có chút chuyện phải xử lý.” Trịnh Tầm nói.

Nam Phong nheo mắt: “Xử lý ở nhà? Có người sắp tới sao?”

“Em quản nhiều quá đấy.”

“Chị hai.” Nam Phong nghiêm túc nhìn Trịnh Tây Nghị, “Anh ta đuổi chúng mình đi vì muốn hồng hạnh xuất tường.”

“…”

Trịnh Tầm: “Thằng nhóc này em không được nói lung tung nói, đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng nên xen vào làm gì.”

Nam Phong: “Đã nói bao nhiêu lần rồi là không được gọi người ta là thằng nhóc! Anh không hiểu tiếng người hả?!!”

Trịnh Tầm: “Được rồi được rồi, đã biết, thằng nhóc.”

Nam Phong: “… … …”

Chín giờ sáng, Trịnh Tây Nghị dẫn Nam Phong ra ngoài.

Trịnh Tầm không yên lòng ngồi trên sofa chào hai chị em: “Chúc hai người đi chơi vui vẻ, không cần phải về sớm quá đâu.”

Trịnh Tây Nghị dừng một chút, trước khi ra ngoài còn quay đầu cười: “Được.”

Không phải là đừng về sớm.

Ý anh muốn nói chắc là đi luôn đừng về nữa.

Cô cúi đầu nở nụ cười ảm đảm, tay dắt Nam Phong, bước ra cửa cùng ánh nắng ầm áp. Nhưng trong ánh mắt và tâm hồn là một mảnh đen tối, chẳng có chút ánh sáng nào.

Vừa ra đến đầu ngõ, cô liền thấy một người phụ nữ đang đi về phía này.

Thị lực của cô khá tốt nên gần như trong nháy mắt cô đã nhận ra. Người phụ nữ kia chính là Chu Sênh Sênh.

Nam Phong nhận ra chị hai mình đang bóp chẹt tay mình liền nhíu mày nhắc nhở một tiếng: “Chị nắm tay em đau quá!”

Lúc này Trịnh Tây Nghị mới thu mắt về, thả lỏng tay ra: “… Chị không cố ý.”

Cô nghĩ, Trịnh Tầm cứ thấp thỏm không yên lòng mấy ngày qua chắc hẳn là vì trái tim đã đặt hết ở chỗ Chu Sênh Sênh mất rồi.


Chu Sênh Sênh đang chột dạ.

Từ lúc vào đầu ngõ, cô đã bắt đầu thả chậm bước chân, cứ như cẳng chân đang bị ai đó trói chặt, không có cách nào đi nhanh hơn được.

Nhìn xung quanh, chần chờ liên tục mãi mà không thể đi tới trước cửa nhà trọ cũ.

Nhưng con đường ngắn như thế nên cuối cùng cũng tới nơi rồi.

Cô đứng trước cửa nhà trọ, không có dũng khí mở cửa, chìa khóa cũng lấy ra rồi, lại giữ chặt trong lòng bàn tay, chậm chạp không chịu hành động.

Cho đến khi cánh cửa bỗng chốc bật mở.

Trịnh Tầm đang đứng trước cửa, một tay nắm đấm cửa, mặt không biểu cảm nhìn cô chằm chằm.

Chu Sênh Sênh: “…”

Không ngờ lại…. khéo như vậy…

Cô chần chừ muốn nói gì đó, dù sao nhìn mặt anh cũng có vẻ không hoan nghênh cô vào cho lắm, thái độ lạnh lùng này quả thực đã thông báo rất rõ ràng rằng chuyến đi lần này sẽ hung hiểm vạn phần.

Trịnh Tầm không phải sẽ vạch mặt cô rồi đánh nhau một trận đấy chứ?

Chu Sênh Sênh nghi lắm.

Nhưng giây tiếp theo, từ trong nhà bỗng có một quả cầu vàng đột nhiên lao ra, nó sủa vang hai tiếng, rồi nhảy chồm lên nhào về phía Chu Sênh Sênh một cách vô cùng chuẩn xác.

Chu Sênh Sênh bị tấn công không kịp trở tay, cô phải lui về sau hai bước, mới có thể đứng vững được.

Trong lòng cô đang là Romeo mấy tháng không gặp, nó vịn chân lên người cô, suýt chút nữa là đè ngã cô ra đất.

Chu Sênh Sênh sững người đứng đó.

Romeo cũng chẳng ngại ngùng cọ người quanh chân cô, đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập vui sướng nhìn cô, cái đuôi cứ lắc qua lắc lại không ngừng.

Chẳng hiểu sao cô như người vừa bị chọc trúng huyệt khóc, tuy rằng đây chẳng phải lần đầu, bất luận cô biến thành người thế nào, con chó lông vàng cô nhặt về cũng sẽ nhận ra linh hồn cô, cảm nhận được hơi thở của cô.

Cô vươn tay ôm lấy Romeo, đau lòng nói: “Sao lại gầy thế này? Có phải Trịnh Tầm không cho mày ăn cơm đúng giờ không hả?”

Trịnh Tầm cười ha ha hai tiếng: “Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi? Nếu cậu quả thực để ý tới sống chết của nó, thì có bỏ nhà ra đi chẳng nói lời nào thế không?”

Chu Sênh Sênh: “…”

Xem ra tên này bắt đầu mở máy phát rồi đây.

Cô dẫn theo Romeo vào nhà, nhìn quanh bốn phía, căn nhà vẫn giống hệt như xưa, chẳng hề thay đổi.

Dừng một chút, Chu Sênh Sênh lựa chọn mở miệng trước: “Không nói với cậu câu nào đã đột nhiên bỏ đi là tôi không đúng.”

Trịnh Tầm rót một ly nước, sau đó đặt mạnh xuống bàn, cười lạnh một tiếng: “Cần gì đâu, tôi cũng chỉ là cọng hành, chuyện của cậu cần gì phải nói với tôi? Chẳng qua cũng chỉ là người bạn cùng nhà cây khế, nên không muốn phí lời tâm sự.”

“Trong lòng cậu thừa hiểu, đối với tôi mà nói cậu có phải người bạn cùng nhà cây khế không.”

“Tôi cứ nghĩ mình hiểu, nhưng từ ngày cậu biến mất chẳng chút tăm hơi thì tôi đã biết là tự tôi nghĩ thế thôi.”

“Trịnh Tầm —— “

Chu Sênh Sênh bỗng hoảng hốt, nếu anh giận dữ quát mắng cô thì tốt, nhưng anh lại bình tĩnh chế nhạo cô, đây mới là điều khiến cô tổn thương. Mà trong lòng cô rất rõ, cô rời đi đối với anh mà nói là tổn thương cỡ nào, thì giờ phút này lời nói của anh lại sắc nhọn cỡ đó.

Trịnh Tầm không nghe cô tiếp tục nói nữa, chỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Chu Sênh Sênh, chúng ta quen nhau đã bao lâu rồi?”

“Mười hai năm.”

“Làm anh em tốt bao lâu rồi?”

“Mười một năm.”

“Từ lúc khuôn mặt cậu thay đổi, tôi đã cùng đi phiêu bạt với vậu bao lâu?”

“… Tám năm.”

Trịnh Tầm im lặng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Mười hai năm, mười một năm, tám năm. Cuộc đời này có bao nhiêu năm như thế? Tôi cho rằng đối với cậu mà nói, tôi là người thân duy nhất của cậu sau ba mẹ cậu, chúng ta cùng nhau xem đón xuân, cùng nhau đếm ngược từng giây đón năm mới, cùng nhau coi bốn biển là nhà. Nhưng Chu Sênh Sênh, cậu coi tôi là ai?”

Chu Sênh Sênh như bị kim châm vào người, trái tim bỗng dưng nhói đau dữ dội.

Trịnh Tầm vốn là người thờ ơ, lúc nào cũng qua loa, mở miếng là văng bậy, trước giờ chẳng hề nghiêm túc trước bất cứ thứ gì, nhưng lúc này anh lại nghiêm túc nhìn cô chăm chú, còn nói những lời khiến người ta đau đến mức chẳng thể thở nổi.

Anh vẫn tiếp tục nói: “Tôi lại cứ lo cậu không có tôi bên cạnh, sẽ chẳng ai làm chứng minh thư mới cho cậu. Lo chỉ mình con gái như cậu lưu lạc bên ngoài gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm, không có ai giúp đỡ. Lo cậu mỗi dịp tết đến xuân về, một mình cô đơn rất đáng thương. Lo cậu bị ai đó lừa gạt, nói hết bí mật của mình rồi lại phải trải qua những chuyện kinh khủng như ngày xưa.”

“Chu Sênh Sênh, cậu đi thì dễ dàng, nhưng con mẹ nó cậu có biết tôi đã tìm cậu bao lâu rồi không?”

Ban đầu là ở xung quanh nhà trọ, sau đó là xung quanh quán bar, rồi những nơi cô đã từng làm việc, không chỉ ở quán cafe, anh gần như đã tìm khắp thành phố. Cả ở những thành phố bọn họ đã từng tới, anh cũng qua đó một lần.

Tìm một người vốn là chuyện khó như mò kim đáy bể, huống chi cô là một người có thể thay đổi gương mặt.

Cứ như anh vừa nhắm mắt là có thể thấy được Chu Sênh Sênh mười bảy tuổi đang đứng sau cánh cửa sắt, vừa khóc nức nở vừa nói với anh: “Không ai tin tôi, bọn họ đều không tin tôi, tôi là Chu Sênh Sênh. Cậu tin tôi được không, tôi thật sự là Chu Sênh Sênh…”

Sau đó khi anh tỉnh dậy, chẳng thấy bóng ai trong nhà, rồi bắt đầu không ngừng ảo tưởng cảnh tượng Chu Sênh Sênh hai mươi lăm tuổi lại bị bắt vào bệnh viện tâm thần lần nữa.

Những người khác đều nghĩ rằng cô là nữ cường nhân không gì phá nổi, nhưng chỉ mình anh mới biết cô đã từng yếu ớt đến thế nào.

Con người đã từng ngã một lần, thì sẽ càng cẩn thân với mỗi bước chân của mình, nhưng không phải vì người đó không sợ đau, mà là vì người đó sợ sẽ đau hơn lần trước, cho nên mới càng cẩn thận.

Anh biết, nếu như phải trải qua những chuyện đó lần nữa, Chu Sênh Sênh có lẽ sẽ phát điên thật.

Sợ cô đau, sợ cô tổn thương, cho nên vẫn luôn muốn tìm cô.

Trịnh Tầm đứng ở nơi quen thuộc trong nhà, nhìn Chu Sênh Sênh mặt đầy hối lỗi, bàn tay nắm thành quyền từ từ buông lỏng.

May mà cô vẫn như thế.

Nhưng điều không may là anh và Romeo một người một chó trôi qua những ngày cứt chó mấy tháng qua.

Anh vừa tức vừa giận, hận không thể đánh cô một trận.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể mắng cô mấy câu qua loa: “Mẹ nó, lương tâm cậu để cho chó tha nên mới vứt tôi ở lại theo trai, nói với tôi một tiếng thì chết hay sao? Cậu quen anh ta bao lâu rồi? Còn cậu quen tôi bao lăm? Con mẹ nó, cậu thay đến ba gương mặt rồi vẫn không quên quay lại tìm hắn ta, nhưng lại chẳng nói với tôi lấy nửa lời?”

Không phải anh đang ghen, mà là ghét.

So với ai khác anh là người càng hi vọng cô có thể tìm được một chỗ để dựa dẫm, có thể là mười hai năm mười một năm, mười một năm tám năm, anh và cô không phải người yêu, không phải người thân, nhưng hai người họ lại gắn bó thân thiết hơn bất cứ mối quan hệ máu thịt nào khác.

Anh nói cô là anh em tốt, cô nói anh là chị em tốt, nhưng trong tiềm thức bọn họ cũng như anh em ruột vậy.

Cô chẳng từ mà biệt khiến anh không chấp nhận nổi.

Ngay khi Trịnh Tầm đang nổi trận lôi đình thì Chu Sênh Sênh chỉ nắm chặt tay, cay đắng đành phải mở miệng.

Cô chỉ nói một câu: “Trịnh Tầm, không nói đến tám năm ấy, chẳng lẽ tôi làm chậm trễ cậu chưa đủ sao?”

Trịnh Tầm bỗng dưng ngẩn người, nói gằn từng tiếng: “Cậu …đang nói cái quái gì thế?”

Chu Sênh Sênh kể lại rõ ràng câu chuyện hôm đó ở con ngõ sau quán bar cho anh nghe.

“Cậu có người trong lòng, tôi đã thấy rồi. Rõ ràng rất để ý người ta, rõ ràng đã rung động nhưng vẫn từ chối đối phương. Tuy cậu không nói gì nhưng tôi hiểu, đó là vì tôi, vì tôi là kẻ có gương mặt kỳ quái. Thời niên thiếu lông bông cậu đã từng hứa với tôi, cậu nói sẽ cũng tôi lưu lạc khắp nơi, bốn biển là nhà. Nhưng Trịnh Tầm à, người phải chịu nguyền rủa rõ ràng chỉ có mình tôi, vì sao cậu phải chịu tội cùng tôi, đau đớn cùng tôi chứ?”

“Không phải chỉ mình cậu coi tôi là người thân duy nhất, đối với tôi mà nói, tình cảm của tôi dành cho cậu nhất định sẽ không ít hơn cậu. Tám năm chúng ta bên nhau, tôi chưa từng cảm thấy cô đơn ngày nào, cũng như có cậu bên cạnh tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi rất cảm ơn cậu, nhưng càng cảm kích lại càng áy náy tự trách mình hơn. Cậu là một người bình thường, vốn có một cuộc sống bình thường. Cậu hoàn toàn có thể tìm được một công việc ổn định, cưới cô gái mà mình yêu, đời này dù không làm rạng danh dòng dõi, ít nhất cũng sẽ bình an vui vẻ. Nếu thế thì sao tôi có thể để cậu vì tôi mà phải sống cô độc đến già?”

Chu Sênh Sênh bật khóc nức nở.

Bộ dạng cô dùng ống tay áo lau nước mắt, cực kỳ giống cô gái mười bảy tuổi năm ấy, trong mắt là sự yếu ớt không hề che dấu và cả niềm tin mãnh liệt vào anh.

Trước giờ Trịnh Tầm cũng chẳng hiểu vì sao anh lại lo lắng và ràng buộc mình vào một người mà anh chẳng có chút quan hệ máu mủ, nhưng lúc này dường như anh đã hiểu ra rồi.

Anh và Chu Sênh Sênh là cùng một kiểu người.

Sau khi ba mẹ qua đời thì không có người thân bên cạnh, sống như những nhánh cỏ dại ven đường, là thứ mà người ta nghĩ rằng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng Chu Sênh Sênh là người đầu tiên vì anh mà ra mặt. Thời niên thiếu khi anh bị người mình thích lợi dụng chế nhạo, trong khi mọi người xung quanh chỉ chỏ cười cợt, thì chỉ có mình cô đứng ra bênh vực một kẻ yếu đuối chẳng mấy nổi bật gì là anh đây, thậm chí vì chuyện đó cô còn bị ghi tội trong học bạ.

Một người vốn sống cô độc nhiều năm, bất chợt nhận ra có người đang quan tâm đến mình, khi đó chỉ cần người ấy vươn tay về phía bạn thì cũng như đang cho bạn cả thế giới.

Khi cô vươn tay về phía anh thì từ hôm ấy anh đã tự nhủ sẽ trở thành sự tồn tại đặc biệt nhất trong đời cô, làm hai kẻ cô đơn cùng nhau lưu lạc khắp bốn bể.

Anh nhìn Chu Sênh Sênh mặt tèm nhem nước mắt như đứa trẻ, trong lòng trào dâng một luồng nhiệt khí..

“Cậu khóc cái cục ứt ấy, người bị vứt lại là tôi đây này, người tìm cậu như kẻ thần kinh cũng là tôi đây này, cậu có tư cách gì mà đứng đây khóc với tôi?”

Dù đang mắng cô sa sả nhưng anh vẫn rút mấy tờ khăn giấy, vươn tay tới nhẹ nhàng lau đi những giọt nước trên má cô.

Hóa ra cô không hề vứt bỏ anh.

Vì cô quan tâm đến anh, nên nguyện cô đơn một mình bỏ nhà ra đi, chứ không muốn liên lụy đến anh.

Trịnh Tầm sụt xịt, cố gắng kiềm chế luồng nhiệt trong mắt nhưng cuối cùng đành xoay người sang chỗ khác, giọng hung dữ: “Mẹ nó cậu đừng quá đắc ý! Đừng tưởng rằng mình cậu mới tìm được zai ngon, tôi cũng tìm được một cô gái chung tình với tôi! Người ta trẻ tuổi hơn cậu, gia tài bạc triệu còn biết nấu cơm cho ông đây!”

Anh hơi ngửa đầu lên, lộ ra vẻ bất cần vốn có để che đậy đi sự yếu đuối vừa để lộ.

“Chu Sênh Sênh, tôi nói lại lần cuối, nếu cậu còn dám chạy lung tung không từ mà biệt, xem ông đây có đánh gãy chân cậu không!”

Vừa nghe anh nói thế, Chu Sênh Sênh lập tức khóc mỉm cười.

Cô bá vai ôm cổ anh, liên tục hứa hẹn: “Không chạy nữa, không chạy nữa.”

Một giây sau, bỗng nhiên cô nghĩ ra gì đó, lại cười ha ha nói: “Trịnh Tầm này, tôi kể cho cậu nghe một bí mật.”

“Ông đây không nghe!” anh che hai tai.

“Không nghe cũng phải nghe. Tôi tìm ra cách không bị thay đổi mặt nữa rồi!” Cô cố kéo tay anh ra hét vào tai anh.

“Cái gì?” Trịnh Tầm bỗng dưng xoay người lại, anh còn tưởng mình đang nghe nhầm

“Tôi nói, tôi tìm ra cách không bị thay đổi mặt nữa rồi, từ nay về sau, tôi có thể ở lại đây không cần đi đâu nữa, cuối cùng chúng ta không cần lưu lạc khắp nơi nữa rôi.”