Chương 11: Phần 2: Bác Cổ Thanh Trừng Ký - Chương 5

Làn sương mù bao quanh bác càng lúc càng nhiều, bác cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Oan hồn quá nhiều, chúng quây quanh 5 hòn đá, nhưng không vào được. Bác ở bên trong, cố duy trì kết giới. Làn sương đỏ lại lên tiếng:

- Nếu này đầu hàng, cung phụng giúp chúng tao. Thì sẽ không chết, mày thấy thế nào?

Bác khinh bỉ cười:

- Đúng là lời ma quỷ, ngu không thể tả, Mày nghĩ tao tin mày chắc

Làn sương đỏ khì cười, tức tối lớn giọng:

- Vậy để tao cho mày phải van xin, đau khổ.

Dứt lời, như ngầm hiểu. Con thủy quái chồm lên, mở miệng lao về phía bác. Đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp xấu nhất,bác nhanh chóng cầm 2 viên đá tạo kết giới. Trong chớp mắt, con thủy quái há miệng định nuốt bác, vội lách người sang một bên. Bác nhanh chóng dùng 2 viên đá đâm mạnh vào đầu nó. Nhưng ngoài dự liệu, da nó cứng hơn bác nghĩ.

Một cú húc làm bác văng ra xa, con thủy quái thấy đã đạt được mục đích vội quay về sông. Bác nhọc nhằn đứng lên, ôm ngực thở dốc. Chỉ chờ có thế, đám oan hồn ào ào vọt về phía bác, muốn dùng âm khí nhấn chìm, nuốt chửng bác.Bác cắn đầu lưỡi phun máu lên hai bàn tay. Sau đó, kết ấn rồi chỉ về phía mặt sông, miệng niệm chú gọi thần.

Bỗng bác vội ngừng niệm chú, tay cũng ngừng bắt ấn. Một luồng yêu khí dội vào bác Bác thở dốc vì thấy đau ở ngực và cánh tay. Luồng sương đỏ cười dữ tợn:

- Mày định gọi hà thần sông này tới gúp hả? Vậy mày gọi đi,xem tên đó có tới không.

Lấy lại bình tĩnh, bác nhanh chóng dùng máu đang chảy ở cánh tay, bôi lên 5 đầu ngón tay. Miệng niệm chú, 5 đầu ngón tay bác đỏ rực lên như than hồng. Bác dữ tợn:

- Lâu rồi,tao vẫn chưa đồ sát nhiều vong linh như vậy. Tới đi.

Không đếm xỉa lời bác, đám oan hồn vẫn ùn ùn kéo tới. Bác nhanh chóng thủ thế, dùng bài Hùng Kê quyền đón đánh. Từng đám vong lao tới, tay nắm kê bác đâm mạnh vào từng oan hồn. Sau đó, lại dùng hổ trảo nắm lấy, bóp nát từng vong một. Làn sương đỏ, lại lên tiếng:

- Không hổ là người đất Bình Định, võ nghệ cũng cao lắm. Nhưng độc đã ngấm nặng rồi, xem mày chống đỡ được bao lâu.

Quả thật sắc mặt của bác đã tái đi, nhưng bác vẫn tả xung hữu đột cố tìm đường máu. Nhưng phá hết đám này lại tới đám khác, chúng nhiều như dịch châu chấu. Bác nghiến răng, cắn đầu lưỡi cho cơn đau làm tỉnh táo.Sau đó, bác dùng máu đang chảy, vẽ chữ Vạn lên lòng bàn tay. Các vong hồn sợ hãi như thấy khắc tinh, bác cười gằn:

- Được, để tao cho tụi mày thấy uy lực của Vạn tự

Nói rồi, miệng niệm kinh Vạn Độ, bác từ từ chắp hai tay lại vào nhau. Hai lòng bàn tay áp vào nhau, từng làn hơi đỏ nhạt bay lên. Những đám oan hồn bị dính phải, đều từ từ tan biến. Đám oan hồn kinh sợ, chúng nhanh chóng tản ra. Nhưng con thủy quái từ dưới sông lại phát ra những tiếng kêu lớn, chúng như áp đi tiếng niệm kinh của bác.Làn hơi đỏ cũng giảm bớt đi chút nhiều - là Yêu chú của con thủy quái, thật không ngờ nó lại biết - bác nghĩ thầm.Nhân cơ hội đó,đám oan hồn lại ào ào kéo tới.. Thấy bác đã sắp sức cùng lực kiệt, làn sương đỏ lại lên tiếng:

- Đúng là đồ ngu, sắp chết vẫn cứng đầu.

Lúc này bác mới dừng niệm kinh, hai tay từ từ mở ra, Vạn tự đã mờ đi nhiều, lắc lắc cái đầu. Bác cười khinh bỉ:

- Những tên luôn tưởng mình thông minh, lúc nào cũng là thằng ngu. Trò chơi kết thúc rồi. Vờn một chút cho tụi bây vui thôi, sẵn thư giãn gân cốt.

Từ phía xa, vang lên tiếng rít khe khẽ, báo hiệu thứ bác đợi đã tới.

Chỉ chờ có vậy, bác mới đứng dậy, phủi bụi ở quần áo. Mặc cho đám oan hồn kia gào thét lao đến, bác vẫn thản nhiên. Lúc này từ phía xa xuất hiện một con thiềm thừ 3 chân, một con rết lớn và một con ngài lớn đang lơ lửng.Bác nhìn tụi nó mắng yêu:

- Tụi mày được lắm, tao gọi từ sớm mà vẫn không đến. Chờ tao bị chúng nó giã thành bộ dạng như thứ này rồi mới chịu mò tới.

Quả thật,nhìn bác chẳng khác gì tên ăn mày, quần áo bị rách lỗ chỗ, dính đầy bụi và máu.Con thiềm thừ ồm ộp kêu như trêu chọc bác. Chúng nhanh chóng tản ra. Từng đám oan hồn bị chúng nuốt lấy nhanh chóng. Làn sương đỏ ngạc nhiên lên tiếng:

- Chúng là thứ gì? Tại sao vật sống lại nuốt được oan hồn vậy.

Đám oan hồn hét lên sợ hãi, chúng như con thú bị săn, bay đi tán loạn. Nhưng 3 con Cổ vẫn miệt mài săn và nuốt chúng. Bác nhìn và cười:

- Chúng là thứ gì hả? Mày không nên biết đâu vì mày sắp hồn siêu phách lạc rồi.

Sau đó, bác dùng lòng bàn tay có Vạn tự còn mờ, đẩy về phía làn sương đỏ. Nó hoảng hốt, lấy ra một phần làn sương bao quanh chống lấy. Nhưng chỉ cầm cự thời gian quá ngắn, một tiếng hét thảm vang lên. Bác nhanh chóng kết pháp, bổ xuống nó, như bị một cái rìu bổ làm đôi. Làn sương đỏ bị chẻ làm hai, sau đó lại từ từ tụ lại lần nữa.Bác nói:

- Để xem lần này mày thoát được không.