“Công nhận là rất nhanh!”
Trong mắt Sở Vân Vân hiện lên một tia sáng: “Hiện giờ ta càng chắc chắn hơn! Thiên phú của ngươi, cộng thêm những thứ được cất giấu trong võ quán Chính Dương, sẽ có thể để cho ngươi tiến vào Vô Tướng Thần Tông trong thời gian ngắn nhất.”
Cặp mắt trầm tĩnh màu xanh lam của nàng sáng lên, bao hàm thần thái không thể truyền lời, tựa như vạn thế đều không phai mờ.
Sở Hi Thanh suy tư lắng nghe, từ xưa đến giờ hắn đều biết, cái thân phận đệ tử nội môn này chỉ là bắt đầu.
Sở Vân Vân có ý định, bắt đầu từ võ quán Chính Dương, từng bước một đòi lại tất cả những thứ thuộc về nàng.
Mục đích của hắn là sống tiếp, tiêu dao tự tại ở cái thế giới này.
“. . .Ngày mai là ngày rất quan trọng, dựa theo thông lệ của võ quán Chính Dương, tất cả đệ tử nội môn vừa lên cấp, sẽ được đi vào Tàng Kinh Lâu của võ quán hai ngày, để tham khảo và nghiên cứu các võ đạo kinh điển, chọn võ quyết để tu luyện trong tương lai.”
“Sau khi ngươi đi vào đó, đầu tiên phải ghi nhớ tranh quan tưởng của Dưỡng Nguyên công và bí dược, sau đó lại đi góc đông trên tầng thứ sáu của Tàng Kinh Lâu, tìm một bức tranh có vẽ đồ đằng hung thú Nhai Tí, sau đó cố gắng ghi nhớ, có thể nhớ được bao nhiêu liền nhớ bấy nhiêu.”
Sắc mặt Sở Vân Vân rất nghiêm túc: “Đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi để đạt được tu vị thất phẩm, đám đệ tử nội môn các ngươi vốn không có tư cách đi lên tầng sáu Tàng Kinh Lâu, chỉ có ngày đầu tiên nhập môn là có cơ hội này. Vô Tướng Thần Tông vẫn luôn có truyền thống để cho đệ tử của mình tự nắm lấy cơ duyên, cho nên ngày đầu tiên nhập môn sẽ cho mở tầng một đến tầng sáu của Tàng Kinh Lâu cho các ngươi, vì lẽ đó, ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội này.”
Sở Hi Thanh không khỏi tò mò: “Vì sao phải ghi nhớ bộ Nhai Tí Đồ này? Bộ Nhai Tí Đồ này có nơi nào không tầm thường sao?”
“Sau này ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên do trong đó.”
Vẻ mặt Sở Vân Vân cực kỳ nghiêm túc: “Nhớ kỹ, nhất định phải nhớ kỹ bản vẽ đó, chuyện này cực kỳ quan trọng đối với ngươi và ta, có liên quan đến sinh tử đấy! Không cần quan tâm đến đám võ quyết truyền thừa khác, ta biết hết tất cả mười nghệ truyền bên ngoài của Vô Tướng Thần Tông, có thể dạy cho ngươi.”
Sở Hi Thanh chỉ có thể đè nghi ngờ trong lòng xuống.
Ở phương diện võ học, Sở Vân Vân mới là quyền uy, nghe nàng chuẩn không sai.
Quan hệ giữa hai người họ không hề ngang nhau, Sở Vân Vân nói bất cứ điều gì, hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
Có điều hắn rất tin tưởng Sở Vân Vân.
Nếu như vị này muốn hại hắn, thì nàng có ít nhất là một ngàn phương pháp, hắn muốn phòng bị cũng không phòng nổi.
Ít nhất thì bây giờ, hai người họ là người trên một cái thuyền, sinh tử gắn bó với nhau, quan hệ còn thân thiết hơn cả anh em ruột, dù sao cũng từng chung gối ở trong quan tài nha.
Sở Vân Vân còn muốn nói cái gì, lại phát hiện Sở Hi Thanh đã đặt đũa xuống.
Sở Vân Vân vội vàng đứng dậy, đi thu dọn bát đũa: “Ngày hôm nay đến lượt ta rửa bát.”
Ánh mắt của nàng nghiêm nghị, động tác cẩn thận từng li từng tí, giống như đang nâng trân bảo tuyệt thế nào đó.
Nhưng ngay khi nàng cầm bát đũa đến phòng bếp, thì một cái bát sứ trong tay nàng liền ‘răng rắc’ một tiếng rồi vỡ vụn, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Sở Hi Thanh nhìn cảnh này mà không biết nói gì.
Vị muội muội tiện nghi này của hắn từng có trình độ võ đạo có một không hai ở bảy châu Bắc Cương của Đại Ninh, trước mắt do thương thế và độc chú ở trong người, nhưng tố chất thân thể vẫn còn ở đó.
Mà mỗi khi nàng căng thẳng thì sẽ không khống chế được sức mạnh, mỗi lần làm việc nhà đều sẽ làm hỏng chỗ này phá chỗ kia.
Sở Hi Thanh hít một hơi, đi lấy cái chổi trong góc nhà: “Vẫn là để ta rửa đi, ngươi ngồi im một chỗ đừng nhúc nhích. Dạo này đồ sứ đã tăng giá rồi, một cái bát cũng cần 60 đồng tiền đấy.”
Sở Vân Vân hơi buồn phiền, trong mắt cũng ngậm lấy vẻ không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác hơn là lui qua một bên.
Nàng nghĩ mình ngồi im một chỗ thì không hay lắm, cho nên cũng muốn giúp đỡ một chút, liền quay người đi lấy hành lý của mình.
“Ngươi lại muốn đi giặt quần áo?” Sở Hi Thanh hình như bị kinh sợ, hắn ngẩng đầu lên nhìn Sở Vân Vân đầy cảnh giác: “Ba tháng nay, ngươi giặt quần áo ba lần, lại giặt hỏng chín bộ quần áo. Thôi, ngươi bỏ tất cả những bộ quần áo cần giặt vào trong cái thùng gỗ là được, sau đó chúng ta sẽ chuyển qua võ quán, qua bên đó ta sẽ giặt giúp ngươi.”
Hắn vừa quét rác vừa ai thán.
Ai có thể ngờ được chứ? Sở Hi Thanh hắn đường đường là một giám đốc chi nhánh của một công ty đã lên sàn, hiện giờ lại lưu lạc thành một bảo mẫu gia đình.
“Ta vẫn muốn thử xem.” Sở Vân Vân dùng hàm răng cắn môi, hai tay xoắn lại với nhau, vệt đỏ ửng trên mặt cũng đã lan tràn xuống tận cổ.
Trong đống quần áo kia, còn có cả áo lót của nàng.
Sau đó, thần sắc của nàng hơi động, chú ý đến câu nói kia của Sở Hi Thanh: “Chuyển qua võ quán? Tại sao phải chuyển? Nơi này rất tốt mà.”
“Tiền thuê nơi này một tháng mất năm lượng bạc, đủ mua hai bình Dương Hòa Tán rồi.”
Sở Hi Thanh lắc đầu nói: “Diệp Tri Thu cho chúng ta chìa khóa Tạp Vật Viện của Đông viện, nói bên đó có hai phòng trống. Sân sau còn có một khu đất trống, có thể cung cấp cho ta tập võ. Chúng ta đi qua đó, ngươi giúp ta điều chỉnh tư thế xuất đao một chút, sáng nay ra có cảm giác có chút mất lực khi xuất đao.”
Diệp Tri Thu vẫn cho là hắn có ngộ tính rất tốt, vượt xa người thường.
Mà không biết bên cạnh hắn có một vị võ đạo tông sư đang dạy dỗ, dạy cho hắn hàm nghĩa cao minh nhất của võ đạo, tinh yếu quan trọng nhất của đao đạo.
Hai mắt Sở Vân Vân cũng sáng lên, nàng cảm giác mình cũng không phải vô dụng như vậy nữa rồi.