Chương 47: Thiết Tiếu Sinh

Khi hai người Sở Hi Thanh đi xuống phía dưới, ven đường đã thoải mái hơn nhiều.

Bọn họ chỉ gặp một đội tộc binh của Long gia.

Nhắc đến cũng kỳ lạ, đầu mục của đội tộc binh này mạnh hơn mấy người trước kia nhiều, đã có tu vị cửu phẩm thượng.

Nhưng mà sau khi Lục Loạn Ly giết người, bảng hệ thống của Sở Hi Thanh lại không có bất kỳ động tĩnh nào.

Nếu như muốn nói nó có gì khác biệt, vậy đó chính là hiện trường chiến đấu lần này nằm ở vị trí khá vắng vẻ, phải mất thêm một thời gian nữa thì người của Long gia mới có thể phát hiện thi thể của đội tộc binh này.

Sở Hi Thanh hồi tưởng lại từ khi mình xâm nhập Hỏa Cốt Quật đến giờ, lục tục có pháo hoa nổ tung trong tầm mắt, lại cộng thêm chuyện ở Tàng Kinh Lâu kia, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia dị sắc.

Như vậy, hắn muốn đạt được điểm võ đạo, thì chỉ chiến thắng người có thực lực mạnh hơn mình là không đủ, mà nhất định phải để cho người khác biết được?

Còn trong ngày khảo sát đệ tử nội môn kia, Diệp Tri Thu đã nói một câu trước công chúng, làm cho hệ thống của hắn thức tỉnh, danh vọng cũng tăng lên “cửu phẩm hạ (giả)”.

Chứng tỏ là không nhất định phải giết người hoặc chiến thắng người khác thì mới có thể nhận được điểm võ đạo, mà chỉ cần nhận được sự tán thành của những nhân vật như Diệp Tri Thu là danh vọng của hắn có thể tăng lên.

Đây là do Diệp Tri Thu rất có uy vọng, cho nên mọi người sẽ tin tưởng lời nói của nàng!

Vì lẽ đó, hạt nhân của cái hệ thống này, chính là một chữ “Tin”, đúng không?

Chỉ cần mọi người tin tưởng hắn có thực lực mạnh mẽ, vậy hắn có thể nhận được nhiều điểm võ đạo, sau đó gia tăng thực lực và thiên phú võ đạo của mình?

Sở Hi Thanh nghĩ đến nơi này, khóe môi không khỏi cong lên.

Hắn đã bắt đầu thăm dò được cơ chế hoạt động của hệ thống này, tiếp đó chính là kiểm chứng suy nghĩ này.

Chờ đến khi Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, hắn phát hiện Lục Loạn Ly đang lén lén lút lút mà xé quần áo.

Nàng không chỉ kéo cái váy ở bên ngoài, mà còn kéo cả quần áo ở bên trong, chỉ để lại một cái áo lót lụa màu tím ở bên trong, sau đó nàng dán một tấm phù lục màu xanh vào áo lót.

Khi Sở Hi Thanh nhìn qua, Lục Loạn Ly nhất thời đỏ mặt, nàng kéo vạt áo trước ngực: “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta đang dán Thanh Lương Phù (mát mẻ phù), dưới này quá nóng.”

Thật ra thì với tu vị của nàng sẽ không nóng đến mức này, chủ yếu là vì nàng liên tục chém giết, vận động dữ dội, trên người đã có mồ hôi.

Mày kiếm của Sở Hi Thanh giương lên.

Ánh sáng ở trong này vốn không đủ để nhìn rõ, nhưng hắn có Ưng Nhãn, dù là ban đêm thì cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sự vật trong phạm vị ba mươi trượng.

Lúc này, Sở Hi Thanh chỉ thấy sắc mặt Lục Loạn Ly đỏ ửng, thái dương lấm tấm mồ hôi, bộ quần áo tím cũng bị dính vào da thịt do mồ hôi, toàn thân đều lộ ra một loại sức sống và mùi vị thanh xuân.

Mùi thơm cơ thể và mùi mồ hôi của thiếu nữ trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi thơm nức mũi mà mê người, khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.

Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt lại, vô thức hít hà một hơi.

Mặt Lục Loạn Ly càng đỏ hơn, trong mặt lộ ra một tia ảo não: “Người lại ngửi lung tung cái gì?”

Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn nàng một cái, sau đó hắn đi đến phía sau Lục Loạn Ly, rút một đóa cỏ màu xanh đen từ một khe hở không đáng chú ý ở trên vách đá.

Lục Loạn Ly nhận ra thứ này, đây là Đoạn Tâm Thảo, một tài liệu phụ trợ trong bí dược của Dưỡng Nguyên Công, nó có thể trung hòa dược tính của Dương Dương Thảo.

Sắc mặt của nàng nhất thời cứng đờ, lại cảm thấy hơi lúng túng.

“Đi thôi!” Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí mà cất cây cỏ nhỏ này vào cái túi chuyên dụng ở sau lưng, sau đó vỗ tay một cái: “Đã đến rồi thì nên ở lại, tiếp theo chúng ta phải ở chỗ này vài ngày, vừa hay có thể tìm dược liệu cần thiết của Dưỡng Nguyên Công.”

Hắn liếc mắt nhìn Lục Loạn Ly, trong mắt chứa vẻ chờ mong: “Ngươi ẩn núp ở võ quán Chính Dương ba tháng, chắc hẳn cũng biết phương pháp phối chế bí dược của Dưỡng Nguyên Công? Ngươi là thuật sư thất phẩm, hãy nghĩ biện pháp giúp ta tìm đi.”

Tâm trạng của Lục Loạn Ly rất phức tạp, nàng đi theo Sở Hi Thanh chỉ vì muốn giám sát hắn, thuận tiên giải sầu mà thôi.

Kết quả lại lăn lộn thành bảo tiêu và tay chân của Sở Hi Thanh, hiện giờ còn phải là chuyện cu li nữa.

Thân thể của Sở Hi Thanh không tốt, bất tri bất giác mà mấy cái túi ở trên người hắn đã chuyển qua người Lục Loạn Ly.

Có điều, đúng là nàng có biện pháp trợ giúp Sở Hi Thanh.

Pháp thuật kị kim, Lục Loạn Ly ném đao ở trong tay cho Sở Hi Thanh, sau đó giơ hai tay lên, bóp thành một cái Linh quyết, miệng thì lẩm bẩm vài câu chú ngữ.

Ngay sau đó, một đoàn linh lực màu trắng thuần đã hội tụ lại, nó hóa thành một con chim trắng thuần, khéo léo mà linh lung.