Chương 41: Xung kích

Sở Hi Thanh đã không phải người run tay khi giết con gà như khi vừa đến thế giới này nữa.

Hắn đi áp tiêu ở tiêu cục Tứ Thông ba tháng, đã trải qua mấy trận chém giết máu tanh, người chết dưới đao của hắn cũng đã lên đến con số ba.

Mà khi hắn nhìn thấy thảm trạng của hơn bảy mươi cái thi thể này, hắn vẫn không nhịn được mà thấy buồn nôn.

Sở Hi Thanh cau mày, nhưng vẫn cất bước đi về phía trước.

Thế giới này chính là như vậy, võ tu hoành hành, cường giả vi tôn, chỗ nào cũng có người dựa vào võ lực đến ngông cuồng.

Nếu như hắn không thể chủ động thích ứng với cái thể giới ăn thịt người này, nắm giữ sức mạnh để sống yên phận, vậy sớm muộn gì cũng bị thế giới này ăn sạch.

Sở Hi Thanh chịu đựng mùi tanh tưởi nức mũi ở trên đường phố, ánh mắt tìm kiếm bốn phía chung quanh.

Không lâu sau, Sở Hi Thanh nhìn thấy một cái bảng hiệu “Lý Ký thảo dược hành”, lúc này hai mắt hắn sáng ngời, dẫn Lục Loạn Ly đi về phía đó.

Đây là lần đầu tiên Sở Hi Thanh đến Hỏa Cốt Quật.

Hắn không có người quen ở chỗ này, nhưng khi Diệp Tri Thu biết hắn muốn đến đây tìm thảo dược, thì nàng để đề cử cho hắn cái Lý Ký thảo dược hành này.

Đây là một tiệm buôn bán hơn năm mươi năm, danh dự vẫn còn tạm được.

Diệp Tri Thu cũng là khách quen của cửa hàng thảo dược này, chỉ cần nhắc đến tên Diệp Tri Thu, cửa hàng thảo dược này sẽ không dám lừa khách.

Có điều, khi Sở Hi Thanh nói muốn mua Dương Dương Thảo, chưởng quỹ của cửa hàng lại tỏ vẻ ngượng ngùng.

“Nếu khách quan đến sớm hơn bốn ngày, thì chỗ này của ta còn Dương Dương Thảo, thế nhưng bây giờ. . .” Chưởng quỹ cười khổ một tiếng: “Hiện giờ, toàn bộ chợ này, chỉ có cửa hàng của Long gia là có Dương Dương Thảo, giá cả lại cao đến quá đáng, phải 220 lượng bạc một cây.”

Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc sau khi nghe thấy thế: “Tại sao lại trở nên đắt như vậy?”

Hắn đã nghe qua giá cả của Dương Dương Thảo, bình thường đều khoảng trăm lạng bạc.

Lần phong ba ở Tàng Kinh Lâu này, Sở Hi Thanh đã lấy được hơn 80 lượng bạc ở chỗ Tào thiên hộ, lại dọa dẫm bắt chẹt được không ít từ chỗ của Lục Loạn Ly, vừa vặn đủ mua một cây Dương Dương Thảo.

Dương Dương Thảo chỉ sản xuất ở nơi sâu nhất trong Hỏa Cốt Quật, hơn nữa, dù là người hái thuốc có kinh nghiệm phong phú nhất, cũng cần phải dựa vào vận may mới có thể hái được.

Cái này đã vượt qua khỏi năng lực của Sở Hi Thanh rồi.

Vì lẽ đó, hắn dự định bỏ bạc ra mua Dương Dương Thảo, sau đó tự mình đi kiếm những tài liệu phụ còn lại.

“Là thành tựu của vị đại công tử Long gia kia.” Chưởng quỹ của cửa hàng thảo dược cười khổ, chỉ chỉ cọc gỗ và thi thể ở bên ngoài: “Thấy chưa? Hơn sáu mươi vị hảo hán của Thiết Kỳ Bang, cộng thêm hơn mười người hái thuốc, tất cả đều chết trong tay Long gia.”

“Vị đại công tử kia giết nhiều người như vậy là vì muốn lũng đoạn mấy loại dược liệu chỉ có trong Hỏa Cốt Quật. Hiện giờ ai dám bán Dương Dương Thảo cho cửa hàng khác, thì Long gia sẽ treo kẻ đó lên cọc gỗ.”

Hắn khẽ than thở một tiếng, vẻ mặt đầy bi thương và giận dữ: “Bọn họ bán với giá quá cao thì cũng thôi, quan trọng nhất là còn thu vào với giá bảy phần trước kia. Lão phu đã làm ăn dược thảo ở Hỏa Cốt Quật hơn hai mươi năm rồi, từng nhìn thấy vài vị kiêu hùng trong giang hồ quận Tú Thủy, nhưng không có ai bá đạo và độc ác như vị đại công tử của Long gia này, quả thực là không cho lối thoát.”

Long gia trong nội thành?

Sở Hi Thanh nhíu mày, lòng thầm nói thật trùng hợp, vậy mà lại gặp phải người của Long gia?

Lúc này, hắn sinh lòng cảnh giác, nhìn một khách hàng mặc áo xám ngắn tay ở cách đó không xa một chút.

Từ trang phục của người này, có vẻ như là một người hái thuốc.

Sở Hi Thanh lại nhìn thấy một hình xăm có hình sói hoang ở dưới ống tay áo của người này, đầu của sói hoang còn có một chữ “Long”.

Người này như đang xem lướt qua các loại dược liệu, nhưng vẫn nhìn trộm và đánh giá hắn.

Sở Hi Thanh hơi suy tư một chút, sau đó liền kéo tay Lục Loạn Ly đi ra ngoài.

“Ngươi không đủ tiền sao? Lục Loạn Ly đi ra ngoài cửa tiệm, liền khoanh tay trước ngực, cười tủm tỉm mà nhìn hắn: “Còn thiếu bao nhiêu? Ta có thể cho ngươi vay, nhưng lãi một ngày là năm trăm đồng.”

Sở Hi Thanh thầm nói, 220 lượng một cây Dương Dương Thảo, mình bị ngu mới đi mua.

Nếu như hắn có số tiền này, hắn trực tiếp mua bí dược từ võ quán luôn rồi, đơn giản lại bớt việc.

Hắn quay đầu đánh mắt ra hiệu với Lục Loạn Ly: “Chú ý chung quanh, chúng ta bị người khác nhìn vào rồi.”

Sắc mặt Lục Loạn Ly hơi ngưng lại, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nàng phát hiện có vài người đang lén lén lút lút nhìn về phía bên này.

Sở Hi Thanh thì lại quay người đi vào một con hẻm nhỏ không người, hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tay để khoác một cái áo tơi lên người.

Khi Sở Hi Thanh rời khỏi con hẻm nhỏ từ đầu khác, hình tượng của hắn đã thay đổi.

Hắn không nổi bật một chút nào khi ở trong đám người, Hỏa Cốt Quật ngư long hỗn tạp, trên đường phố có rất nhiều hạng người giấu đầu lòi đuôi, ngày nắng to mà vẫn mặc áo tơi cũng không có gì kỳ lạ.

Lục Loạn Ly thì không mang quần áo để thay đổi, nhưng nàng lấy một tờ phù lục ra, rồi dán lên người mình, chiếc váy ở trên người nàng liền biến thành một chiếc váy vàng bằng lụa mỏng.