Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, phát hiện chính là Lục Loạn Ly.
Ngày hôm nay, quần áo ở trên người nàng có chủ đề là hoa mai, nàng cũng không mặc quần áo đệ tử, mà là một chiếc váy dài giống như tiên tử.
“Thì ra ngươi ở chỗ này, làm ta tìm một hồi.” Lục Loạn Ly vừa nói chuyện vừa nhét cái bánh bao quất vào trong miệng.
Sở Hi Thanh thấy thế thì hai mắt sáng lên, hắn nghĩ vui một mình không bằng mọi người đều vui, cho nên không ngăn cản.
“Ta còn tưởng ngươi đang ở Tàng Kinh Lâu, cho nên tìm trong đó nửa ngày, suýt nữa bị lâu chủ Tàng Kinh Lâu là Diệp Kinh Nguyên phát hiện, a. . .”
Lục Loạn Ly đã ăn đến nhân bánh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhất thời co rúm lại.
Nàng ném cái bánh bao trong tay về cho Sở Hi Thanh: “Đây là trần bì? Tại sao trên thế giới này lại có loại bánh báo quái lạ như vậy?”
Sở Hi Thanh nhún vai một cái, hắn cũng muốn biết chuyện này đây.”
Lúc này hắn mới ý thức được lời nói của Lục Loạn Ly hơi là lạ, hắn cau mày, ánh mắt ác liệt: “Sao ngươi biết ta ở Tàng Kinh Lâu? Ngươi theo dõi ta?”
Lục Loạn Ly ‘phi phi’ vài tiếng, lại lấy túi nước ra để súc miệng, sau đó mới cười gằn đáp: “Ta không theo dõi ngươi, sao biết người không đi mật báo? Không ngờ ngộ tính của cái tên nhà ngươi vẫn rất không tệ.”
“Trong bức Nhai Tí Đồ kia có ẩn chứa một đạo đao ý, người có ngộ tính bình thường sẽ không cảm ứng được, nhưng ngươi lại có thể ngồi ở đó tận hai ngày rưỡi.”
Trong mắt Sở Hi Thanh nhất thời hiện lên một tia kinh ngạc, Sở Vân Vân nói chỉ có người có thiên tư đỉnh cấp nhất, mới có thể cảm nhận được đao ý ở trong đó.
Hắn cười nhạo một tiếng, lời nói hàm chứa chế giễu: “Nếu như ta mật báo, ngươi đã bị quán chủ Lôi Nguyên mời qua rồi, hoặc là trực tiếp đá ngươi ra khỏi võ quán Chính Dương rồi, còn cần ngươi đi theo dõi ta à?”
Lục Loạn Ly thầm nói cũng đúng, nếu như thân phận của nàng bị vạch trần, vậy thì cá chết lưới rách, đi tìm tên này tính sổ là được, đúng là không cần nhìn chằm chằm vào hắn như vậy.
Nhưng một giây sau, nàng vẫn bước nhanh đuổi theo Sở Hi Thanh: “Ngươi chuẩn bị đi chỗ nào? Muốn ra khỏi thành sao?”
Nàng phát hiện Sở Hi Thanh đã võ trang đầy đủ, không chỉ mặc một lớp giáp da, còn đeo thanh Bách luyện Khinh cương đao, sau lưng còn có một thanh cương đao dự bị.
Bọc hành lý cũng khá to, chắc hẳn là mang đồ ăn và nước uống của vài ngày.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn nàng một chút: “Ta muốn đi Hỏa Cốt Quật ở ngoài thành, yên tâm chưa?”
Lục Loạn Ly nhất thời lộ vẻ bừng tỉnh.
Hỏa Cốt Quật có một loại dược thảo tên là Dương Dương Thảo, nó là một trong những tài liệu chính của bí dược tầng thứ hai Dưỡng Nguyên Công.
Đúng là Sở Hi Thanh chỉ kém một chút nữa là sẽ đột phá Dưỡng Nguyên Công lên tầng thứ hai, nên muốn đi chuẩn bị bí dược cũng là chuyện bình thường.
Con ngươi của Lục Loạn Ly đảo một vòng, liền cất bước đi về phía cửa hàng Phúc Mãn Hương ở bên cạnh: “Ngươi chờ một chút, ta mua chút bánh bao thịt rồi sẽ đi cùng ngươi.”
Sở Hi Thanh sững sờ, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Ta đi tìm thuốc ở trong đó, ngươi cũng muốn đi theo?”
Lục Loạn Ly không có trả lời ngay, nàng đi vào trong cửa hàng bánh bao, mua mười mấy cái bánh bao thịt, rồi mới vội vã chạy về bên cạnh Sở Hi Thanh, lời nói hàm chứa đe dọa: “Đúng lúc ta muốn đi qua đó tu luyện một loại pháp thuật Dương Hỏa, thuận tiện bảo vệ cho ngươi, không được sao? Ngươi không sợ ngươi vừa ra khỏi thành, đám ngươi Huyết Phong Đạo sẽ lấy đầu ngươi à!”
Nàng sẽ không nói là thật ra mình quá nhàm chán, đến giờ vẫn không tìm được manh mối nào ở võ quán Chính Dương, cả ngày đều rất nhàm chán.
Toàn bộ võ quán Chính Dương, cũng chỉ có một mình Sở Hi Thanh biết thân phận của nàng, có thể nói chuyện mà không kiêng dè gì.
Huống hồ, cái tên này vẫn rất thú vị nha. . .
Nội tâm của Sở Hi Thanh lại trầm xuống khi nghĩ đến đám Huyết Phong Đạo đã buông lời lấy mạng của hắn trong một tháng này.
Tuy rằng Lục Loạn Ly này hơi phiền, nhưng bây giờ không phải ghét bỏ nàng.
Khi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng nhau đi ra ngoài thành, Sở Vân Vân đã đi đến trước cổng tiêu cục Tứ Thông.
Nàng đi tìm Lâm phó tiêu đầu để ghi danh như mọi khi.
Chỉ có ghi danh, thì tiêu cục mới sắp xếp đội tiêu cho đám tiêu sư bọn họ.
Có điều, khi Sở Vân Vân tìm thấy Lâm phó tiêu đầu, thì vị tráng hán mặt đỏ như táo này lại lộ ra vẻ khó xử.
Hắn hơi suy ngẫm một chút, liền gọi một mình Sở Vân Vân đến cửa sau của tiêu cục, sau đó hắn đưa cho Sở Vân Vân hai bình thuốc và một túi tiền.
“Trong túi này là lương bổng bị giữ lại làm tiền cọc của hai huynh muội các ngươi, tổng cộng có mười hai lượng bạc, ngươi đếm một chút đi. Trong bình là Dương Hòa Tán, ta thấy hai người các ngươi thường sử dụng loại thuốc này. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, hai huynh muội các ngươi không cần trở lại nữa.”
Sở Vân Vân hơi ngây ngời, ánh mắt nàng hiện lên vẻ nghi ngờ và khó hiểu, sau đó liền ôm quyền về phía vị tráng hắn mặt đỏ như táo này: “Xin hỏi Lâm tiêu đầu, là do huynh muội chúng ta đã làm sai ở chỗ nào sao?”