Chương 1: Thức Tỉnh

Nguyễn Văn Du là một thanh niên 3 tốt, chuyên giúp người làm vui, tính tình tùy tiện có "chút" máu dâm trong người.

Hắn sống trong một căn hộ ở đường xx thành phố yy, Văn Du năm nay 18 tuổi, là sinh viên năm nhất trường đại học tổng hợp, hắn có rất nhiều sở thích, bình thường cũng có vài tên bạn, nhưng hoàn toàn không có cái gọi là bạn thân.

Lúc này là 12:59 ngày 30 tháng 11, chỉ còn vài giây nữa là sang tháng 12, Nguyễn Văn Du đã chuẩn bị sẵn 1 bịch khăn giấy từ trước, một chiếc máy tính nối mạng siêu nhanh cấu hình khủng mở sẵn 10 tab phim con lợn.

Khuôn mặt đẹp trai của hắn cười dâm nhìn vào màn hình, chỉ ít giây nữa thôi là hắn đã hoàn thành NNN và có thể quay tay như thường, trong lòng Văn Du cực kỳ tự hào về bản thân.

Tích tắc, kim đồng hồ nhóc sang một giây cuối cùng, tháng 11 kết thúc, tháng 12 bắt đầu!

Bỗng nhiên Nguyễn Văn Du ngừng động tác tay lại giữa chừng, tờ giấy ăn rơi xuống côn thịt cứng đờ của hắn, vô số mảnh ký ức hiện ra trong đầu Văn Du, ý thức của hắn bị đưa đến một không gian nào đó cực kỳ "cao."

Cao hơn mọi thứ, qua vài giây sau, Nguyễn Văn Du lấy lại tầm nhìn, hắn thở một hơi nhìn vào tay phải mình, nắm nắm hai cái.

Ký ức tiền kiếp của hắn thức tỉnh, hắn nhìn thấy kiếp trước của mình là một tu luyện giả đã đột phá mọi ràng buộc, siêu thoát thế gian, mà hắn hiện tại cũng không hẳn là người đó, nói đúng hơn hắn là Đạo Tiêu của người đó.

Vừa là người kia, vừa là Nguyễn Văn Du!

Văn Du đại khái hiểu được cách vô số vũ trụ vận hành như thế nào, hiện tại hắn vẫn chưa thật sự ở trạng thái mạnh nhất, lúc này Văn Du chỉ có 1% sức mạnh của người kia mà thôi, nhưng hắn không lo lắng, chỉ cần hít thở ăn uống không hắn cũng sẽ biến mạnh.

Cảm nhận sức mạnh và kiến thức mới trong đầu, Nguyễn Văn Du cười lên một tiếng, hắn hiện tại cực kỳ khủng bố, cả hành tinh này đã bị ý thức của hắn bao trùm, ý nghĩ của Văn Du vừa động, tất cả bom hạt nhãn đều bị biến thành phô mai con bò cười.

Đây là lần đầu tiên Văn Du sử dụng sức mạnh của mình, hắn đột nhiên có cảm giác không thực tế lắm, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Văn Du tự hỏi trong lòng.

So với sức mạnh của hắn hiện tại, trên Trái Đá này không có bất kỳ sinh vật nào có thể ngang bằng 10% sức mạnh của hắn cả!

Văn Du quét ý thức một cái toàn bộ vũ trụ này, hàng không biết bao nhiêu thông tin truyền vào đầu hắn, nhưng nguyên thần siêu cấp khủng bố mạnh mẽ mất chưa đến 1 giây đọc giải toàn bộ.

---

Nếu là người bình thường có được sức mạnh như Nguyễn Văn Du, điều đầu tiên họ nghĩ đến có lẽ là khiến gia đình, bạn bè bất tử để ở bên mìn mãi mãi, nhưng Văn Du thì khác, hắn vốn không có gia đình, từ nhỏ đã bị vứt ở cửa cô nhi viện, điều này cũng dễ hiểu, nếu nói về cha hắn, có lẽ kẻ đã siêu thoát kia chính là người hắn nên gọi là cha.

Văn Du hiện tại cực kỳ tự do, hắn đột nhiên nhận ra, bản thân hiện tại muốn làm gì thì làm!

Văn Du nghĩ đến tiền kiếp, kiếp trước hắn lớn lên ở Thiên Long Đại Lục, nơi đó tông môn san sát, tu luyện giả nhiều như cá diếc sang sông, bốc một cái là có một nắm.

Văn Du muốn đến đó một chuyến, coi như thăm quan, dù sao hiện tại vũng không có việc gì làm, hắn vừa bất tử vừa mạnh vãi ra, thời gian cứ phải gọi là không đáng tiền.

Quyết định được chủ ý, Nguyễn Văn Du lập tức mở một cảnh cổng không gian màu đen, hắn tùy ý suy nghĩ một cái trên người đã nhiều lên một bộ quần áo cổ đại.

Bước qua cánh cổng không gian, trước mắt Nguyễn Văn Du là một mảnh rừng xanh biếc, cây cổ thụ cao chọc trời che khuất tia sáng.

Hắn chỉ truyền tống bừa, ngay cả bản thân Văn Du cũng không biết đây là đâu.

Hắn nhún người bay lên không trung, sau đó lấy từ trong không khí ra một chiếc ghế sofa, Văn Du nằm lên ghế, trên mắt hắn có một cặp kính râm.

Cơn gió tùy ý thổi đưa hắn đi đâu,... Văn Du cũng không quan tâm, hắn coi như đi ngắm cảnh vui mà thôi.

---

Tử Yên sâm lâm là sơn mạch nằm giữa Tử Thanh Các và Chúng Kiếm Sơn, sơn mạch cực kỳ rộng lớn, người bình thường muốn đi qua cũng phải mất cả đời, tu luyện giả đạt đến cảnh giới Kim Đan cần hơn 1 tháng bay liên tục mới đến được đầu bên kia, đó là chưa kể vô số yêu thú bên trong.

Nguyễn Văn Du bị gió đưa đẩy, đột nhiên mặt trời bị che khuất, trước mặt hắn hiện lên một con thuyền cực lớn, nó lớn đến nỗi che phủ cả một vùng trời.

Hắn đang muốn tránh đi, nhưng đột nhiên trên thuyền truyền đến một tiếng đối thoại khiến Văn Du nhíu mày.

"Ghế của hắn nhìn thật thoải mái, Vương đại ca, muội muốn nó!" một thiếu nữ khoảng 15 - 16 tuổi nũng nịu với thanh niên bên cạnh.

Nàng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trên người một thân bạch y bay bay, hai bên đầu vú bị gió thổi dính sát vào cặp nhũ hoa nảy nở lộ ra 2 núm nhọn, phía dưới váy trắng dính sát vào trên mu, in lên một hình rãnh nhỏ rõ ràng, nàng vậy mà không mặc nội y!

Thiên Long Đại Lục vốn có truyền thống không mặc nội y khi chưa đến 18 tuổi, vì vậy thiếu nữ kia hoàn toàn thả rông, nàng chỉ mặc một bộ váy trắng thuần khiết.

Thanh niên bên cạnh nghe vậy cười dịu dàng với nàng, tay gã như có như không bóp lấy một bên mông lớn tròn tròn của thiếu nữ nói:

"Muội đã muốn, ta làm sao có thể từ chối? Người đâu, bắt lấy tên kia cho ta, sống chết không quan trọng."

"Đạ tạ Vương đại ca, mẫu thân quyết định gả muộn cho huynh đúng là quyết định tuyệt vời!" thiếu nữ cười hạnh phúc, nàng hoàn toàn không thấy vị hôn phu bóp mông mình có gì sai, sớm muộn hai người cũng lên giường, bị đụng chạm chút có sao?

Hai người thái độ tùy ý bình tĩnh, phảng phất giết Văn Du, cướp lấy sofa chỉ là chuyện vặt vãnh.

Mấy tên thuộc hạ nghe vậy trưng ra bộ mặt chó săn lén liếc nhìn thân hình gợi cảm của Lăng Như Nguyệt một cái, sau đó không chút do dự nhảy khỏi thuyền muốn bắt lấy Văn Du.

Văn Du cười lạnh, hắn là ai? Hắn là cường giả có khả năng vả phát bốc hơi cả một hành tinh, hai người kia vậy mà dám coi thường Văn Du, vậy thì cũng thôi đi, nhưng muốn giết người cướp của?

"Hahaha… ta sẽ dạy cho các ngươi 1 bài học!" Văn Du cười lạnh nói.

Hắn vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, trong mắt lóe lên một cái, 4 tên cho săn không có chút dấu hiệu nào nổ banh xác!

Thanh niên thấy vậy nhíu mày, tên này còn dám phản kháng? Gã cười lạnh, cũng tốt, đây chính là cơ hội để thể hiện trước mặt Lăng sư muội, làm sao có thể bỏ qua?

Gã vỗ vỗ mông nàng ôn nhu nói:

"Tên này có chút thực lực, Lăng sư muội xem ta giải quyết hắn ra sao đây!"

Lăng Như Nguyệt xấu hổ ôm má lí nhí đáp:

"Huynh, huynh còn gọi muội như vậy à? Gọi, gọi muội là tiểu Nguyệt đi…"

"Hahaha! Được, tiểu Nguyệt hãy chờ huynh một chút, huynh lập tức sẽ lấy ghế kia cho muội!" thanh niên giống như uống thuốc tăng xông cười lớn nói.

Gã buông Lăng Như Nguyệt ra thả người bay xuống, Vương Khôn chính là đệ tử củ chưởng môn Chúng Kiếm Sơn, chưa đến trăm tuổi đã bước vào Kim Đan kỳ, Văn Du thoạt nhìn chỉ là tiểu tử 17 - 18 tuổi, giải quyết là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.

Trong tay Vương Khôn xuất hiện 1 thanh kiếm, gã vận linh lực phát động một trảm, một đạo kiếm quang ngang trời rạch đất màu vàng cao đến hàng trăm mét bỗng xuất hiện, thế đi hung hãn muốn chém đôi Nguyễn Văn Du.

Văn Du cười lạnh, thư thế mà đã muốn giết ta? Hắn tùy ý thổi một cái, một cơn gió thổi qua, kim kiếm đột nhiên gãy nát thành vô số mảnh, tất cả mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, đã thấy Vương Khôn bị 6 sợi dây xích không biết từ đâu xuất hiện trói lại trong không trung, mặc cho gã giãy giụa thế nào cũng không thoát được.

Vương Khôn lúc này mới biết mình đá phải cục sắt, những gã vẫn phong khinh vân đạm nói:

"Tền bối, là tiểu tử sai trước, xin hãy thả ta ra, ta sẽ mời người một bữa cơn coi như tạ tội.

Sư phụ ta chính là chưởng môn Chúng Kiếm Sơn, xin hãy cân nhắc kỹ hành động của mình."

Vương Khôn cảm thấy mình chủ động xin lỗi đã là rất cho kẻ trước mắt mặt mũi.

Phải biết Chúng Kiếm Sơn là 1 trong hai môn phái lớn nhất Cung Tần quốc, trong số các mộ phái tại phía đông Thiên Long Đại Lục cũng có danh tiếng không nhỏ.

Vì vậy đại đệ tử của chưởng môn Chúng Kiếm Sơn hạ mình xin lỗi đã là rất cho mặt mũi, mời bữa cơm chính là coi trọng thực lực của tiểu tử trước mắt, gọi tiền bối là muốn giữ thể diện cho kẻ này mà thôi.

Trong mắt gã không hề có chút kính trọng nào, theo Vương Khôn nhìn, gã chưa đến trăm tuổi đã là Kim Đan, vượt qua những người khác là chuyện dễ như trở tay.

Văn Du bị coi thường, hắn cảm thấy bản thân không cần quan tâm lời tên nhóc này nói, thế nhưng đụng đến Nguyễn Văn Du hắn không phải bỏ đi là được.

Hắn cười lạnh vung tay vả vào mặt Vương Khôn, máu tóe ra, trên má phải gã lưu lại một dấu bạt tại lớn máu đỏ chót!

"Ngươi! Ngươi! Ngươi!" Vương Khôn ngươi ngươi nửa ngày, gã không thể tin nổi có người dám đánh chính mình ngay trên đất Chúng Kiếm Sơn, tức giận và nhục nhã cất cao, đầu Vương Khôn bốc lên một làn kiếm ý màu đỏ.

Nguyễn Văn Du cười nhạt, ngươi tức đi, tức giận cũng vô dụng, chút nữa để xem ngươi có tức chết không!? Hắn cười dâm nhìn vào Lăng Như Nguyệt.

Vương Khôn thấy tầm mắt Văn Du, gã nhếch mép lạnh lùng nói:

"Tuyết trưởng lão, giết hắn cho ta! Ta muốn cho hắn chết thống khổ nhất!"

Lời nói vừa dứt, trong khoang chính thuyền bay tuôn ra một làn kiếm quang trắng thuần, kiếm ý cường đại đến mức vặn vẹo không gian chung quanh, ánh sáng trong vòng 3km đều bị dập tắt, đám người không ai có thể nhìn thẳng đều nhắm mắt lại, kiếm quang chỉ trong giây lát đã đến trước mặt Văn Du.

Văn Du nhìn thấy người cầm kiếm chính là một nữ tử xinh đẹp, thân hình bốc lửa của nàng hoàn toàn phơi ra, kiếm khí đã cắt hết y phục của nàng thành cặn bã, cặp vú to lớn, vòng eo con kiến và âm đạo hồng hào hoàn toàn lộ ra trong không trung, hai mắt nàng như kiếm nhìn thẳng Văn Du.


Tên là Nguyễn Văn Du cho có tí văn vẻ!

Bút lực còn kém, mong chiếu cố ( ◜‿◝ )♡