Nhưng điều nó không thể ngờ đến là, bởi trên người nó quá nhiều vết thương,
hơn nữa đều quá lớn, hiệu quả mà "dẫn huyết" tạo ra chính là máu phun ào ào!
Hơn nữa trường kiếm đen trên tay Tô Dạ vô cùng sắc bén, bây giờ quái vật lại
không dám trực tiếp lấy đá chọi với đá nữa. Tô Dạ nhìn ra điểm này, nên liều
mạng áp sát.
Một kiếm của Tô Dạ đâm vào ngực của con quái vật, sao quái vật có thể bỏ qua
cơ hội này, dùng một tay tạm coi như hoàn chỉnh còn sót lại, kẹp chặt lấy Tô
Dạ. Quái vật chảy máu quá nhiều tuy rằng không dùng nhiều sức lực, nhưng chỉ
dựa vào mình đồng da sắt Tô Dạ cũng khó lòng thoát khỏi, cảm giác mình sắp bị
quái vật bóp nát rồi.
"Mười tám!"
Trong lúc gào thét giằng co với quái vật, con mắt Tô Dạ như sắp rơi ra khỏi
hốc mắt. Đây cũng là cái giá phải trả để tạo ra cơ hội cho mười tám, khoảnh
khắc giữa sống và chết, luôn có thể cân nhắc và nghiệm chứng ra nhiều điều.
Mười tám nắm chặt thiền côn trong tay, giống như hắn và thiền côn vốn là một
thể. Lúc Tô Dạ vừa hét lên, thiền côn trong tay mười tám đã chọc mạnh vào mắt
của quái vật lần nữa, tuy đây không phải điểm yếu duy nhất của nó, nhưng lúc
này đó lại chính là sơ hở lớn nhất của con quái vật.
Cho dù là loài người, loài Á nhân hay là đa số dã thú, linh thú, điểm trí mạng
thật sự là tim và não, đến cả long tộc và thú một sừng cũng vậy. Nhưng quái
vật vẫn luôn bảo vệ nghiêm ngặt điểm yếu trí mạng của nó, mà Tô Dạ dùng thân
thể hắn để đổi lấy kẽ hở này, sao mười tám có thể bỏ lỡ.
"Tạp chủng! Chết đi!"
Thiền côn không thiên về sức mạnh, nhưng sự lĩnh hội và linh tính của thiền
côn đứng số một số hai, bọn họ dễ dàng dùng sự thành thạo bù đắp cho những chỗ
thiếu sót khác. Tuy thiền côn của mười tám đã chọc vào mắt con quái vật nhưng
trong lúc quái vật đau đớn vẫn dùng phần thịt ở mắt kẹp chặt lấy thiền côn,
khiến cho bàn tay nắm chặt thiền côn của mười tám không nhích thêm được tí
nào.
Tô Dạ vẫn đang đau khổ giãy dụa, tuy tạm thời quái vật đã hơi yếu sức, nhưng
Tô Dạ vẫn không ngừng giãy ra. Mười tám không muốn lại có thêm người phải hy
sinh, cho nên chỉ muốn dùng mọi biện pháp để giết chết quái vật.
[Xuyên thành hai đoạn]
Tay phải mười tám buông ra, tay trái vẫn nắm chặt thiền côn không động đậy,
khi nhấc nó lên cao nhất có thể, trong chớp mắt đập mạnh thần côn, chiêu này
dùng sức rất lớn, thậm chí trên côn còn tản ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt,
đến Tô Dạ cũng loáng thoáng cảm nhận được sức mạnh của mười tám lúc này mạnh
mẽ giống như quyết tâm của hắn ta vậy.
Ầm ầm!
Quái vật như cảm nhận được sự nguy hiểm thực sự, cuối cùng cũng từ bỏ Tô Dạ,
muốn dùng nửa cánh tay còn lại chặn thiền côn, nhưng sao Tô Dạ có thể để quái
vật được như ý!
Tô Dạ vung kiếm lên cuốn lấy cánh tay của quái vật, khiến nó tạm thời không
thể nhúc nhích, sau đó thiền côn dưới sức đập của mười tám, thành công xuyên
thẳng vào não con quái vật, nỗi đau rất lớn làm con quái vật kêu gào thảm
thiết, bắt đầu vùng vẫy cơ thể. Tô Dạ nhân cơ hội bị hất văng ra, hắn rút
trường kiếm đen ra, còn tiện tay xoáy một vòng, có điều chút tổn thương này so
với đau não thì không đáng nhắc đến.
Tô Dạ bị rơi xuống, vội vàng tiến sát đến chỗ mười tám, sau đó nhìn con quái
vật không ngừng điên cuồng, ở đây không có cây to vững chãi để con quái vật
phát tiết, nghĩ chắc, con quái vật này không có chỗ để giảm bớt cơn đau, chắc
sẽ nhanh chết thôi.
"Cánh tay của ngươi. . ."
Cánh tay phải của mười tám treo lủng lẳng một cách quỷ dị, hắn lắc đầu nói:
"Bị gãy xương thôi, cho dù bị phế một cánh tay cũng đáng"
Tô Dạ gật đầu, có điều vẫn ảo não nói: "Sao con quái vật này vẫn chưa chết?"
Toàn thân con quái vật không có chỗ nào không có vết thương, máu xanh tuôn
khắp thân nó, các vết thương đều to cỡ nắm tay, thậm chí lỗ hổng trước ngực có
thể nhìn thấy rõ bộ phận tim đang không ngừng co rút bên trong.
Hai cánh của nó bị đánh te tua thành cái lưới đánh cá, vẫn vỗ phần phật, chỗ
nhìn đáng sợ nhất là chỗ thiền côn xuyên từ mắt qua đầu nó, quái vật như muốn
rút ra nhưng chỉ cần đụng vào thiền côn đã đau đến phát điên.
Cuối cùng con quái vật cũng rút được thiền côn ra, trên thiền côn dính thứ gì
đó nhầy nhụa, thiền côn dày nặng trong tay con quái vật lại chẳng khác gì một
cành cây nhỏ, nhưng đó lại chính là thứ ở nằm trong nó, làm nó đau khổ muốn
chết.
Sau khi quái vật ngửa lên trời gào rống, nó quay người lại, dùng đôi mắt còn
lại nhìn chằm chằm bên này, Tô Dạ và mấy người mười tám lập tức dựng đứng lông
tơ, cơ thể vừa hơi thả lỏng giờ đã căng cứng.
Hai bên đều mưu tính dùng ánh mắt giết chết đối phương, giống như thăng hoa
lên một cảnh giới mới, vẻ mặt không chịu nhường bước, sau đó trở nên càng hung
hăng, tàn nhẫn hơn.
Cuối cùng cuộc chém giết cũng kết thúc, tuy quái vật không ngã xuống nhưng đôi
mắt trống không tăm tối của nó đã nói lên tất cả. Có điều Tô Dạ và mười tám
vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ con quái vật đột nhiên thay đổi,
lại cho bọn họ 'sự bất ngờ' .
Lúc này, điều bất ngờ thực sự là con thú một sừng đột nhiên đứng dậy, lê cơ
thể đầy vết thương chưa hồi phục của nó, bước tập tễnh đi đến bên cạnh quái
vật, sau đó nó khẽ ngửi ngửi, bỗng toàn thân nó phát ra ánh sáng khiến mọi
người nhắm tịt mắt lại, lúc nó đang hồi phục thì thấy con quái vật cuối cùng
dần tan biến trong ngọn lửa màu trắng.
Nhóm hạt giống bên này đã đến cực hạn cả về tinh thần lẫn thể xác, chẳng màng
hình tượng nữa ngồi bệt mông xuống đất, hãi hùng khiếp vía ngồi thở phì phò.
Mười tám hung hăng nói: "Vốn ta còn định đem con quái vật đó đi nướng, đúng là
đáng tiếc"
"Ngươi nhìn xem còn phần nào sót lại không, nghe nói mùi vị thịt rồng nướng
cũng ngon lắm" Hai mươi bảy cũng hiếm khi trêu đùa mười tám như vậy.