Hơn nữa Tô Dạ tin rằng việc dung hợp huyết mạch cũng không phải đơn giản chỉ
giống như trên mặt chữ, một lần dung nhập nhiều huyết mạch như vậy chắc hẳn là
chuyện tương đối nguy hiểm, cho nên hai mươi ba cũng phải chọn lựa tỉ mỉ kỹ
càng, hiện giờ hẳn cũng không phải là thời điểm hai mươi ba dung nhập những
người kia trong nhân tộc.
Nếu như chỉ trong khoảng thời gian một tiếng từ lúc vào bí cảnh đến giờ mà đã
dung nhập được huyết mạch Tinh Linh, vậy thì đúng thật là đáng sợ, sợ rằng hai
mươi ba này sẽ trở thành kẻ thì chung của đám hạt giống, thế nên cho dù tồn
tại thiên phú có khả năng vô hạn thì chắc chắn cũng có điểm thiếu hụt và hạn
chế của nó.
Tô Dạ tự hỏi bản thân như thế, lại nhìn mười tám ở trước mặt, chắn hẳn thiên
phú của mười tám cũng là một trong số mục tiêu của hai mươi ba, thế nhưng chỉ
sợ hai mươi ba vẫn chưa trưởng thành của hiện tại còn không phải đối thủ của
mười tám, cho nên bí cảnh lần này cũng là một khu vực săn bắn, bất cứ lúc nào
ngươi lơ đãng thì vai trò của dã thú xảo quyệt cũng và thợ săn cẩn thận cũng
đều sẽ có thể chuyển đổi cho nhau, tuyệt đối không được phép lơ là chú ý, càng
không được phép có lòng dạ đàn bà, tình huống hiện giờ chỉ cần liếc qua là có
thể thấy được, nếu không phải ngươi chết thì chính là ta đi đời.
Tạm thời Tô Dạ cho rằng bản năng cảm nhận là thiên phú của hắn, không biết kết
nối với Kiếm Hồn có được tính là một loại thiên phú hay không, thế nhưng Tô Dạ
tuyệt đối sẽ không nói ra để người khác biết, suy cho cùng chuyện này cũng
liên quan đến sự vùng dậy của kiếm tu, hắn đã được đám Đông Phương Khải Dương
dặn dò rất nhiều lần rồi.
“Ngừng lại chút đã!” Hai mươi bảy đi đầu tiên quay đầu nhìn mọi người với vẻ
mặt khó có thể tin nổi.
Mười tám rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt này của hai mươi bảy, thế nên liền vội vã
hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Độc Giác Thú! Là Độc Giác Thú!”
Có vẻ mọi người đều chưa kịp phản ứng lại, sau mấy lần nhìn nhau mới hỏi bằng
giọng không dám tin: “Độc Giác Thú?”
“Độc Giác Thú chính xác trăm phần trăm!”
Chuyện này khiến mọi người có thể bùng nổ luôn rồi, không ngờ sau khi tình cờ
thấy quái vật xong lại có thể gặp được cả thánh thú!
Độc Giác Thú là một giống loài thần thánh vẫn luôn chỉ tồn tại trong các loại
tiểu thuyết, tính tình ôn hòa, thân hình xinh đẹp phát ra ánh sáng trắng noãn,
tuy rằng Độc Giác Thú kém xa Cự Long mạnh mẽ, thế nhưng sở dĩ Độc Giác Thú có
thể được xếp vào hàng ngũ sinh vật thần thánh là bởi vì dòng máu thuần khiết
của Độc Giác Thú.
Nếu như nói máu của Cự Long có thể giúp luyện ra được thân thể bất bại vậy thì
máu của Độc Giác Thú có thể giúp luyện ra được thân thể bất tử!
Dòng máu thuần khiết của Độc Giác Thú có khả năng biến mục nát thành thần kỳ,
có thể tạo ra xương và huyết nhục mới!
Điều này đã không phải chỉ là mục tiêu cuối cùng của thể tu nữa mà còn là thứ
mà tất cả các tu sĩ đều tha thiết ước ao, bởi vì muốn đạt đến loại trình độ
này chỉ có tu theo hướng luyện thể, trải qua hàng trăm hàng nghìn đau đớn khổ
sở, vượt qua gian nguy giữa sống và chết, đạt đến cảnh giới Vô Cực thì mới có
thể có được năng lực của thân thể.
Nhưng máu của Cự Long và Độc Giác Thú lại có thể giúp những tu sĩ không cần
phải quan tâm đến những quá trình nhìn mà phát khiếp này, trực tiếp đạt được
thân thể mà thể tu cảnh giới Vô Cực mới có thể có được, đây cũng chính là
nguyên nhân khiến cho tất cả các tu sĩ đều điên cuồng đổ xô nhào tới!
Cự Long là sinh vật thần thánh còn mạnh mẽ hơn cả cảnh giới Vô Cực, gần như
diệt sạch hi vọng hão huyền của tất cả mọi người, nhưng Độc Giác Thú thì không
giống vậy, thực lực của Độc Giác Thú kém xa Cự Long đến tít mù tắp, nhất là
Độc Giác Thú còn chưa trưởng thành thậm chí còn không bằng cường giả cảnh giới
Trọng Sinh, cho nên khát vọng của tu sĩ đối với Độc Giác Thú còn vượt xa hơn
hẳn khát vọng với Cự Long.
Mà Độc Giác Thú trong truyền thuyết tồn tại ở trong bí cảnh này, làm sao có
thể khiến mọi người không kích động cho được, tuy rằng thân thể bất tử quá mức
khoa trương, thế nhưng cho dù chỉ giành được một giọt tinh huyết của Độc Giác
Thú thì cũng đã đủ để giúp năng lực khôi phục của thân thể được tăng cường
trên diện rộng.
“Hai mươi ba đã ra khỏi rừng rậm nguyên thủy?”
Mười tám hỏi một vấn đề cực kỳ then chốt, nếu như hai mươi ba phát hiện ra Độc
Giác Thú thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để giành tinh huyết của Độc Giác
Thú về tay, đây chính là sự dụ dỗ chí mạng đối với hắn ta!
“Đám hai mươi ba đã đi ra ngoài, nhưng mà…”
Trên mặt hai mươi bảy đã không còn vẻ kích động không thôi như vừa nãy nữa, mà
đã đổi thành vẻ mặt lo lắng.
“Nhưng mà cái gì?”
“Độc Giác Thú đang chiến đấu với con quái vật kia.”
Mười tám sững sờ, đối với họ, có lẽ đây chính là một chuyện tốt, nếu như Độc
Giác Thú đã là sinh vật thần thánh thì chắc hẳn cũng nên là sự tồn tại mạnh
nhất trong bí cảnh này, ngao cò đánh nhau như ông đắc lợi há chẳng phải là lựa
chọn tốt nhất hay sao?
Đương nhiên hai mươi bảy hiểu rõ mạch suy nghĩ của mọi người, thế nhưng hai
mươi bảy đã nói thẳng với mọi người tình cảnh mà hắn trinh sát ra được, tất cả
mọi người đều bắt đầu trở nên im lặng, bỗng phát hiện rằng mọi chuyện cũng
không hề nhẹ nhàng như trong tưởng tượng chút nào.
Độc Giác Thú nổi danh trên thế gian cũng không phải vì lực chiến đấu của nó,
mà quái vật thì mạnh mẽ đến không gì có thể nghi ngờ được nữa, Độc Giác Thú
vẫn luôn bị quái vật áp chế, nhưng sau lưng Độc Giác Thú cũng có vô số Tinh
Linh đang trợ giúp Độc Giác Thú, tuy rằng Tinh Linh căn bản không thể đả
thương được quái vật chút nào nhưng Tinh Linh lại thắng ở công kích vè mặt số
lượng, cũng đủ để kìm giữ một phần tinh lực của quái vật rồi.