Đương nhiên Tô Dạ thật lòng, ai muốn giữ mãi một thanh kiếm cứ cãi nhau ỏm tỏi
kiến hắn bực mình, hơn nữa càng sắc bén càng khó điều khiển, còn không bằng
thuận nước đẩy thuyền làm việc nhân nghĩa, như vậy thì há chẳng phải càng vui
sao.
Mười tám đi đến bên Tô Dạ, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đợi ra khỏi đây được đã rồi
nói, ngươi cứ dùng đi, bây giờ mỗi một sức mạnh đều rất quan trọng"
Thanh kiếm đen lại trở về tay Tô Dạ lần nữa, thanh kiếm đen hung hăng uy hiếp:
"Tiểu tử, ngươi dám bảo đi nung kiếm, cẩn thận ta giết cả nhà ngươi!"
Trước đây cho dù kiếm có chửi rủa như thế nào, mắng những câu khó nghe như nào
Tô Dạ cũng không thèm để tâm, nhưng câu vừa rồi của thanh kiếm như đã chạm đến
điểm giới hạn không thể xâm phạm của hắn.
Ánh mắt Tô Dạ trở nên âm trầm thâm thúy, giống như màn đêm của cả thế giới đều
tụ lại trong đôi mắt đó, giống như lỗ đen hút lấy tất cả hư không, vô cùng
đáng sợ.
Trong lúc hoảng hốt, thanh kiếm có cảm giác, cảm giác này giống như đau khổ
giày vò, thần thức nứt toác, hồn phách rách ra, giống như bị thiên đao vạn
quả.
Kiếm Hồn trong thanh kiếm đen bắt đầu gào khản giọng: "Ngươi là ai? A! Ta sai
rồi. . . đừng mà! Ta sai rồi! Ta. . ."
Mười tám quay đầu nhìn Tô Dạ vẫn trầm mặc không nói gì, có lẽ bởi vì vừa rồi
thái độ mọi người đối với Tô Dạ hơi kịch liệt, làm Tô Dạ cảm thấy mâu thuẫn.
Dù sao thì người chết không thể sống lại, mà Tô Dạ và bốn mươi ba là đồng đội
mới, đương nhiên phải thay đổi thái độ một chút.
"Chúng ta tìm nơi an toàn trước đã, đừng để bị rớt lại, sáu mươi tám"
Tô Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười mãn nguyện, sau đó mau chóng đi
theo, thanh kiếm đen giắt bên eo, bất ngờ có một tầng tử khí nhàn nhạt vẩn
quanh, còn chưa được bao lâu thoáng chốc đã tan theo gió, từ đó về sau cũng sẽ
không có âm thanh nào phát ra từ thanh kiếm đen đó nữa.
Mọi người bàn bạc chuẩn bị men theo con đường quái vật rời đi để truy tìm. mọi
người bình tĩnh lại, biết báo thù là chuyện không thực tế, áp lực của con quái
vật khiến bọn họ chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Loại sức mạnh này e rằng ít nhất
cũng là giai đoạn giữa cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí là giai đoan Toái Tinh, có
điều đây cũng là giới hạn cao nhất của quái vật rồi, dù sao thì đây cũng là
vùng bí mật loại nhỏ.
Có thể thu hút được quái vật, không phải thiên tài địa bảo thì cũng là những
bí mật cất giấu, cho nên mọi người quyết định đi phía sau nhìn xem có được
được hưởng lợi gì không, như vậy tuy có nguy hiểm nhưng cũng còn tốt hơn cứ đi
tìm bảo vật không phương hướng. Hơn nữa Tô Dạ và bốn mươi ba có khả năng xuất
chúng về phương diện cảm nhận được nguy cơ, nên có sự bảo đảm lớn cho kế hoạch
này.
"Bơn mươi ba, sáu mươi tám, đám người ba mươi ba chết rồi. . ."
Cơ thể Tô Dạ và bốn mươi ba cứng đờ lại, quay ngừơi một cách máy móc nhìn về
phía mười tám, không dám tin hỏi : "Sao lại như vậy được, cơ hội chúng ta tạo
ra. . ."
Mười tám khoát tay ra hiệu Tô Dạ và bốn mươi ba đừng kích động, sau đó hắn nói
một câu khiến hai người càng kích động hơn: "Bọn họ bị hai mươi ba ám toán
rồi"
Tin tức này quả thật khiến Tô Dạ và bốn mươi ba vô cùng kinh ngạc, thí luyện
trong vùng bí mật lần trước cũng chỉ chết có hai hạt giống, mức độ trân quý
của hạt giống trong mắt [Không] so với cường giả cảnh giới Vô Cực e là chỉ có
hơn chứ không kém.
Lần này lại chết tận chín người, nếu quả thật chết trong tay tộc Tinh Linh thì
cũng coi như là đen đủi, nhưng lúc này nghe nói bọn họ bị hai mươi ba ám toán,
Tô Dạ và bốn mươi ba thật sự nghĩ mà sợ hãi, mồ hôi lạnh bỗng chốc chảy đầm
đìa ướt lưng.
Tô Dạ và bốn mươi ba đưa mắt nhìn nhau, mới phát hiện thí luyện trong vùng bí
mật lần này không đơn giản như họ tưởng tượng.
Đám người mười tám vừa truy tìm tung tích của quái vật, vừa cẩn thận quan sát
tránh tầm mắt của tộc Tinh Linh. Tộc Tinh Linh là con cưng của mẹ thiên nhiên,
bọn họ có khả năng giao tiếp được với thực vật và động vật, còn có hiệu quả
hơn ký hiệu lá cây của hai mươi bảy.
"Xử lý những Tinh Linh này thế nào đây?"
Đám người mười tám vừa mới bắt được mấy Tinh Linh đang đi trinh thám, vốn muốn
khai thác chút tin tức, thế nhưng bất đồng ngôn ngữ, giao tiếp không tiện, tuy
họ có học qua một vài câu tiếng Tinh Linh cơ bản nhưng cũng vẫn còn khướt mới
đủ để moi được thông tin.
Mười tám nhìn mấy người Tô Dạ nói: "Hai người cho rằng nên làm thế nào? Xem ra
là bọn chúng có quen biết hai ngươi, chắc là tộc Tinh Linh tập kích ba mươi
ba"
Bốn mươi ba không nhịn được nói: "Thả họ đi"
Ba mươi chín ở sau lưng mười tám bước ra, vẻ mặt không vui nói: "Thả? Ngươi
nói mà không suy nghĩ à?"
Bốn mươi ba còn muốn nói gì đó thì Tô Dạ ở sau lưng đã kéo kéo tay áo bốn mươi
ba, đương nhiên bốn mươi ba biết thả Tinh Linh đi đồng nghĩ với việc bọn họ để
lộ vị trí, có khả năng chưa tìm được quái vật đã bị Tộc Tinh Linh truy sát
rồi.
Ba mươi chín dùng thiền côn đào một cái hố, sau đó lao đến phía bốn mươi ba
làm động tác cắt cổ, Tinh Linh bị giết giống như giết gà, bị ném vào trong hố,
bị lửa thiêu thành tro bụi, cuối cùng tan vào bùn đất.
Trời dần tối, mọi người tìm được một gò núi, vừa hay lại có một sơn động nhỏ,
lại đào thêm để có đủ không gian chứa mười người, hai mươi bảy bố trí một vài
bùa chú nhận biết trinh sát, bốn mươi ba cũng bố trí những kết giới nhỏ có thể
che được ánh lửa.
Một linh thú giống như con thỏ được xiên vào một que cây, nướng xoay tròn trên
ngọn lửa, mỡ chảy ra rơi xuống lửa kêu lách tách, mùi thơm từ thịt lan từ lớp
da vàng óng ra khắp bốn phía, lập tức kích thích dạ dày mọi người.
Đương nhiên cũng có vài người chỉ ăn loại quả màu xanh ngọt, không có cảm giác
đối với món thịt hồng nhuận, dù sao thì có những chuyện cũng cần phải ưu tiên
đối xử.