Ba mươi ba vui vẻ đùa giỡn muốn giảm bớt không khí khẩn trương, chỉ là biểu
cảm dữ tợn của tộc Tinh Linh như mấy tấm vải cuộn tròn, phủ kín con đường phía
trước như một bức tường cao làm người buồn nôn.
“Còn có mười hơi thở!”
Bề ngoài Tinh Linh xinh đẹp nhưng với biểu cảm dữ tợn hiện giờ hình thành sự
khác biệt rất rõ ràng, bọn họ rút binh khí của mình ra, chỉ trong gang tấc
Tinh Linh đã giơ loan đao trong tay lên.
Keng!
Đánh giáp lá cà, một tay ba mươi ba cầm trường thương, trong nháy mắt đánh bay
hai Tinh Linh, Tinh Linh bị đánh bay mở to hai mắt như không tin nhân loại
trước mắt lại có sức lực lớn như vậy.
Nhóm hạt giống gần như chưa từng ngừng tu luyện, mà ba mươi ba tu luyện Thương
Tu không những rất tập trung mà còn có thiên phú.
Thấy các Tinh Linh khác cũng gặp hoàn cảnh tương tự, khiến sắc mặt bọn chúng
không có chút vui vẻ nào, vì thế Tinh Linh kế tiếp không nhào lên nữa, mà bọn
chúng phát giác dựa vào nhân số thì rất khó để vây đám tu sĩ nhân loại trước
mắt, bèn bắt đầu chia nhau ra giao đấu.
“Phân tán đội hình, chúng nó đang kéo dài thời gian.”
Lúc này mỗi một phút mỗi một giây đều rất trân quý, thời gian chính là sinh
mệnh, chờ đến khi Tinh Linh ở các phương hướng khác nhào lên, vậy đến lúc đó
bọn họ sẽ bị bao vây khó có thể thoát thân.
Nhóm hạt giống ứng biến rất nhanh, nếu Tinh Linh bỏ cứng đối cứng, như vậy
nhóm hạt giống cũng không bảo trì đội hình nữa, hiện tại chính là lúc phát huy
thực lực cá nhân.
“Bốn mươi ba, đi theo ta.”
Vốn dĩ bốn mươi ba và Tô Dạ ở cuối đội, nên rất khó bị đánh trúng, Tô Dạ và
bốn mươi ba mượn khe hở hạn hẹp, nghiêng người qua một bên bắt đầu đột kích.
Bốn mươi ba tương đối am hiểu Phù Tu, Tô Dạ lại am hiểu Thể Tu, ít nhất nhìn
bên ngoài bọn họ là như thế, thêm việc hai người bốn mươi ba và Tô Dạ ở dưới
một mái hiên đã năm năm, có tình hữu nghị thâm hậu, lúc này chính là thời khắc
nghiệm chứng cho phần tình nghĩa vững chắc này.
“Sáu mươi tám, ta dùng Hỏa Phù bùng phá, sau đó giao cho ngươi!”
Lời còn chưa dứt, một trăm Hỏa Phù màu đỏ đậm hiện lên trên trời, bốn mươi ba
không kíp nổ Hỏa Phù trên trời, cũng không chiếu về phía đám Tinh Linh, hiện
tại mọi người đều đang giao đấu với Tinh Linh, khoảng cách như vậy rất dễ dàng
tổn thương đồng đội của mình, đó là cách làm đả thương địch thủ một ngàn nhưng
mình bị tổn hại tám trăm.
Mục tiêu của bốn mươi ba là cây, một khi cây cối ngã trái ngã phải có thể ép
đám cung tiễn núp ở trong thân cây ra ngoài, ngọn lửa thiêu cháy và khói lửa
dày đặc có thể che mờ tầm mắt của tộc Tinh Linh, nếu bọn họ có chạy trốn thì
đó sẽ là bùa yểm hộ tốt nhất.
Có thể nói ngọn lửa chính là thiên địch của rừng rậm, tất cả cây cối hoa lá
đều thành chất dẫn cháy tốt nhất, một trăm Hỏa Phù nổ mạnh sẽ biến cánh rừng
nơi đây thành biển lửa một cách nhanh chóng, như vậy sẽ khiến tộc Tinh Linh
phẫn nộ kêu la vang trời, trước khi tộc Tinh Linh tạm dừng để nghĩ cách dập
lửa, nhóm hạt giống nắm chặt cơ hội và thời gian bắt đầu chạy trốn.
Bốn mươi ba bị Tô Dạ ôm vào trong ngực, đồng bì thiết cốt của Tô Dạ được ánh
lửa chiếu vào phát ra kim quang lấp lánh, hắn giống như một con rối linh hoạt
bằng sắt thép, không bị ngọn lửa ảnh hưởng chút nào, ở trong cánh rừng ngập
tràn khói lửa, thân hình hắn nhảy bên trái bên phải.
Sau khi Tô Dạ đột phá mới nhìn lại, biển lửa càng ngày càng nghiêm trọng, khói
lửa càng lúc càng nhiều, sau khi hắn và bốn mươi ba rơi xuống đất thoáng nghỉ
ngơi chỉnh đốn một chút, xem có hạt giống nào không theo kịp hay không.
Bốn mươi ba lấy bốn bùa gió dán ở dưới chân mình và Tô Dạ, đề phòng khi xảy ra
ngoài ý muốn bọn họ có thể đào tẩu ngay lập tức, hai người đợi khoảng mười
giây, nhìn thấy không có hạt giống chạy qua bên này trốn, nên không do dự có
nên tiếp tục chờ đợi nữa hay không, mà hai người lui về, chuẩn bị trở lại nơi
đáp xuống lúc ban đầu.
Không bao lâu hai người về tới điểm gốc một lần nữa, tuy rằng mọi người không
nói trước, nhưng đều ăn ý biết nơi này là nơi tập hợp.
Đã nửa canh giờ qua đi, Tô Dạ cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất là kỳ quặc, theo
lý thuyết thực lực của nhóm hạt giống có thể xông qua biển lửa, cho dù năng
lực Thể Tu không kịp hắn, nhưng nhóm hạt giống vẫn có vài thủ đoạn để bảo toàn
mạng sống.
“Bọn họ đều chạy trốn tới nơi khác rồi à?”
Bốn mươi ba đưa ra nghi vấn làm Tô Dạ không biết nên trả lời như thế nào, bởi
vì hắn cũng không xác định rốt cuộc những hạt giống đó có tình hình thế nào.
“Chờ chút xem thử.”
Tô Dạ và bốn mươi ba quyết định chờ nửa canh giờ, lúc này hai người nhân tiện
nghiên cứu đối sách kế tiếp một chút, nếu không có người trở về, cũng chỉ còn
lại hai người bọn họ, mà rừng rậm nguyên thủy này một bước khó đi, bởi vì tộc
Tinh Linh lợi hại hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, hoàn cảnh thợ
săn và con mồi rất dễ bị xoay ngược lại.
Mà ở nơi xa trên mặt đất có chín thi thể đang nằm thẳng tắp, nếu Tô Dạ ở đây
sẽ hoảng sợ phát hiện, những thi thể đó là đám người ba mươi ba, càng kỳ lạ là
trên người bọn họ không có chỗ nào bị bỏng.
“Hai mươi ba , có phải chúng ta làm quá mức rồi không?”
Ánh mắt hai mươi ba lạnh băng đảo qua những thi thể này, thong thả ung dung
nói: “Lòng dạ đàn bà, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương [1].”
[1] Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương: ra tay trước chiếm lợi thế, ra
tay sau gặp tai họa.
Hai mươi chín còn muốn nói gì, chỉ là nghĩ đến lần thí luyện bí ẩn kia, tức
khắc biểu cảm có chút đồi bại.
Sau đó hai mươi ba cười xấu xa nói: “Với lại cũng không phải chúng ta ra
tay……”
Chín người còn lại nghe hai mươi ba nói vậy sau lưng lạnh lẽo, lông tơ dựng
đứng, cảm giác giống như bị kim đâm.
“Chôn xuống đi, nhìn thấy thi thể huynh đệ không thể ngồi yên mà nhìn …… Còn
có đừng quên túi Tu Di!”