"Ta đáp ứng ngươi."
Hạ Nam Bắc không cần nhìn cũng có thể biết rõ ràng Tô Dạ muốn làm gì, nhất là
khi hắn cảm giác được trên người Tô Dạ bắt đầu tản ư ra tử khí thối nát, vì
thế hắn mới không thể không đáp ứng Tô Dạ.
Trước tiên Hạ Nam Bắc đưa Tô Dạ tới một cái trấn ở gần đây, Tô Dạ im lặng
nghiêm túc viết thư dưới ánh nến lờ mờ ở trong phòng, mỗi một nét bút hình như
đều dùng khí lực rất lớn, mới có thể lưu lại dấu vết trên giấy, viết viết vẽ
vẽ cho đến nửa đêm, lại đọc đi đọc lại vài chục lần mới cẩn thận đặt trang
giấy ở trong phong thư phong.
"Thật xin lỗi."
Tô Dạ không biết vì sao Hạ Nam Bắc bỗng nhiên nói xin lỗi với hắn.
"Nếu như ta không đáp ứng ngươi, ngươi thật sự sẽ tìm đến cái chết sao?"
"Vâng."
Hạ Nam Bắc hơi im lặng, sau đó cất phong thư của Tô Dạ đi, chậm rãi nói:
"Ngươi không muốn chạy trốn sao?"
"Trực giác của ta nói cho ta biết ta sẽ hối hận. . . nếu như ta chạy trốn."
Tinh thần Hạ Nam Bắc rung lên, nhìn Tô Dạ với ánh mắt tỏa sáng, bởi vì hắn
biết trực giác mà Tô Dạ nói cũng không phải là bản năng, hoặc là nói vượt xa
trực giác, là một loại dự cảm chân thật về tương lai.
"Ta tin tưởng ngươi, sáng sớm ngày mai ta đi, sau khi trời tối ta sẽ lập tức
trở về."
Tô Dạ vâng một tiếng liền nằm ở trên giường, cũng không biết là có thể thuận
lợi tiến vào mộng đẹp hay không.
Hai ngày sau Hạ Nam Bắc mới trở về, có vẻ chuyện cũng không thuận lợi, Hạ Nam
Bắc đầy mặt mỏi mệt nhìn Tô Dạ nói: "Chuyện ta đáp ứng ngươi ta đã làm được."
Tô Dạ cố kìm nén sự xúc động muốn được nói chuyện với ba vị kiếm hồn, dò hỏi:
"Tiền bối ngươi. . ."
Hạ Nam Bắc mở tay trái ra nói: " Truyền tin cho ngươi lại không phải là chuyện
dễ dàng."
Thấy tay áo phải của Hạ Nam Bắc trống rỗng bay phất phơ, Tô Dạ không biết rốt
cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn đến kết quả như thế, đại khái cũng có thể
tưởng tượng ra quá trình tanh máu ở trong đầu.
Tô Dạ đã sớm biết rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai thật xấu để cân
nhắc, đó cũng không phải là suy nghĩ và phán đoán ngây thơ đơn thuần, mà là
ngu xuẩn và không chịu trách nhiệm.
Nhưng mà cân nhắc đúng sai thật xấu, thường không chỉ cần quá trình và kết
quả, mà càng cần phải có thời gian nghiệm chứng, cuối cùng cũng không nhất
định có thể đợi đến một cái đáp án chính xác.
Tô Dạ thấy Hạ Nam Bắc cụt tay cũng không có áy náy, bởi vì hắn biết đây là một
loại trao đổi, có đồng giá hay không thì Tô Dạ không thể khống chế.
"Ta cần dùng băng vải trói chặt ngươi một lần nữa, đây là vì bảo vệ ngươi,
thân thể bây giờ của ngươi, căn bản không cách nào xuyên qua hàng rào hư
không."
Hư không?
Đối với Tô Dạ đây là một từ ngữ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hắn thường nghe
được kiếm hồn nhắc tới hư không, đột phá thế giới nhất định phải xuyên qua hư
không.
Nhưng mà đối với Tô Dạ bản thân mà nói, hư không là một từ ngữ rất xa xôi,
khỏi phải nói đến Tô Dạ, ngay cả Phùng Lãng mình đồng da sắt cũng sẽ bị lực
lượng hư không xé rách thành mảnh nhỏ, chỉ có cảnh giới Hóa Tinh đã toái tinh
thành công mới có thể tự vệ ở trong hư không.
Dĩ nhiên Hạ Nam Bắc trước mắt hắn chắc hẳn là cũng có một chút dị năng đặc
biệt, có thể đạt tới loại trình độ này, liền giống với vẽ chi chít ký hiệu
trên băng vải.
"Xé rách hư không cần tới biển, chúng ta đi thôi."
Biết được Hạ Nam Bắc đi Thạch Sơn môn, Phùng Lãng ngựa không ngừng vó nhanh
chóng trở về, mặc dù hắn đã để cho lão Lý trở về báo tin ngay hôm xảy ra
chuyện, nhưng không ngờ tới Hạ Nam Bắc lại dám tới Thạch Sơn môn!
"Phùng Lãng. . . Đây là thư Tô Dạ gửi cho ngươi."
Phùng Lãng không chút do dự mở ra phong thư, nhìn nội dung trong đó mà trong
lồng ngực như có một luồng hờn dỗi mãi không thể tiêu tán.
"Phùng Lãng sư huynh, mặc dù thời gian chung đụng không phải là rất lâu, nhưng
mà ta rất tự hào khi có thể bái nhập Thạch Sơn môn, thành đệ tử của sư phụ,
thành sư đệ của sư huynh, khi đó mẫu thân bệnh nặng khỏi hẳn, ta cho rằng ta
là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng mà trời có gió thổi mây tan,
ta không biết ta sẽ phải đối mặt với loại vận mệnh nào, cũng không dám hy vọng
tương lai xa vời, chỉ cầu trông ở một hồi sư huynh đệ, xin sư huynh lúc rảnh
rỗi giúp ta chăm sóc mẫu thân một chút, Tô Dạ vô cùng cảm kích."
Phùng Lãng nắm chặt quả đấm, rồi lại không đành lòng vò nát bức thư, bởi vì
đây là ký thác sư đệ để lại cho hắn.
Phùng Lãng không có chỗ để xả nỗi bức bối đè nén trong lòng, là hắn mang Tô Dạ
đến, nhưng mà chỉ có một mình hắn trở lại, từ giữa những hàng chữ rõ ràng có
thể nhìn ra Tô Dạ rất tôn kính và tin tưởng hắn, nhưng càng như vậy Phùng Lãng
lại càng tự trách.
Lúc này Vương Cương xuất hiện vỗ bả vai Phùng Lãng nói: "Mặc dù đệ tử Thạch
Sơn môn ta xuất thân đều tầm thường như sỏi đá, nhưng càng như vậy chúng ta
mới có thể càng không ngừng vươn lên, nếu Tô Dạ tin tưởng ngươi như vậy, ngươi
cũng phải tin tưởng Tô Dạ."
"Sư thúc."
"Ta tin tưởng hắn, ngươi thì sao?"
"Ta cũng tin tưởng hắn, chắc chắn là một ngày nào đó Tô Dạ sư đệ sẽ trở về
Thạch Sơn môn ta!"
"Một khi đã vào Thạch Sơn môn ta, thì kiếp này vĩnh viễn là hồn của Thạch
Sơn!"
Tô Dạ tỉnh lại chỉ cảm thấy thân thể mệt rã rời rồi, tạm thời mất đi khả năng
khống chế thân thể, cơ bắp đau nhức, chỉ vừa động nhẹ một cái, lập tức kích
thích toàn thân co rút.
Đợi đến khi ý thức dần dần khôi phục, Tô Dạ mới phát hiện ra là mình bị ngâm ở
trong một cái thùng lớn, trong thùng nồng nặc mùi thuốc, đủ loại thảo dược với
mọi màu sắc gần như chiếm cứ một nửa không gian.
Bây giờ Tô Dạ gần như không thể động đậy, chẳng qua theo thời gian trôi qua,
hắn phát hiện những dược liệu này đang chữa trị cơ năng thân thể của hắn, hai
canh giờ sau, Tô Dạ đã có thể cử động thân thể, chẳng qua Tô Dạ không dám hành
động thiếu suy nghĩ, bốn phía một mảnh đen nhánh, Tô Dạ chỉ có thể nương theo
ánh đèn le lói trên đỉnh đầu, cẩn thận quan sát xem rốt cuộc mình đang ở nơi
nào.