Chương 33: Hết sức căng thẳng (2)

Thời gian qua chừng nửa nén hương, rốt cuộc Sở Thần Dương cũng xuất hiện ở

trước mặt Tô Dạ.

"Phùng Lãng? Lại là ngươi, chẳng lẽ một tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch như ngươi

lại muốn ức hiếp một tu sĩ cảnh giới Thôn Khí ư?"

Khúc Thành Thành liếc mắt một cái lập tức nhận ra Phùng Lãng, có chút không

dám tin, cất tiếng khiển trách.

"Đã lâu không gặp, Thành Thành."

Nếu như nói ngoại hình của Phùng Lãng dương cương mà thanh tú, thì Khúc Thành

Thành phải ném cái từ dương cương này ra ngoài, làn da căng mịn nõn nã được

bảo dưỡng giống trẻ sơ sinh, một mái tóc dài buộc ở bên hông, hai mắt hẹp dài

cong như trăng khuyết vô cùng hút hồn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng nhỏ

nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Thành Thành, theo bản năng mọi người đều cho

rằng hắn là nữ nhân, Tô Dạ cũng cho là như thế.

Điểm thiếu sót duy nhất chính dáng người hơi nhỏ nhắn thấp bé, nhưng như thế

thoạt nhìn càng giống như là dáng vẻ của một nàng tiểu thư khuê các yểu điệu

thục nữ.

"Câm miệng, Thành Thành là để ngươi gọi sao?"

Phùng Lãng khẽ mỉm cười mở hai tay ra: "Người ước chiến không phải là ta, mà

là sư đệ ta, ta là là người dẫn đường."

Lúc này Khúc Thành Thành mới nhìn về phía Tô Dạ, cao tầm bằng mình, một cái

tiểu tử chưa dứt sữa tiến vào cảnh giới Thôn Khí chưa được bao lâu, giỏi lắm

thì chắc cũng chỉ mới vừa củng cố cảnh giới vững chắc mà thôi, thế này thì sao

có thể làm đối thủ của Sở Thần Dương?

Chẳng qua trông vẻ mặt của Phùng Lãng và Tô Dạ không giống như làm bộ, lạnh

lùng hừ một tiếng, sau đó lại nhìn sang Sở Thần Dương.

"Khúc sư huynh, lúc trước đi cùng tên tiểu tạp tu kia không phải là người

này."

"Khụ khụ, ta nói Thành Thành. . ."

"Câm miệng!"

Lời còn chưa dứt, ba tờ bùa đã ra tay, một luồng sóng nhiệt bao vây Phùng Lãng

cực kỳ chặt chẽ.

"Phùng sư huynh!"

Tô Dạ ở bên cạnh đột nhiên bị cái sóng nhiệt này đánh tới đẩy xa ra năm thước,

sau khi ổn định thân thể vội vàng nhìn về phía Phùng Lãng.

"Tiến bộ rất lớn đó, còn biết đánh lén?"

Phùng Lãng lông tóc vô thương tung một quyền đánh bay sóng nhiệt, sau đó đi

ra, vẻ mặt vẫn tươi cười trêu chọc Khúc Thành Thành.

Khúc Thành Thành biết rõ thực lực của Phùng Lãng, thế nên cũng chỉ muốn làm

cho đối phương khó chịu một chút, thật sự không nghĩ tới Phùng Lãng lại hóa

giải công kích của mình dễ dàng như thế, vẻ mặt của Khúc Thành Thành rốt cuộc

cũng biến thành nghiêm túc, thì ra là không chỉ riêng mình tiến bộ, mỗi người

đều đang cố gắng tu hành.

Đệ tử Trường Bạch môn ở một bên cũng rất là kinh ngạc, một kích tiện tay này

của Khúc Thành Thành tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà cũng phải mặt

xám mày tro, thanh niên trước mắt lại không đổi sắc mặt, chẳng lẽ cũng là một

gã tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ?

Mặc dù Bạch Sơn môn có hơn ngàn đệ tử, nhưng cảnh giới Ngưng Dịch cũng không

tới trăm người, theo như tỷ lệ mà nói nếu so với Thạch Sơn môn thì kém xa,

đỉnh phong ở thế giới Tiểu Thiên chính là cảnh giới Hóa Tinh, thế nên cảnh

giới Ngưng Dịch cũng có thể miễn cưỡng coi là cường giả.

Chỉ có Sở Thần Dương nhìn chằm chằm Tô Dạ với sắc mặt thâm trầm, Sở Thần Dương

vẫn đang luôn quan sát Tô Dạ, hắn biết rõ là ai ước chiến với hắn, vừa nãy khi

Khúc Thành Thành ném bùa công kích, Tô Dạ chỉ cách Phùng Lãng khoảng một

thước, cũng ở trong phạm vi phát nổ, đáng lẽ là Tô Dạ sẽ không tránh được bị

thương sau phát đánh lén này, nhưng Tô Dạ phản ứng cực kỳ nhanh chóng, trong

nháy mắt lá bùa phát nổ hắn lập tức cúi xuống đất rút lui về phía sau, hơn nữa

còn mượn sóng khí thúc đẩy an toàn né tránh cách ra khoảng năm thước, chỉ bị

chút xây xát nhẹ.

Còn có một điểm đáng chú ý, theo lý mà nói Tô Dạ cũng coi như là bị đánh lén,

bản thân là sư huynh Phùng Lãng không chỉ có không tức giận, mà còn có tâm

trạng cãi nhau với Khúc Thành Thành, hắn không quan tâm đến Tô Dạ sao? Không

quan tâm thì tại sao lại tự mình đưa Tô Dạ tới ước chiến.

Hoặc là nói hắn biết Tô Dạ nhất định có thể né tránh loại công kích này? Đây

là loại khả năng Sở Thần Dương không muốn thấy nhất, suy cho cùng trình độ của

Sở Thần Dương cũng không có gì cao siêu cả.

"Hừ, dẫn bọn họ tới Diễn Võ đường."

Khúc Thành Thành quay đầu đi vào sơn môn, đệ tử sơn môn còn lại thì dẫn Phùng

Lãng và Tô Dạ đi tới Diễn Võ đường, dĩ nhiên còn có Sở Thần Dương tâm trạng có

phần nặng nề.

Dọc theo đường lên núi, Tô Dạ không chớp mắt nhìn kiến trúc và cảnh sắc xung

quanh, thật sự là sống khá giả hơn Thạch Sơn môn nhiều lắm.

Kiến trúc của Thạch Sơn môn mộc mạc tự nhiên, chủ yếu quan tâm đến sự bền

chắc, tất cả hoa hoa cỏ cỏ trên núi đều là tự nhiên hoang dại.

Kiến trúc của Bạch Sơn môn giống như là phủ đệ do phú hào xây dựng, bất kể là

gỗ lê hoa hay là đá thiên thanh, đều được chọn lọc kỹ lưỡng, có một phong cách

sắc thái riêng, có thể nhìn ra trình độ của kiến trúc sư chắc cũng phải đứng

đầu thế giới Tiểu Thiên.

Nhất là đi tới Diễn Võ đường của Trường Bạch môn, nhìn xuống phía dưới chân

núi có thể thu hết toàn bộ phong cảnh vào mắt, nhìn lên đỉnh núi thì thấy mây

trắng trên trời.

Diễn Võ đường của Thạch Sơn môn cũng chỉ là chỗ tu luyện tùy ý mở ra, đáng nói

chính là phạm vi nhìn và địa thế.

Diễn Võ đường của Trường Bạch môn đều sắp vượt qua thành trì bình thường rồi,

bên trong đều là những trang sức mang mùi hương và sắc màu cổ xưa, gạch xanh

ngói trắng, mặt đất xanh thẫm cứng như bàn thạch, cho dù có mấy trăm tên đệ tử

ở chỗ này, cũng vẫn rất là trống trải.

Đệ tử của Trường Bạch môn dẫn Tô Dạ và Phùng Lãng tới chính giữa Diễn Võ

đường, đó là một đài diễn võ đặc biệt, rõ ràng là cao hơn những đài diễn võ

khác một đoạn, có thể làm cho người đứng ở xa cũng có thể thấy rõ.

Phùng Lãng tặc lưỡi khen ngợi, mà Khúc Thành Thành vẫn không có cho Phùng Lãng

sắc mặt tốt.

Khúc Thành Thành nhìn Sở Thần Dương hung hăng nói: "Sở sư đệ, tuyệt đối đừng

khiến Trường Bạch môn mất thể diện!"