Môn chủ dập đầu ba cái thật mạnh về phía Đông Phương Khải Dương rời khỏi, bởi
vì những lời này của thư các Tam Thiên là nói với cái thế giới này, cũng sẽ
chiếu cáo thiên hạ.
Càng chân thật như thế, lại càng không ảnh hưởng đến danh tiếng của Đông
Phương Khải Dương, ngược lại còn làm cho thư các Tam Thiên càng vĩ đại trong
mắt mọi người hơn, nhác lên một luồng phong trào giáo dục đạo đức đúng với bản
chất.
Ngàn năm qua đi, hôm nay truyền kỳ bất hủ liền ở ngay trước mắt mình, Kiều
Bạch có một loại cảm giác mê muội đến mức không cách nào nhìn thẳng.
"Tiền bối, nếu ngài là thư các Tam Thiên. . ."
Dao phay cắt ngang lời mà nồi sắt muốn nói, bởi vì hắn biết nồi sắt muốn nói
cái gì.
"Ngã xuống sau cuộc chiến ngàn năm trước, hóa thành kiếm hồn, rất nhiều trí
nhớ của ta đã thành mảnh nhỏ, năng lực Thần Minh mất hết, ta cũng ngủ say rất
lâu mới vừa thức tỉnh, muốn thật sự khôi phục thì còn cần thời gian rất lâu."
Nồi sắt biết lời Đông Phương Khải Dương nói không sai, kiếm hồn mới vừa thức
tỉnh chênh lệch với khi còn sống giống như trời với đát, hơn nữa căn cứ vào
mức độ hồn phách tổn thương, thời gian khôi phục lại càng vô tận, nhất là sau
trận quyết chiến ngàn năm bỏ mình biến thành kiếm hồn, gần giống như là một
hài tử mới sinh, không chỉ cần thời gian rất dài, mà còn cần tẩm bổ chữa trị
không ngừng.
"Vậy Tô Dạ tu luyện xong toàn bộ kiếm quyết. . ."
"Ngươi yên tâm, chuyện này ta vẫn có thể giải quyết được, mặc dù lấy sách đạt
được Thần Minh, nhưng suy cho cùng ta vẫn là một kiếm tu."
Thư các Tam Thiên lên tiếng bảo đảm, nồi sắt nào dám nghi vấn.
"Không biết cái tên Ngô Việt này. . ."
"Cứ nói thẳng đi, lão tử chính là một kẻ tán tu, ngươi cũng không cần hỏi
nhiều."
Kiều Bạch hừ một tiếng tỏ vẻ không để ý tới Ngô Việt nữa.
Ngày hôm sau đúng đến giờ Mẹo Tô Dạ liền lúc rời giường rửa mặt.
"Tô Dạ, đây là kiếm quyết đầy đủ, ta đã khắc ở hồn phách của ngươi, ngươi cứ
tu luyện bình thường không cần phải che dấu."
Tô Dạ gật đầu đồng ý.
Nồi sắt có phần không giải thích được, mặc dù là thư các Tam Thiên, nhưng mà
liên quan đến hi vọng phục hưng kiếm nên hắn tu, vẫn cẩn thận hỏi một chút:
"Tiền bối, không phải là cần giúp Tô Dạ giấu diếm kiếm quyết cơ sở đầy đủ ư?"
Dao phay biết nồi sắt một lòng suy nghĩ vì kiếm tu, thế nên cũng nói một cách
chi tiết: "Kiếm quyết cơ sở không cần thiết phải giấu diếm, cái thật sự phải
giấu diếm chính là thiên phú của Tô Dạ, mà một cái kiếm quyết cơ sở vẫn không
làm cho người ta cảm giác được Tô Dạ là thiên tài tu kiếm, vì thế tạm thời
ngươi không cần phải lo lắng."
"Hơn nữa bây giờ ngươi còn không cảm nhận được thiên phú tu kiếm của Tô Dạ, ba
năm trước hồn phách Tô Dạ không khác với người bình thường, bây giờ hồn phách
của hắn đã lớn mạnh đến mức sắp vượt qua cảnh giới Ngưng Dịch rồi, mà mấu
chốt của tu kiếm chính là kiếm hồn, hồn phách của hắn càng thâm hậu dồi dào
thì sẽ lại càng. . ."
Nồi sắt tỏ vẻ hiểu được, sau đó mới nói một lời sâu sắc thấm thía với Tô Dạ:
"Tô Dạ, kiếm hồn chúng ta có thể dùng hồn phách trao đổi với ngươi, không cần
luôn há mồm nói chuyện với chúng ta, như vậy quá khiến người ta chú ý."
"Ta biết mà."
"Thế sao ngươi vẫn cứ há mồm nói chuyện."
"Bởi vì ta quen rồi."
". . ."
Mỗi ngày đều là lặp đi lặp lại giống nhau, làm tạp vụ, tu luyện, ăn cơm, đi
ngủ.
Kiếm quyết cơ sở đầy đủ khiến cho động tác của Tô Dạ bắt đầu trở nên lưu loát,
Tô Dạ chỉ thực hiện từng bước, cũng không nóng lòng tu luyện không phân ngày
đêm, bởi vì từ nhỏ Tô Dạ đã biết phải giao ra hợp lý thì mới có thể nhận được
hồi báo thích đáng.
Một tháng sau, kiếm của Tô Dạ đã sinh hồn, mặc dù loại hồn phách này không có
ý thức tự chủ, Tô Dạ chỉ có thể trao đổi câu thông ở một phương diện, suy cho
cùng loại hồn phách này chính là hồn phách Nhân Kiếm Hợp Nhất, phương thức tạo
thành không giống nhau, loại hồn phách này so với kiếm hồn quả thực chính là
khác biệt một trời một vực.
Sự tiến bộ của Tô Dạ có thể thấy được bằng mắt thường, thế nên cũng hơi nhận
được sự chú ý của Ngưu Hiểu Tráng và Phùng Lãng.
Cũng có các sư huynh đệ đến hỏi thăm thỉnh giáo, Tô Dạ nghe theo lời khuyên
của Đông Phương Khải Dương, chỉ trao đổi tu luyện kiếm quyết cơ sở không trọn
vẹn với mọi người.
Hai tháng qua đi, Tô Dạ đã nắm giữ được điểm căn bản và mấu chốt của Dưỡng
Thần thiên và Ngự Kiếm thiên của kiếm quyết cơ sở, về phần Phi Kiếm thiên,
Phùng Lãng còn chưa diễn luyện, bởi vì học Dưỡng Thần thiên và Ngự Kiếm thiên
thôi cũng phải mất nửa năm rồi, còn một nguyên nhân khác nữa là Phi Kiếm
thiên đã được coi như là tu luyện thực chiến của kiếm tu, những môn phái khác
không cần thiết học tập chuyên sâu.
Mặc dù Tô Dạ thích im lặng, nhưng mà tính cách chân thành của hắn cũng làm cho
mối quan hệ giữa hắn và các sư huynh đệ rất không tệ, giữa Tô Dạ và Ngưu Hiểu
Tráng cũng tương đối quen thuộc, thời điểm Phùng Lãng không có ở đây, Ngưu
Hiểu Tráng cũng thường xuyên để cho Tô Dạ diễn luyện kiếm quyết cơ sở ở trước
mặt sư huynh đệ.
Thời điểm nghỉ trưa Tô Dạ giúp Ngưu Hiểu Tráng kiểm kê tạp vụ với một chút vật
phẩm, cảm thấy rốt cuộc cũng có thể hỏi mấy lời kia được rồi: "Ngưu sư huynh,
ta muốn thỉnh giáo huynh một việc."
Ngưu Hiểu Tráng nhìn chằm chằm sổ sách trong tay tùy ý đáp: "Chuyện gì?"
"Phải thế nào mới có thể trở thành dược tu?"
Ngưu Hiểu Tráng ngẩn ra, bỏ sổ sách trong tay xuống nhìn Tô Dạ hỏi: "Ngươi
muốn làm dược tu?"
Tô Dạ gật đầu không nói gì.
Quả thật Ngưu Hiểu Tráng không hề nghĩ tới Tô Dạ lại muốn làm dược tu, mặc dù
dược tu cũng thuộc về thể tu, chẳng qua nhìn từ biểu hiện trong hai tháng này
của Tô Dạ, có lẽ chỉ cần nửa năm là có thể trở thành thể tu rồi, tính tình Tô
Dạ cũng không tệ, cho tới bây giờ Ngưu Hiểu Tráng vẫn chưa từng nghe thấy Tô
Dạ oán trách, ngược lại còn rất thích thú, giống như tu luyện là một chuyện
rất hạnh phúc.