Đợi đến thời điểm Tô Dạ ngủ say, nồi sắt mới lặng lẽ nói chuyện với dao phay:
"Ta tên Kiều Bạch, xin hỏi tôn tính đại danh của tu hữu là gì."
Dao phay im lặng một hồi, chậm chạp đáp lời: "Đông Phương Khải Dương "
"Đông Phương Khải Dương, nghe rất quen tai, hình giống như đã nghe thấy ở đâu
đó rồi, Đông Phương. . . Khải Dương?"
Nồi sắt kinh ngạc, con dao phay trước mắt, không, phải nói kiếm hồn trước mắt
lại là Đông Phương Khải Dương!
"Thật không thể nào ngờ tới lại là tiền bối, cho dù là ở thế giới Tiểu Thiên,
cũng là đại danh nghe tiếng đã lâu!"
Đại danh nghe tiếng đã lâu cũng không phải là Đông Phương Khải Dương, mà là
Thần Minh Đông Phương Khải Dương, bình thường chỉ có cường giả đỉnh phong đột
phá thân thể người phàm, vượt xa tôn giả, đứng đầu thế giới Đại Thiên mới được
gọi là Thần Minh, là dị tượng của thiên địa xuyên qua hư không, đi qua thế
giới Tam Thiên tới tỏ rõ với chúng sinh.
Nhưng mà cũng có trường hợp đặc biệt khác, mà Đông Phương Khải Dương chính là
một trong số những trường hợp đặc biệt đó, rõ ràng không có trở thành người
đứng đầu thế giới, càng không tấn cấp lên đến cảnh giới Vô Cực, thậm chí ngay
cả cảnh giới Thánh Vực cũng không đột phá, tu vi cũng chỉ cao hơn Kiều Bạch có
một cấp bậc, nhưng mà lại làm cho vô số người đứng đầu thế giới Đại Thiên đều
phải sợ hãi, là đủ để biết cái tên này khủng khiếp ra sao.
“Thư các Tam Thiên” - Đó chính là Thần Minh Đông Phương Khải Dương.
Thế giới Tam Thiên, kiếm tu vô số, thư các Tam Thiên, mênh mông như biển.
Kiều Bạch từng suy đoán rằng dao phay cũng là một vị Kiếm Tông, thậm chí có
thể là một vị Kiếm Tôn, nhưng hắn chẳng thể nào ngờ được rằng dao phay lại là
Thần Minh Đông Phương Khải Dương.
Năm đó Đông Phương Khải Dương diện mạo xấu xí, thiên phú bình thường, khó khăn
lắm mới có thể nhập môn, sau hơn mười năm nhập môn cũng chỉ là một kiếm tu
bình thường nhất, tu luyện cũng không đủ chuyên chú và khắc khổ.
Hắn chỉ có duy nhất một sở thích khiến cho người ta kỳ vọng, đó chính là đọc
sách, đọc sách đến độ mất ăn mất ngủ, đọc sách đến độ quên cả sống chết.
Một trăm năm sau, rất nhiều sư huynh đồng môn đệ đã sớm toái tinh hóa mạch đột
phá thế giới Tiểu Thiên, tiến tới thế giới Trung Thiên, còn Đông Phương Khải
Dương thì vẫn trầm mê ở trong đống sách vở.
Bất kể là bên ngoài nói bóng nói gió, hay là âm thầm trào phúng, đều không ảnh
hưởng được đến Đông Phương Khải Dương một chút nào.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, ngay cả tông chủ của môn phái cũng phải tôn
xưng Đông Phương Khải Dương một tiếng sư thúc tổ, lúc này Đông Phương Khải
Dương cuối cùng cũng đã toái tinh thành công, đột phá màn ngăn cách thế giới
Tiểu Thiên, nhưng mà hắn vẫn không tiến vào thế giới Trung Thiên, mà lại tiếp
tục du đãng ở những thứ thế giới Tiểu Thiên khác.
Bộ sách chưa từng gặp, tuyệt học đã nổi tiếng từ lâu, không luyện mà chỉ đọc.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, thế giới Tiểu Thiên đã không còn sách gì để
học, lúc này Đông Phương Khải Dương mới cảm thấy mỹ mãn tiến vào thế giới
Trung Thiên.
Đông Phương Khải Dương hết sức chăm chú, tốc độ hấp thu kiến thức đã vượt xa
rất xa so với tốc độ tu luyện của hắn.
Lại một trăm năm nữa trôi qua, thế giới Trung Thiên cũng đã không còn sách để
học, nhưng mà tu vi của Đông Phương Khải Dương vẫn chưa đủ, khó có thể đột phá
trói buộc của thế giới Trung Thiên, chỉ có thể không cam lòng bắt đầu tu
luyện.
Sinh mệnh đáng quý, chỉ muốn đọc sách.
Một trăm năm nữa lại trôi qua, Đông Phương Khải Dương thành công bước vào cảnh
giới Trọng Sinh, mặc dù đã tiến vào được thế giới Đại Thiên, nhưng đáng tiếc
chính là tuổi thọ đã đến cực hạn, Đông Phương Khải Dương còn chưa thỏa mãn ham
với nghiệp học, ở thế giới Đại Thiên Đông Phương Khải Dương cũng chỉ là một
tiểu nhân vật mà thôi, nhưng sự tích về hắn đã dần dần được người ta biết đến
sau đó bắt đầu lưu truyền, thân thể suy yếu đến mức hành động bất tiện, hắn đã
khó có thể xuyên qua các thế giới Đại Thiên.
Ở lúc sinh mệnh không còn lại bao nhiêu thời gian, sáng sớm đọc sách, nửa đêm
khêu đèn, chỉ cần có sách, chết có gì đáng sợ?
Người đứng đầu ở thế giới của Đông Phương Khải Dương biết được chuyện này, bị
tinh thần ham học hỏi của Đông Phương Khải Dương làm cho kinh ngạc, thế nên
người đó đã quyết định giúp Đông Phương Khải Dương hoàn thành tâm nguyện, trải
qua năm mươi năm, hao phí rất nhiều tinh lực cùng nhân lực, mượn tới tất cả bộ
sách của các thế giới Đại Thiên, sau đó thành lập nên thư các hoành tráng
khổng lồ nhất thế giới Tam Thiên từ trước tới nay, nếu như nói về quy cách,
cái thư các này đã vượt qua cả thế giới Tiểu Thiên, trừ một số nhỏ những bí
tịch tuyệt thế bất truyền, nơi này gần như góp nhặt tất cả bộ sách của thế
giới Tam Thiên.
Đông Phương Khải Dương hết sức cảm kích người đứng đầu thế giới, chẳng qua sau
khi tiến vào thư các hắn vốn đã sắp già lão liền mát tin tức, chúng tu đều có
thể cảm giác được hơi thở của Đông Phương Khải Dương càng ngày càng yếu, yếu
đến mức không thể phát hiện, chỉ còn lại những lốm đốm lửa phiêu đãng trong
gió.
Mọi người đều sinh ra cảm xúc thành kính, Đông Phương Khải Dương không phải là
thiên tài, nhưng mà loại chuyên chú và si mê này vượt xa cả thiên phú, làm rất
nhiều đại năng tiếng tăm lừng lẫy cũng cảm thấy xấu hổ.
Đáng tiếc. . .
Một tia hơi thở cuối cùng rốt cuộc cũng đã tiêu tán, một kẻ mọt sách cuối cùng
vẫn khó có thể trở thành truyền kỳ, nhưng mà sự tích về Đông Phương Khải Dương
vẫn đủ để khiến đời sau ca tụng, nhất định cũng được truyền lưu lâu dài.
Giờ khắc ấy ngay cả người đứng đầu thế giới cũng phải hơi cong lưng xuống kính
chào, cái thế giới này như cũng cảm nhận được cảm xúc bi thương, mưa phùn rơi
xuống từ trên bầu trời, tất cả tu sĩ đều tràn đầy sự kính trọng cúi người chào
về phía thư các, loại cố chấp này là có thể lây lan và truyền thừa. . .