Chương 23: Hạnh phúc và đau khổ
Anh! Em tặng anh này! Chúc mừng sinh nhật anh! - Hằng tươi tắn đưa cho hắn lẵng hoa kèm với 1 món quà nhỏ.
Nhung đứng bên cạnh Hằng lúc này cũng tặng hắn một hộp quà, bên trong là chiếc bánh ga tô.
Cảm ơn hai em nhiều nhé!, đi vào bên trong này ngồi cùng bạn anh - Hắn ôm lấy hoa và quà, rồi kéo cả 2 vào bên trong phòng ngồi tham dự sinh nhật, nhưng lúc này Hằng bắt hắn phải mở món quà của nàng ngay tại trận....
- Trời!!! Một chai nước lăn nách!!! - Hắn thốt lên khi cầm ra chai nước lăn nách trong tiếng cười như con hâm của Hằng và Nhung. 2 cô bé tuổi teen ôm lấy nhau cười khúc khích trước khuôn mặt như tên hề của hắn. Thế rồi tên hề vội ngửi vào nách mình và tự hỏi: Quái lạ chẳng nhẽ mỗi lần đi chơi với Hằng, hắn toàn xịt nước hoa và vệ sinh sạch sẽ mà nàng vẫn ngửi thấy mùi hay sao ???????
- Ha ha, bọn em đùa anh đấy, đây mới là món quà thực sự của em anh yêu ạ - Hằng lấy ra trong chiếc túi xách khoác bên vai nàng một món quà, trông như là một bức tranh được gói giấy màu hồng và nơ đỏ rất cẩn thận....
- Món quà này anh về nhà mới được bóc đấy nhé! - Hằng ôm khư khư lấy món quà, rồi khi đưa cho hắn tỏ vẻ tiếc tiếc...Khuôn mặt nàng lúc này thật đáng yêu như cún con....
Họ bước vào bên trong phòng karaoke...Lũ bạn của hắn nhìn thấy Hằng, có đứa khen nức nở: Ồ, cô bé này trông xinh xắn và phúc hậu quá, thằng này thật may mắn khi có được cô bé người yêu như thế ', và rồi cả căn phòng xôn xao bàn tán nhộn nhạo hết cả lên.
Sau khi hắn thổi tắt ngọn nến cuối cùng trên chiếc bánh ga tô, Thu Hằng chợt đứng dậy, cầm mic nói:
- Và sau đây là bài ' Lựa chọn một vì sao ', em hát tặng anh - Hằng nhìn về phía hắn trong tiếng vỗ tay reo hò của tất cả mọi người, rồi nàng mơ màng nhìn vào đôi mắt hắn, hát với giọng trong trẻo như chính tâm hồn của nàng:
- Người yêu ơi em luôn mơ ước, được cùng anh, khắc tên 2 đứa mình đến vì sao ái tình. Người yêu hỡi trăm năm mình chỉ có chung đôi kiếp này thôi thì ta hãy cùng nhau....tìm 1 vì sao sáng cho riêng mối tình ta.....một vì tình yêu sống mãi trên trời cao...mãi mãi nhân gian này, sẽ nhớ ngôi sao tình chúng ta....Một vì sao chỉ có tên 2 đứa mình thôi, một trong hai đứa nếu mai rời xa, ánh sáng ngôi sao này soi lối cho em và anh, về một nơi chỉ có 2 ta....
Hắn nhìn đôi mắt và khóe miệng say sưa hát của Hằng mà lòng rưng rưng xúc động. Chính vào giây phút này, hắn mới thấy được Hằng yêu hắn đến nhường nào, và bài hát nàng chọn thật là ý nghĩa. ' Một trong hai đứa nếu mai rời xa, ánh sáng ngôi sao này soi lối cho em và anh, về một nơi chỉ có 2 ta ...' - Phải chăng qua câu hát này, ý Hằng muốn nói rằng , một ngày nào đó cả 2 sẽ phải xa nhau, và tình yêu của hắn và nàng sẽ như một ngôi sao sáng ' soi lối cho em và anh ' cùng đi đến một nơi mà 'chỉ có 2 ta' ?. Nơi đó sẽ không có những âu lo phiền muộn mà chỉ có ngập tràn hạnh phúc ..Nơi đó là nơi nào ?Thiên đường chăng ???????
Kết thúc bài hát, Thu Hằng đứng yên một chỗ với gương mặt thẹn thùng. Hắn bèn đứng dậy, tay cầm 1 bó hoa run run tặng nàng. Nhung nhìn thấy thế hét to lên:
- Hôn nhau đi!!!! Hôn nhau đi!!!! Hihi....
Những người bạn khác cũng đồng loạt hô to theo Nhung:' hôn nhau đi, hôn nhau đi ', kèm theo sự háo hức.
Thế rồi họ hôn nhau giữa những tràng vỗ tay, những ánh đèn flash và màn pháo phụt nở bung ra hàng nghìn hoa giấy....Nụ hôn này thật là món quà tuyệt vời nhất Hằng dành tặng cho hắn nhân dịp sinh nhật tròn 20 tuổi. Cái tuổi trẻ đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người. Nhưng trong suy nghĩ của hắn thì lại quả là một bi kịch.......
- Họ thật hạnh phúc - Đó là suy nghĩ của tất cả những ai đến tham dự sinh nhật hắn ngày hôm nay. Tan sinh nhật, hắn tiễn Hằng và Nhung ra tận cửa. Đôi mắt buồn dõi theo hình bóng 2 cô bé tuổi teen đang hòa vào dòng xe cộ đông đúc...Hằng ngoái đầu lại, cười tươi, vẫy vẫy tay chào hắn cho đến khi cái bóng dáng cao to của hắn đã khuất lấp đi bởi những ánh đèn đường, nó cứ thế xa dần, xa dần....
Về đến nhà, hắn mở vội bọc quà ra, thì ra Hằng tặng hắn một bức tranh bằng chì rất đẹp do chính nàng vẽ tặng. Đó là bức vẽ hắn cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, ngó dễ thương kinh khủng, phía dưới là dòng chữ: Thân tặng anh, hoàng tử bạch mã của em. Kí tên: Thu Hằng. Hắn ôm lấy bức tranh và cảm giác thân thương như đang ôm người mà hắn yêu thương nhất....Rồi vô tình, hắn nhìn vào tấm gương ở ngay trước mặt. Trong ánh sáng chập chờn của bóng đèn phòng đã gần hỏng...Hắn nhìn thấy bộ vest đen mà hắn mặc lần đầu gặp gỡ Vân, treo đằng sau lưng hắn trông giống như Thần Chết đang đứng sau lưng dang cánh tay lủng lẳng đón hắn vào lòng......
Hắn hoảng sợ, vội ôm lấy bức tranh chạy ngay sang phòng bên cạnh. Đặt bức tranh xuống, hắn ngồi sụp xuống khóc không ra nước mắt, không ra tiếng. Hắn đang phải hứng chịu hậu quả của những tháng ngày ăn chơi trước kia....Giá mà....Hắn gặp Hằng trước Vân, thì có lẽ mọi thứ đã khác....Nhưng cuộc đời không chấp nhận cái ' Giá mà ' của hắn.....
Rồi những ngày tháng mà hắn cảm giác như là dài triền miên bất tận tiếp theo sau đó, hắn vẫn đi học, vẫn đi làm, vẫn chở cô người yêu bé bỏng đi chơi bình thường. Nhưng hắn ngày một hao mòn đi vì những suy nghĩ: trước nhất là nỗi sợ hãi khi nói ra bệnh tật bị người khác ruồng bỏ, đối xử . Thứ hai là sự dằn vặt khi hắn thấy mình không xứng với tình yêu của Hằng. Thứ ba là nỗi buồn khi nghĩ tới tương lai, hắn quả thực không thể hy vọng vào một tương lai tươi sáng, hạnh phúc như một người khỏe mạnh nữa rồi. Thứ tư là suy nghĩ bi quan khi biết mình đằng nào cũng phải chết vậy nên hắn sẽ không dùng thuốc để kéo dài sự sống. Rồi hắn đốt thuốc lá liên tục, rồi hắn sắm lấy một chiếc máy ảnh chuyên nghiệp để chụp ảnh Hằng, chụp những bức phong cảnh như một cách lẩn trốn bệnh tật và những suy nghĩ...'Mình như cỗ máy chạy đua không ngừng với thời gian để tận hưởng từng giây từng phút còn tồn tại trên cõi đời này để rồi một ngày long từng con ốc, từng bộ phận và tan biến vào hư vô...'..- Hắn đã viết trên trang blog của mình như vậy, tất nhiên khi đọc những dòng chữ này, bạn bè hắn không thể hiểu được tường tận sự việc, và họ chỉ comment đại khái là: ' Cố gắng lên ', ' Tao ủng hộ mày ', ' Đừng suy nghĩ bi quan'.....Đôi lúc hắn cười sặc sụa như một gã điên khi không biết hắn ghi hẳn là: Tôi đang mắc bệnh AIDS, sắp chết rồi thì bạn bè hắn sẽ comment như thế nào đây, chắc là chạy mất dép hết cả lũ hoặc thương hại một cách giả dối!!!....Nhưng biết đâu khi hắn nói ra câu chuyện này sẽ là một bài học cho mọi người thì sao ??? Không, không, dứt khoát không thể nói, cứ im lặng đi, giấu tiệt đi và không dùng thuốc rồi một ngày nhắm mắt chết là xong.!!!
Thế rồi ngày phải đến đó cũng đã đến, 8 tháng sau khi biết tin mắc HIV, hắn gầy sụt đi mất 10 kg!!!, rồi hắn sốt cao, nôn ra máu, mê man bất tỉnh và được gia đình đưa vào bệnh viện..........