Chương 21: Chương 21

Chương 21: Vẫn hy vọng

Nghe ông lão nói vậy, trong hắn ánh lên đôi chút hy vọng...Tâm trí hoảng loạn của hắn cũng bình tĩnh lại được phần nào. Nhất là khi thoáng nghĩ đến Hằng, cô người yêu bé nhỏ hồn nhiên, trong sáng:

- Liệu con có đi theo Cẩm Vân mà chết vì HIV không???- Đã đến lúc hắn hỏi thẳng vấn đề với ông lão

- Đời người ai cũng sẽ phải chết. Quan trọng là sống thế nào để khi nhắm mắt không phải hối tiếc bất kỳ điều gì. Sống trong vinh quang hạnh phúc và chết trong thanh thản bình yên!!!

Lão già nói xong, quẳng phịch con mèo xuống đất, lấy ra trong hộc tủ bộ bài Tây, bảo hắn:

- Con tráo xấp bài này đi, lấy ra 10 lá rồi lần lượt lật lên . Nhanh lên nhé!

Đôi tay hắn thoăn thoắt tráo bài điệu nghệ như cách đây 10 tháng. Rồi hắn run run lật từng lá bài lên. Lão già nhìn vào quân bài, đôi mắt lại nheo nheo thu lại nhỏ tí, phán:

- Sớm hay muộn gì thì con cũng đi theo Cẩm Vân mà sang thế giới bên kia thôi con ạ - Con mèo trắng cạnh đó bỗng kêu lên Meo...Meo như thể là hưởng ứng lời ông lão.

- Như thế là sao hả ông? - Hắn thẫn thờ...

- Cẩm Vân đúng là chết vì HIV nhưng ta xin lỗi, ta không thể biết được con có lây nhiễm từ cô ta hay không? Nhưng con ạ, con người ai cũng sẽ phải chết. Chỉ có điều là khác nhau về sống ra làm sao, thời điểm tồn tại và thời gian sống được bao lâu mà thôi..- Lão già cười khẩy, lấy tay phe phẩy - Ta không dám nói chắc chắn, nhưng quân bài này báo hiệu rằng, rất có thể sau này con sẽ trở thành chồng của Thu Hằng!

- Nhưng....

- Điều đó không đúng với ước nguyện của con hay sao???? - Lão già tỏ vẻ ngạc nhiên , bạnh cái mũi trâu to tướng ra Hãy tin vào Duyên Số, nếu như Thu Hằng đúng là 1 nửa đích thực của cuộc đời con. Cô ấy sẽ không ra đi cho dù số phận con có bi thảm đến như thế nào...!!!. ' Bởi nàng không những đẹp tựa Hằng Nga, mà cái tâm còn sáng trong thánh thiện tựa Bồ Tát!!! ' - Lão già mơ màng nghĩ thầm trong đầu...

- Nhưng.....

- Không nhưng nhị gì cả. - Lão già cương quyết - Ta chỉ có thể tiết lộ cho con được đến như thế. Muộn rồi, con nên về đi kẻo Thu Hằng lo...Thu Hằng đang linh cảm có chuyện chẳng lành với con nên sốt ruột nhắn tin liên tục kia kìa. - Lão già chỉ tay vào túi quần bên phải của hắn....

Hắn vội giở máy di động ra, trên màn hình hiện lên 6 cái tin nhắn của Thu Hằng. Trước khuôn mặt đầy ngỡ ngàng của hắn. Lão già tỏ vẻ đắc ý, lại giơ bàn tay thô kệch lên vuốt ve chòm râu:

- Đừng quên, gặp được Thu Hằng là phúc lớn nhất trong cuộc đời con do Trời Phật ban phát!. Hãy nâng niu và trân trọng, vun đắp cho hạnh phúc đó.

Lúc hắn bước ra khỏi cửa, thì cùng lúc với giông tố đã đi qua, mưa to đã hết hẳn để lại một không gian thật bình yên trước mắt. Lão già ân cần ra cửa tiễn chàng trai trẻ. Nhìn hắn chuẩn bị nổ máy chiếc xe. Bỗng lão thay đổi giọng, nói nửa đùa nửa thật với hắn:

- À này, nhớ suy nghĩ kỹ về những gì ta nói với con ngày hôm nay, và từ lần sau con đừng đến đây tìm ta! Thành phố có chỉ thị phá ngôi nhà này để xây cao ốc!. Với lại, ngay ngày mai ta phải xách va - li đi du lịch thế giới bên kia rồi. Tổ tiên đang đợi ta ở đó..... Thế nhé....vĩnh biệt nhé!

Lão già nháy mắt, giơ tay chào hắn theo kiểu quân đội..Mặt lão lúc này tươi tỉnh , tự nhiên như trai trẻ, trái ngược với khuôn mặt buồn rười rượi của hắn. Sau câu nói nửa thật nửa đùa của lão,hắn ngoái lại cười không nhếch nổi mép:

- Ông đi du lịch vui vẻ! ...Cảm ơn ông về tất cả!

Chờ cho đến khi bóng dáng của hắn đã khuất, lúc này lão già mới nhìn đi xa xăm và mỉm cười:

- Rồi Thu Hằng sẽ cứu rỗi linh hồn con! Chàng trai khôi ngô tuấn tú ạ!!!

Sau đó, ông lão đi đến gian điện thờ thắp hương khấn vái rất lâu.......Rồi lão từ từ nằm xuống sập, rồi từ từ nhắm mắt ....Không thể biết được lão đang nằm ngủ hay là đã chết?. Chỉ biết rằng gương mặt ông lúc này rất mãn nguyện.......Con mèo trắng cứ quanh quẩn bên ông lão, ngửi ngửi hít hít gương mặt chủ nhân nó......

Còn hắn, hắn trở về nhà với gương mặt mà chính hắn soi gương cũng không thể nhận ra. Nó thật là u ám và buồn bã vô cùng. Khi thay chiếc áo đã dính nước mưa. Hắn soi mình trước gương, giơ bàn tay hồng hào của hắn lên ngắm nghía. Không có vẻ gì là bệnh tật cả. Hắn đang rất khỏe mạnh bởi hắn đang 20 tuổi. Hắn còn quá trẻ và còn quá khỏe!!!. Nhưng cái con virus HIV chết người đó nó đâu chừa người trẻ và người khỏe??? Nó có khi đang lan tỏa trong từng mạch máu, từng thớ thịt chàng trai 20 tuổi kia mà chàng vẫn cảm thấy là mình đang rất khỏe đấy chứ. Chỉ đến khi, nằm lăn ra đấy rồi mới thấy là mình thật sự là đang rất ' khỏe ' đấy!

Nếu hắn bị bệnh, hắn không trách Vân, bởi đó chỉ là vô tình. Mà hắn thấy thương bố mẹ, thương Hằng. Cô người yêu bé nhỏ hồn nhiên, trong trắng của hắn sẽ như thế nào đây khi biết tin hắn bị nhiễm HIV????Còn bố mẹ hắn, sẽ nghĩ như thế nào đây khi biết cậu con trai độc nhất bị nhiễm HIV???????

Cẩm Vân!. Em ra đi mà không nói với anh 1 lời từ biệt........Lòng anh đau xót quá, anh không giữ nổi bình tĩnh khi nhìn thấy người ta đưa em xuống lòng đất lạnh lẽo....Bởi trong tâm khảm, anh vẫn tin rằng em vẫn còn đang sống, đang tồn tại. Chiếc dây chuyền em tặng anh hứa sẽ giữ mãi bên mình, để giữ mãi bóng hình em, và kỷ niệm về một mối tình đẹp nhưng kết cục đầy sóng gió. Em đi trước nhé. Rồi sẽ có ngày anh và em gặp lại nhau thôi.....Anh hứa khi nào bình tĩnh lại, anh sẽ đến thăm mộ em, thắp cho em nén hương cầu nguyện....Yên nghỉ em nhé....Ngủ ngon....

Hắn đặt bút. Cầm tờ giấy trắng tinh nguyệch ngoạc những nét chữ rồi đi ra ngoài ban công. Hắn châm lửa đốt xèo xèo.....Hắn tin rằng lá thư này khi đốt đi, Vân ở nơi xa xôi ấy sẽ nhận được....Tro tàn cứ thế bay lả tả theo làn gió, cùng với những giọt nước mắt của hắn cứ thế tuôn rơi!

Bỗng lúc này chuông điện thoại hắn vang lên, thì ra là Thu Hằng gọi, hắn vội nhấc máy:

- Anh! Sao em gọi điện mãi, nhắn tin mãi không trả lời em hả? Lại đi chơi với em nào rồi chứ gì? - Giọng Thu Hằng rất là đanh đá qua điện thoại

- Đâu đâu, tại máy điện thoại anh hỏng....

- Ừ, anh thì lúc nào cũng hỏng! Anh làm em sốt ruột kinh!! Trời bão to như thế mà cứ đi ầm ầm ngoài đường, có ngày sét đánh cho anh không còn 1 sợi lông chân...

- Haha, em nói buồn cười quá - Hắn miệng cười mà trong lòng rối bời, lấy tay áo lau đi nước mắt....

- Ừ, mà này, sao giọng anh cười mà như là rặn ra mà cười thế??? Thế có chuyện gì không , em thấy anh giọng cứ buồn buồn kiểu gì ý? - Thu Hằng nói với giọng rất là đáng yêu...

- Không, buồn gì em hâm à...

- Ừ, em nhớ anh quá nhưng dạo này em bận học, lớp 12 rồi, sắp sửa phải thi đại học...hic..hic....Chiều thứ 7 đi xem phim anh nhé, em trốn học thêm Văn , hihi em ghét môn Văn lắm!

- Ừ có gì thì anh qua đón em

- Thế nhé anh yêu, bibi à mà này kẹo của anh cho em em ăn hết rồi đấy...Hic hic...Tổng cộng hơn 2000 cái ăn hết trong 6 tháng!

- Ừ, thế nhé, bao giờ anh mua tiếp cho lợn của anh ăn... - Hắn trêu Thu Hằng, miệng cười méo mó....

- Này!!! Anh bảo ai là lợn hả??? Có cái mặt anh là lợn ý.... - Thu Hằng quàng quạc qua điện thoại.... Nhưng lúc đó thì hắn đã dập máy...

Ngay ngày hôm sau, hắn quyết định đi xét nghiệm. Tay bác sỹ trẻ ở phòng khám tư nhân xập xệ đã thông báo tin sét đánh cho hắn:

- Chúng tôi rất tiếc,kết quả xét nghiệm cho thấy anh đã bị nhiễm HIV dương tính!!!!!........