Chương 19: Lại một cú sốc đau đớn
Hắn dập máy, tim đập thình thịch. Cho đến lúc dập máy hắn cũng không tin là thằng Tuấn nói thật. Hắn phi xe vội vàng đến nhà Cẩm Vân trên phố Bà Triệu. Cửa hàng Miss Susan vẫn mở cửa và đông khách như mọi ngày. Hắn chạy nhanh vào gặp cô nhân viên :
- Chị làm ơn cho em gặp Cẩm Vân !
- Ở đây không có ai tên là Cẩm Vân anh ạ ! - Cô nhân viên niềm nở.
- Cô Cẩm Vân mà có bố là chủ của căn biệt thự này mà....
-Xin lỗi, anh nhầm rồi ạ ...Chủ của căn biệt thự này là một phụ nữ độc thân..
- Xin lỗi chị có thể cho gặp người phụ nữ đó được không?
- Anh đợi em một chút, để em nối máy cho anh gặp cô Vinh - là chủ của căn biệt thự này !
Đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ khàn đặc :
- Alô, à Cẩm Vân hả ? Vân là cháu gái tôi. Bố nó gửi nó ở nhờ nhà tôi mấy tháng vì bố nó hay đi công tác xa. Nhưng...Vân mất hôm qua rồi cháu ạ...- Tiếng người phụ nữ nấc lên nghẹn ngào, rồi bà ta khóc, nói lắp bắp không thành câu nữa :. - Bây giờ cháu qua ngay nhà tang lễ 125 Phùng Hưng tiễn bạn ấy đi.....
Chiếc máy điện thoại NOKIA 7610 trong tay hắn rơi bộp xuống đất, hắn lảo đảo ôm lấy khuôn mặt, rồi tưởng ngất ra đó !!! rồi hắn ngồi sụp xuống cầm chiếc điện thoại lên bấm số, từng ngón tay run lẩy bẩy. Khách hàng của Miss Susan không hiểu chàng trai trẻ này mắc chứng bệnh gì mà tay run đến nỗi cầm chiếc điện thoại lên rồi lại để rơi tiếp. Thế rồi chật vật mãi, hắn cũng bấm được số di động của Tuấn :
- Mày....mày...có...thể...kể cho tao...đầu đuôi sự việc được không? - Giọng hắn run run, thều thào...
Đầu dây bên kia, Tuấn nói với giọng sợ hãi :
- Sáng nay tao mới biết tin. Hãi quá. Cái Phương nó thân với Vân nhất, lại ở cạnh Vân lúc nằm viện hấp hối. Mày thử hỏi Phương xem...
- Ừ....tao nhớ ra Phương rồi...mày...tao..nhờ...mày...thay mặt tao thắp giùm nén hương nhé......
- Này, tao về nhà rồi. Sao mày không đến....??? Alo...alo... !!!! - Tuấn cứ 'alo' liên tục nhưng không có câu trả lời nào từ hắn cả....
Hắn lê những bước chân nặng nề ra khỏi Miss Susan, căn biệt thự đầy hoài niệm về một mối tình dân chơi....Miss Susan vẫn còn đó hào nhoáng và sừng sững ngự trị trên con phố Bà Triệu nhưng cô tiểu thư Cẩm Vân thưở nào đã vĩnh viễn không còn...Bầu trời kéo những bóng mây xám xịt cùng với cơn giông tố nổi lên như báo hiệu điềm gở sắp sửa xảy đến với chàng trai 20 tuổi. Điểm đến của hắn lúc này là nhà Phương ở khu E6 tập thể Thành Công chứ không phải là nhà tang lễ 125 Phùng Hưng !. Phương là cô bạn thân nhất của Cẩm Vân mà trước kia hắn và Vân đã từng lên nhà cô chơi. Phóng xe vù vù trên đường bất chấp những cơn gió lốc hắt bụi mù mịt vào mặt, hắn quyết tâm đi gặp tận mặt Phương để tìm hiểu đầu đuôi sự việc. Hắn vừa đến chân cầu thang khu nhà tập thể - lúc này đang tối om om vì mất điện thì trời đổ cơn mưa như trút nước. Nếu như 10 tháng trước hắn và Cẩm Vân nắm tay nhau bước lên từng bậc thang trong tràn trề hạnh phúc thì ngày hôm nay chỉ còn có mình hắn lẻ loi, khổ sở bước đi trong bóng tối mịt mùng ....Lên đến tầng 3, tìm đến căn hộ 308, hắn dò dẫm bấm chuông cửa. Một lúc sau thấy Phương xuất hiện với mái tóc rối bù, đôi mắt sưng vù, tay cầm khay nến nép mình vào cửa ...Ánh sáng lập lòe của cây nến cùng bộ đồ ngủ màu trắng làm cô ta lúc này trông gần giống với một con ma.:
- À, chào..chào...anh....- Đôi môi Phương cảm giác như không mấp máy....
- Anh muốn hỏi em chút việc...
- Mời...anh...vào...nhà ! - Phương nói không ra hơi
Tiếng chuông đồng hồ nhà Phương ngân lên, kim giờ chỉ đúng 18 giờ ....Ngoài trời, mưa càng lúc càng to. Sấm chớp nổi lên đùng đùng. Phương cài thật chặt then cửa kính của căn phòng để tránh đi tiếng ồn.....Rồi tay bê khay nến, cô chậm rãi đặt xuống bàn. Hai con người lặng nhìn vào ánh nến không ai mở lời trước...Đôi tai hắn lúc này không phân biệt nổi tiếng giây đồng hồ hay là nhịp tim mình cứ đập ' Thịch....thịch....thịch.....Tâm trí hắn cảm giác căn phòng lúc này dường như nằm ngoài mọi quy luật về không gian và thời gian....Rồi cũng đến lúc ai đó phải mở lời, hắn hỏi Phương khi cái mặt cứ cúi gằm xuống:
- Em là bạn thân nhất của Vân, em có thể kể cho anh nghe lý lịch của Vân và tất cả những gì đang xảy ra được không ?
...Phương dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, sưng vù vì khóc. Đôi bàn tay với những móng được sơn màu đen của cô gạt gạt cái mái tóc hơi lòa xòa xuống mắt.... Rồi nhìn vào ánh sáng ngọn nến, Phương chậm rãi nói trong hồi tưởng :
- Em và Vân chơi thân với nhau từ hồi bé tí xíu...Ba má Vân ly thân từ khi cô ấy mới lên 6. Vân sống với mẹ ở Sài Gòn. Gia cảnh của Vân rất nghèo, nhưng Vân lại có tính sĩ diện và đua đòi. Năm lớp 11, Vân bỏ nhà, bỏ học đi sống với chàng người yêu hơn cô 3 tuổi. Mẹ Vân rất đau lòng khi thấy cô con gái xinh đẹp của bà ngày một sa đà hư hỏng....À, anh xem này, ảnh Vân năm lớp 11 khác bây giờ nhỉ .- Phương tự nhiên lấy quyển album ảnh ở cạnh bàn ra cho hắn xem ảnh Vân năm lớp 11 chụp cùng với Phương. Hắn có ngó qua nhưng không nhìn kỹ.
- Kể tiếp đi em... - Hắn bồn chồn.
- Thế rồi mối tình vội vã ấy cũng chóng qua...tưởng là đôi tình nhân con nít đó sẽ cưới nhau. Ai dè, chàng trai đó đã rũ bỏ Vân để chạy theo một cô gái khác. Sau khi bị phản bội,Vân ngày một chán đời, rồi sa đà thêm vào những cuộc vui. Nhà Vân nghèo xác xơ. Nhưng để có tiền ăn chơi, ra vẻ với chúng bạn. Vân nhắm mắt tham gia vào một đường dây gái gọi cao cấp chuyên phục vụ cho các đại gia, mà cô ta vẫn thường hay nói dối mẹ là đi làm người mẫu..... Đường dây gái gọi đó bị sập, Vân may sao là không bị bắt. Nhưng với số tiền kha khá đã có trong tay cộng với nhan sắc ngày một mặn mà, Vân đã khoác lên mình bộ cánh mới, hóa thân thành 1 tiểu thư nhà giàu, 1 dân chơi của nhóm Tứ Đại Mỹ Nhân xinh đẹp, sành điệu bậc nhất Sài Thành. Có không biết bao nhiêu là công tử, đại gia si mê, đưa đón Vân....Vân đã có không biết bao nhiêu là mối tình . Nhiều đến nỗi cô ta kể là chính cô cũng không nhớ nổi nữa ! Nhưng tất cả chỉ là cặp kè lợi dụng, đàn ông đến với Vân vì nhan sắc, còn cô ta cần đến họ vì tiền. Cuộc sống của Vân cứ tiếp diễn như thế cho đến khi....
Phương ngừng lại, uống ngụm nước cho đỡ rát cổ, rồi lại chậm rãi nói tiếp :
- Cho đến khi má Vân mất vì ung thư. Vân chuyển ra Hà Nội sống với ba. Ba Vân thường phải đi công tác xa, lại có tính trăng hoa hay dẫn gái về nhà. Nên Vân thấy vậy ngứa mắt chuyển đến ở cùng bác tại căn biệt thự mặt phố Bà Triệu....Rồi Vân gặp và quen anh, Vân thường xuyên ca ngợi về anh cho em nghe. - Phương bỗng nhoẻn miệng cười trong xót xa, ngẩng mặt lên nhìn hắn : - Vân khen anh là 1 dân chơi toàn diện nhất và tốt với cô ta nhất từ trước tới nay cô ta từng được thấy. Vân yêu anh chứ không hề lợi dụng anh như những kẻ khác. Vân kể là khi yêu anh, Vân có cảm giác quá khứ nhơ nhớp kia đã lùi xa mãi mãi. Nhưng rồi cái quá khứ đó đã thật sự không thể gột rửa được, khi 1 người bạn của anh tiết lộ cho anh biết về quá khứ của Vân, điều đó làm cô ta rất sốc. Vân biết sớm muộn gì anh cũng sẽ tìm hiểu đến tận cùng và bỏ cô ta bởi vì Vân biết, anh sẽ chẳng bao giờ yêu và lấy làm vợ 1 con điếm, phải không anh ????
- Huhu...Vân ơi là Vân.... - Hắn ôm lấy mặt khóc
- Thế rồi cùng thời điểm đó....Một người tình cũ của Vân, là 1 du học sinh người Việt nhưng đã mang quốc tịch Úc, trở về nước. Anh chàng đó tên là gì nhỉ? Em không nhớ nữa, nhưng chỉ nhớ anh ta có bộ râu quai nón rất Tây !!!. Anh ta hứa hẹn với Vân trước đó qua những lần cả hai chat chit, điện thoại với nhau là sẽ cưới Vân làm vợ, rồi đưa Vân đi khỏi Việt Nam và sinh sống ở bên Úc. Cơ hội đó đã khiến Vân quyết định chia tay anh để bám lấy một bến đỗ an toàn và chắc chắn hơn. Rời bỏ Việt Nam cũng là rời bỏ cái quá khứ nhơ nhớp của cô ta để bắt đầu một cuộc sống mới nơi chân trời mới, và lại thật vương giả khi làm vợ chàng râu quai nón , vốn là một đại gia cực giàu bên đó. Nhưng khi mọi thứ đã xong xuôi, Vân chuẩn bị bước sang nước Úc thì....Vân lâm bệnh nặng, ho ra máu, rồi sốt cao, khó thở và phải vào bệnh viện cấp cứu. Khi xét nghiệm,bác sỹ nói bệnh của Vân đang ở giai đoạn AIDS, vô phương cứu chữa.....Lúc đó Vân mới bàng hoàng khi không biết mình nhiễm HIV từ khi nào ...!!!! - Phương sụt sùi khóc...rồi mếu máo :
- Nằm viện nửa tháng, Vân ngày một héo hon và tàn tạ đi, không thể nhận ra cô gái xinh đẹp Cẩm Vân của anh thưở nào nữa....Hu...hu... Mấy lần em ngồi cạnh Vân, toàn thấy Vân toan định lấy di động gọi điện cho anh, nhưng cô ta không thể !!!. rồi đến lúc hấp hối, mê man bất tỉnh cận kề cái chết...Vân luôn gọi tên anh trong sự đau đớn dằn vặt khôn nguôi .... ....
- Ối giời ơi Vân ơi là Vân - Hắn khóc rống lên thảm thiết, tay hắn đấm bùm bụp vào ngực mình !!!. Rồi cái mồm hắn ngoạc ra : Huhu....Sao số phận 2 ta bi thảm thế này.....!!!!