Chương 15: Chương 15

Chương 15: Cú sốc chia tay

- Hả??? Anh nói gì mà ghê thế!! Anh có biết là 100 ngày là để dành cho những người đã như thế nào rồi không?

- Haha....Đúng mà, đúng hôm nay tròn 100 ngày...Hay mai anh đi đánh con đề 10 hoặc 00 xem sao. Haha....

- Anh chỉ vớ vẩn! Thôi về đi anh yêu. Muộn rồi....

Hắn gạt chân chống xe, chuẩn bị ngồi lên thì Vân cầm lấy bàn tay hắn giật mạnh làm người hắn sát sàn sạt vào người cô ta. Chiếc xe máy SH đổ kềnh xuống đường!!!!

Vân nhìn thấy thế, hoảng hốt!!!

Còn hắn cười khanh khách: Cho xe nó nát luôn đi em, vứt quách đi cho thằng ăn mày nào nhặt đê! Haha....

Hắn chưa kịp nói tiếp thì Vân đã chặn đứng cái môi hắn lại bởi 1 nụ hôn ngọt ngào. Mọi khi hắn thường chủ động để cái lưỡi mình khua khoắng trong mê ly của vị son môi pha lẫn nước bọt Vân, thì hôm nay Vân chủ động khua lưỡi đến từng chiếc răng hắn....Thật sung sướng dễ sợ!!!! Hắn ngây ngất trong nụ hôn, ngây ngất trong hạnh phúc mong manh khi vừa trải qua những sóng gió của điều tiếng....Phải chăng nụ hôn này báo hiệu 1 quãng thời gian thật đẹp của cả 2 hay chăng? Hạnh phúc đích thực và 1 thiên đường trong mơ của hắn và Cẩm Vân hay chăng!!!

Hắn thầm nghĩ trong lúc Vân đang say sưa hôn mình: "" Em yêu, lúc này em có nghĩ giống anh không??""

Cẩm Vân cắn nhẹ nhàng vào môi hắn...Kết thúc nụ hôn ngọt ngào:

- Em yêu anh! - Vân nói thật nhỏ

- Vậy à.....

Hắn chỉ biết nói "" vậy à ""....bởi hắn đang mơ màng trong sự bất ngờ. Đây là lần đầu tiên Vân chủ động hôn hắn và nói yêu hắn bằng lời.Tình huống này Vân lặp lại y chang buổi tối hôm nào ở một con ngõ nhỏ - hắn hôn Vân rồi nói yêu cô....Đây thật là 1 món quà tuyệt diệu! Cuối cùng thì Vân cũng đã nói yêu hắn bằng lời như hắn hằng mong đợi 100 ngày qua....Nhưng sao nói "" em yêu anh "" mà mặt Vân buồn như đi đưa đám vậy??? Chắc là Vân đang mệt, vừa trải qua những điều tiếng như vậy thì hớn hở làm sao nổi - Hắn nghĩ...

-Anh về đây, em sang đó nhớ gửi tin nhắn vào nick của anh nhé. Rồi hẹn giờ giấc để anh ở nhà online chat với em...

- Vâng, bye bye anh yêu! - Vân vẫy tay hắn, khuôn mặt cô làm bộ nhí nhảnh rồi bước vội ra cổng trước của căn biệt thự. Còn hắn dựng chiếc xe SH lên rồi nổ máy đi về....Rạng sáng hôm đó, hắn ngủ rất ngon...Hắn tin ở Vân, hành động và lời nói của Vân đã làm sáng tỏ rằng cô ta luôn phải gánh chịu những lời đồn đại bố láo về mình. Và hắn thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại Hùng Zếch!

Chiếc laptop của hắn có cài phần mềm nhận biết ẩn nick...Mà thời điểm Vân đi, hắn nằm nhà rỗi việc nên hay online. Hắn thấy dạo này bỗng dưng Vân online nhiều phết! - tuy nhiên cô ta toàn invisible - Hắn phát hiện ra điều đó bằng chính phần mềm nhận diện này. Phần mềm này do 1 hacker lão luyện tặng hắn, ca ngợi là rất chuẩn xác. Nhưng không hiểu sao vào chào Vân, cô ta không trả lời??. Chẳng nhẽ phần mềm này lỗi hay sao????

Vân đi Bắc Kinh mà đến tận 6 ngày sau mới nhắn offline messages vào nick yahoo cho hắn! Làm hắn đợi chờ sốt hết cả ruột:

- Anh iu ở nhà ngoan không? 6 ngày qua em bận quá không online được. Mấy ngày nữa cũng bận lắm. Em khỏe rồi, anh yên tâm. Nhớ đợi em về lại đi chơi nhé - Vân không nói rõ với hắn là chính xác hôm nào về!

Đọc xong offline messages của Vân, hắn vội tuôn ra 1 tràng vào nick của Vân nào là nhớ nhung, nào là lo lắng, nào là yêu lắm, nào là chán lắm, buồn lắm. 6 ngày không có sự săn sóc, nịnh nọt, quan tâm của Vân đã làm hắn như người bị bệnh rối loạn cảm xúc...Ngẫm kể cũng buồn cười. Chứng bệnh này của hắn đúng là chứng bệnh của con nhà giàu!. Chứng bệnh của 1 kẻ vô công rồi nghề.Chỉ sống bằng nguồn sống là tiêu tiền, đi chơi bét nhè và yêu đương cũng bét nhè!

Đúng lúc hắn đang điên trong cảm xúc, thì Vân hồi âm, thì ra cô ta đang online nhưng invisible:

- Em đây!

- Trời ơi em đang online à??? Đúng lúc anh đang như phát cuồng vì nhớ em. Hôm nay mới online được à?Sao em đi đâu mà mãi tận 6 ngày rồi mới nhắn tin cho anh...?...Thế bao giờ em về.....

- Ừ, tại em bận quá. Em đang bên Hongkhôngng đấy chứ, sang nhà bà em mới có máy tính thoải mái online được 1 chút.

- Thế bao giờ em về? - Hắn hỏi lại câu hỏi.

- Em chưa biết được!

- Hả? Em bị làm sao thế!!! Đầu em có ấm không mà bảo chưa biết được thế?

- Tầm chục ngày nữa anh ạ.

- Anh cần chắc chắn.

- 10 ngày nữa tính từ hôm nay, chính xác đó!

Một buổi sáng đẹp trời nọ, chính xác là vào ngày thứ 9 sau hôm Vân nói lời yêu hắn.Khi đang lái ô tô chở gia đình mình đi ăn giỗ - đến giữa phố Bà Triệu - hắn ngoái nhìn vào mặt tiền của căn biệt thự - cửa hàng quần áo có cái tên mỹ miều ""Miss Susan"" và chột dạ khi thấy Vân đang đứng lù lù ngay trong cửa hàng. Mái tóc quăn nhẹ tự nhiên có gẩy light bạch kim, cùng chiếc di động 02 mini trên tay không lẫn đi đâu được!. Hắn mừng rỡ vì người yêu đã trở về sớm hơn dự kiến. Hắn dù muốn nhưng không thể chạy ngay vào ""Miss Susan"" để gặp người yêu,vì bên cạnh là ông bà già đang giục cuống hắn phải lái xe nhanh kẻo họ hàng bên nội chờ. Hắn bèn bấm số di động của Vân, nhưng cô ta vẫn tắt máy.....Hắn linh cảm có cái gì đó không ổn!.

Đêm hôm thứ 9 đó, hắn lọ mọ online, và lại phát hiện ra Vân online, và cô ta lại tiếp tục invisible. Hắn vào chào Vân bằng 1 icon cười toe toét:

- Vân à, anh nhớ vợ quá!!!!

Nhưng Vân không trả lời hắn. Hắn bèn sử dụng 1 nick khác mời Vân vào chat nhóm. Đây là cách dễ nhận biết nhất đối với 1 người xem xem họ có đang online hay không. Vân vội vàng "" has declined to join "" - Thì ra cô ta đang tránh mặt hắn.

- Ra đây ngay, em đang online!! - Hắn Buzz!!! Vân liên tục

- Dạ, em đây, xin lỗi anh tại lúc nãy em bận quá! - Vân gõ trả lời ngập ngừng

- Hắn toan định gõ 1 dòng chữ, nhưng cái trí khôn của 1 con ma xó trên mạng và sự linh cảm có cái gì đó không ổn qua cách hành xử của Vân đã khiến hắn không ngu ngốc mà lại bộp chộp nói rằng: "" Em về nhà rồi sao không gọi điện cho anh ""

- Em vẫn đang bên Hongkhôngng à - Thế đi chơi được nhiều không? - Hắn hỏi câu này xem Vân có nói dối hắn là vẫn đang ở bên Hongkhôngng không.

- Dạ, em vẫn đang bên Hongkhôngng. Ui chài, đi chơi được đâu anh, toàn phải đi có việc

Câu nói này của Vân đã tố cáo cô ta nói dối. Song hắn vẫn bình tĩnh gõ vào bàn phím, đôi tay hắn hơi run rẩy:

- Thế việc gì?

- Ừ thì toàn là công việc của em mà anh

- Bao giờ về?

- Chục ngày nữa anh ạ, mà cũng chưa biết được thế nào...

- Hắn điên tiết lên, từng ngón tay hắn bổ mạnh vào bàn phím:

- Nói láo. Em về rồi sao lại nói dối anh. Sáng nay anh thấy em lù lù ở cửa hàng kia kìa, mặc áo màu tím!

- Vân im lặng, không trả lời hắn

- Em nói đi, tại sao em lại nói dối anh??? - Mắt hắn giận dữ trừng trừng nhìn vào màn hình, tay hắn nhấn "" Enter "" liên tục, muốn Vân trả lời mình nhanh chóng.... Sau 1 đống câu hỏi của hắn hiện lên. Vân trả lời hắn thẳng thắn!:

- Anh à, sự thật là em không đi đâu cả. Em đã nói dối để tránh gặp anh. Người yêu em du học xong bên Úc sắp về nước rồi. Em xin lỗi vì trước kia không nói với anh điều này...Sự thực là anh và em không hợp nhau đâu. Chúng mình nên chia tay. Anh và em cũng không thể mãi như thế này được. Em hơn anh 2 tuổi. Em cần 1 người đàn ông thực sự. Thế nhé, em đang chat với anh ấy!

- Mẹ kiếp, thế em coi anh là thằng trẻ con à??? Hả??? Anh là thằng ngu à?????? Tại sao? Tại sao em lại lừa dối anh như thế??????? Tại saoooooooooooooooooooooooooooooooooooo???????

Hắn cứ nhấn enter liên tục, 1 loạt những câu hỏi như thế liên tục hiện lên màn hình trong sự vô vọng......

Vân không nói gì. Cô ta chắc là đã out. Còn hắn. Chỉ biết là hắn đau lắm. Nỗi đau đó không diễn tả được bằng câu chữ, bằng lời. Nỗi đau trong lần chia tay này chỉ sâu thẳm trong tâm hồn hắn hiểu mà thôi.