Chương 1: Anh là người yêu của em

Hắn rất đẹp trai. Với chiều cao 1m82 ,giọng nói nhỏ nhẹ, nước da trắng trẻo, mái tóc luôn được chăm sóc kỹ lưỡng với đủ loại keo, sáp. Thửơ học sinh cấp 3, hắn đã tham gia một câu lạc bộ người mẫu và được đánh giá là một mẫu nam triển vọng của làng mẫu Hà Nội. Tính vô tư, đa cảm và dễ gần. Bạn bè nhìn nhận hắn như một công tử được cuộc đời chiều chuộng, với chiếc xe SH đen bóng, cặp kính râm rất ngầu, phục trang thật sành và trên tay là chiếc điện thoại nokia 8800, thuộc loại đắt nhất thời bấy giờ. Ông bố là giám đốc một công ty tư nhân giàu có luôn hào phóng chiều chuộng móc hầu bao cho cậu con trai trong những cuộc ăn chơi, mua sắm... Hầu như hắn chẳng bao giờ lo về kinh tế của mình, chỉ cần làm vừa lòng ông bà già, thế là có đủ tiền tiêu. Được cái, vì hắn cũng ngoan ngoãn, ăn chơi biết điểm dừng, học cũng được trong một lớp chọn của trường nên chẳng ai kêu ca gì. Năm lớp 11, hắn đem lòng yêu say đắm cô bạn gái cùng lớp. Nàng tên Thuỷ,cá tính lắm, rất xinh và cũng là con nhà giàu, với mái tóc nhuộm hung đỏ, làn da trắng như trứng gà bóc, gương mặt luôn được trang điểm nhẹ nhưng ấn tượng. Cả hai yêu nhau thắm thiết nhưng chưa đi quá đà, một phần vì hắn muốn giữ gìn cho Thuỷ,phần nữa do nàng đang ước mơ cắp sách du học trời Tây...

Thời gian cứ thế trôi đi, đôi tình nhân học trò bước vào tuổi 18. Cái tuổi đẹp nhất nhưng lại bứơc ngoặt nhất trong cuộc đời mỗi con người. Chàng trai đăng ký thi Đại Học Thương Mại, còn cô gái chuẩn bị sang Mỹ du học tự túc. Tâm hồn non nớt của hắn không hay biết rằng, xa cách là một nguyên nhân rất lớn dẫn đến chia tay...Cũng có thể hắn có lẽ cũng mường tượng ra thảm cảnh đó, nhưng vì chiều và nghĩ cho tương lai của người yêu , hắn đồng ý cho nàng ra đi. Còn Thuỷ thì chỉ là một cô bé mơ hồ và suy nghĩ đơn giản, một mực nghĩ rằng sống ở bên nước ngoài là thoát được kiểm soát của gia đình, sẽ thoải mái hơn và chẳng mấy chốc kiếm được cái bằng đại học, vênh mặt lên với bạn bè, với cả kiếm được 1 công việc ra tiền. Nàng chỉ nghĩ đến thế thôi.

- Anh trao tặng em chiếc nhẫn này, đừng ngại ngần về khoảng cách. Hãy đeo nó để luôn nhớ tới anh và tin tưởng ở tương lai mình sẽ cưới nhau, anh đợi chờ em đấy..... Hắn *g chiếc nhẫn đính hạt kim cương nhỏ lấp lánh lên ngón tay áp út của Thuỷ, miệng nói khe khẽ với hơi thở rụt rè...

Cả 2 tin tưởng ở nhau và mơ về 1 đám cưới không xa với lời hứa hẹn trên đôi môi nàng :' Anh yêu, em sẽ trở về sớm nhất, hãy tin ở em nhé '

Ngày nàng xách va li tạm biệt Việt Nam cũng là ngày hắn buồn bã nhất.Gương mặt đẹp trai giờ lúc nào cũng nhăn nhó như con khỉ... Cứ ngó lại cái ảnh chụp cả 2 lúc ở sân bay, khoé mắt hắn lại rỉ nước. Gồng mình , quằn quại trong những ngày tháng cô đơn triền miên, hắn nhớ lại hơi ấm của Thuỷ mỗi khi kề bên mà thèm thuồng. Thèm được vuốt tóc nàng, ve vuốt làn da nàng, hôn lên đôi môi thơm mùi son...Bản lĩnh đàn ông trong hắn chưa đủ để đối phó với cái cảm giác lần đầu xa người yêu này, bởi hắn vỗn dĩ được cuộc đời chiều chuộng từ nhỏ cho đến lớn... Hắn cố tỏ ra mình là người cao thượng và dũng cảm....Ngày Thuỷ mới sang Mỹ, cả hai chat chit liên tục, nhắn tin liên tục và nói yêu nhau, tin tưởng ở nhau liên tục....nhưng rồi 2 tháng, 3 tháng, rồi 5 và 6 tháng bắt đầu nhạt dần, nhoà dần.......Họ bắt đầu nảy sinh cãi vã nhau, nhưng chưa đến mức một trong hai nói lời chia tay....

- - Em thấymệt mỏi quá, anh cứ tra hỏi em mãi thế này, anh không tin tưởng ở em à?

- Tin à ??? Anh tin làm sao được??? Em đi đâu cũng phải nói với anh một câu. Em sống xa nhà, lại ở riêng anh biết thế nào. Anh là người yêu của em, phải biết em đang làm gì.