Chương 5: Chương 5

Sau khi tỉnh dậy và nhớ lại việc Vệ Đình ở trong điện thoại dạy Phương Thanh động tác dâm uế, cô nguyện ý ra khỏi nhà thật sớm ,khẳng định rằng sẽ không bao giờ gặp mặt hắn nữa,đợi hắn trở về mọi chuyện sẽ không thôi.

Cô thật không muốn làm lớn chuyện lên vì cô biết có nói thế nào thì Đỗ Thanh Ngọc cũng không bao giờ tin,sợ lại nói cô thấy tên kia giàu có quyền thế nên muốn leo lên giường của hắn.

Vệ Đình sau khi đùa bỡn Phương Thanh , hắn chỉ có thể chờ đợi đến ngày mai để gặp cô.Ai ngờ mèo nhỏ này vừa sáng ra tỉnh dậy đã không thấy đâu,Cô thực sự vẫn nghĩ là mình sẽ thoát khỏi bàn tay hắn sao,nực cười.

Phương Thanh sau khi đến trường liền gọi Hàn Phong để trả áo cho anh.Dù Hàn Phong muốn nói cảm ơn cô ,muốn dẫn cô đi ăn nhưng cô vẫn chưa quên được việc lúc tối cô cảm thấy mình thật tồi tệ ,nên bảo mệt từ chối anh,trở về đi học.

"Này ,bà không sao chứ ,có tâm sự à?" Trang đưa cho cô chai nước đúng loại cô thích ,mỉm cười hỏi.

"Tôi không sao ,chỉ hơi mệt "Cô nhìn lên áy náy , thật sự muốn kể mọi chuyện cho Trang nghe nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

"Rồi,rồi bây giờ không muốn nói cũng được nhưng hôm nào phải nói cho tôi chuyện gì đấy "Phương thanh ôm chầm lấy Trang,cô thật sự hạnh phúc khi có một người bạn tốt và hiểu cô như vậy.

Reng ...Reng..reng ,là hắn ,sao hắn lại gọi cho cô chứ .Phương Thanh không chịu nghe máy,nhưng ngay sau đó lại có tin nhắn .

"Này cô, cô đang ở đâu đưng nói với tôi là sau khi được tôi giúp đỡ thoải mái như thế cô lại xem như không quen biết tôi đấy?" Vệ Đình mặc tây trang màu đen được thiết kế riêng hắn lại gọi vào điện thoại của Phương Thanh.

"Tôi đang ở trước cổng trường,nếu không muốn cho mọi người đều biết chuyện lúc tối cô làm thì ra gặp tôi" Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc bén ,hôm nay hắn nhất định phải có được cô.

Bên đây điện thoại, Phương Thanh lo lắng "Anh cũng không có gì chứng cứ ,tôi không cần phải sợ anh.Cầu xin anh buông tha tôi".

"Chứng cứ ?" Vệ Đình nhấc môi "Thế đoạn ghi âm lúc tối đã được chưa ? tôi ở trước trường lập tức đến gặp tôi ."Nói xong Vệ Đình gác máy ."Trang ,tôi có việc bận phải về trước bà điểm danh hộ tôi nhé" Nói xong không để bạn trả lời Phương Thanh đã chạy khỏi phòng học về phía công trường.

"Anh tìm tôi có việc gì,đưa tôi đoạn ghi âm" sau khi nhìn thấy Vệ Đình Phương Thanh đỏ mắt nói ,cô không phải là do ngại mà là đang quá tức giận đi.

Nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Phương Thanh Vệ Đình thật sự muốn cô,anh thật sự không hiểu nổi cô thế nhưng lại dễ dàng khơi lên dục vọng của hắn như vậy,cứ tưởng tượng cô ở phía dưới anh rên rỉ có bao nhiêu là ngọt ngào thì hắn thực muốn ngay lập tức ở đây muốn cô.

"Nếu cô không muốn tất cả mọi người biết chuyện thì ngoan ngoan lên xe đi" giọng hắn khan đi che dấu dục vọng nói.

Vệ Đình nhanh chóng lái xe đưa Phương Thanh đến khách sạn nổi tiếng trong thành phố ,đây là nơi cao cấp vô cùng xa hoa.Chưa từng đến đây ,Phương Thanh nhìn thấy hắn đưa mình tới khách sạn không khỏi bị dọa ,kinh hoàng "Anh đưa tôi đến đây là có ý gì" cô do dự hỏi không giám bước xuống xe.

"Làm gì rồi cô sẽ biết " hắn gian ác trả lời,mỉm cười kéo cô vào khách sạn.Phương Thanh nhất quyết chỗng cự nhưng làm sao khỏe bằng hắn ,cô nhìn mọi người xung quay nhưng họ cũng nhỉ nhìn cô rồi bước qua mà thôi.

"Chào Lý công tử !" Vệ Đình tuy mới đến nhưng những chỗ này ai ai cũng biết và nể phục hắn,quản lý thấy hắn lập tức nghênh đón .Hắn lạnh nhạt liếc qua ,bước lên lấy khóa phòng tổng thống trên tay quản lý rồi ôm lấy Phương Thanh lên thang máy trực tiếp lên phòng cao nhất.

"Anh định làm gì ,tha cho tôi ,tôi sai rồi sẽ không bao giờ giám mắng anh nữa".Phương Thanh ngấn lệ, sợ hãi nói ,cô thật sư không thoát được sao?" Tha cho em,tôi làm được nhưng nhị gia của tôi thì không thể nên xin lỗi nhé!" Vệ Đình cười,âm thanh lộ ra một cỗ hạ lưu không không dễ phát hiện."Em yên tâm đi tiểu mèo hoang,tôi sẽ làm em thật thoái mái".

"Không cần ,anh buông tôi ra" cô cắn môi cố ngăn tiếng khóc ,ánh mắt ngập nước nhìn hắn.Hắn trong long mắng một câu,cô như thế nào lại khả ái như thế.Nếu không phải biết cô là xử nữ thì hắn sẽ nghĩ là cô là nữ nhân dâm đãng ,đói khát nam nhân đang quyến rũ hắn.

Kéo cô bước vào phòng tổng thống,ở đâu xây dựng theo phong cách của đất nước hắn ,thật sang trọng và hào nhoáng.Hắn kéo Phương Thanh lên giường,chết tiệt hắn đúng điên rồi thế nhưng lại có chút hồi hộp va phấn khích để thưởng thức mùi vị của cô.

"Anh muốn làm gì ,nhanh thả tôi ra" cô kinh hãi nhìn hắn,hắn thế nhưng không đùa thật sự muốn lấy đi sự trong trắng của cô.

"Hỏi nhiều,tôi thật sự nghĩ em có thể nào bị đần không,đương nhiên là lên giường" Vệ Đình không kiên nhẫn trả lời ,vẻ mắt trầm lại."Tôi thật sự không đợi nổi để làm em".

"Không,đừng như vậy ,xin anh mau thả tôi" Phương Thanh kinh hoàng kêu lên ,muốn bỏ chạy nhưng hắn lại đặt cô trên người làm cô không chạy được.Vệ Đình cúi xuống hôn lên bờ môi nhỏ xinh mọng đỏ đã ham muốn từ lâu .