Chương 43: Chương 43

A...a...a.. ,vậy mà cậu lại giấu mình ,phạt cậu phải bao tớ một chầu .

"Rôi ,rồi,cũng không phải muốn giấu cậu mà tại tớ chưa có thời gian để nói,sau giờ học cậu cùng mình đến thăm bạn anh ấy rồi về bọn mình cùng đi ăn nhé"Phương thanh vui vẻ nói,.Sau khi cùng Vệ Đình nói chuyện điện thoại thì cô vào kể hết chuyện giữa hai người cho Thu Trang nghe ,Thu Trang là bạn thân của cô nên cô muốn cho cô ấy biết chuyện.

"Được ,cậu đã hứa rồi đấy nhé!!" Để phạt cô thân Phương Thanh ,Thu Trang cô phỉa chọn món thật đắt mới được.Cuối cùng cô bạn suốt này chỉ biết học tập và làm việc của cô đã có người thương rồi cơ đấy ,Hihi đã bị rơi nặng vào lưới tình

( Thu Trang sẽ không thể nào biết được sau buổi chiều định mệnh này thì cuộc đời cô cũng sẽ hoàn toàn thay đổi)

"Đến rồi,bọn mình vào thôi" Phương Thanh nắm tay Thu Trang vào bệnh viện.

"Cậu có thể lên trước được không ,tớ phải qua mua ít thuốc cho bạn gần nhà ,nghe tớ nói đến bệnh viện nên cô ấy nhờ mua"

"Vậy cậu đi đi nhé"

Phương Thanh nhanh chóng đi đến phòng bệnh Vip 1

"Đông Hải ,anh đã đỡ hơn nhiều chưa,hôm nay em mang rất nhiều táo đến cho anh đây,Vệ Đình nói anh thích nhất là táo" Phương Thanh bước vào vui vẻ nói,nhìn quanh thấy bao nhiêu cô y tá đang vây quang Đông Hải .Hazz đúng là bạn thân có khác người nnaof người đấy đều thu hút phụ nữ ,ở chỗ nào cũng có cả loạt phụ nữ vây quanh.

"Phương Thanh ,em đến thật tốt chứ không giống tên vô tâm nào đó ,mau vào đây" Đông Hải nói các cô gái đi ra ngoài ,hướng Phương Thanh vẫy tay.Cái tên Vệ Đình này ,cho người phụ nữ của hắn đến thắm anh ,đã tốt thì tốt cho trót lại còn trả đũa anh hay sao chứ.Táo là quả mà anh ghét nhất mới đúng.

"Vâng ạ"Phương Thanh và Đông Hải ngồi nói chuyện một lúc thì phòng bệnh bật mở.

"Xin lỗi Thanh Thanh tớ bị lạc đường" Thu Trang ủy khuất nói.

"KHông sao,vào đây Trang"

"Trang??" Bạn em sao ,Đông Hải ngước lên nhìn về phía của phòng.

"Vâng ạ ,đây là bạn em Thu Trang còn đây là Đông Hải bạn thân chí cốt của anh ấy"

"Chào anh ,em là Thu Trang" Thu Trang nhìn chàng trai tuyệt suất trước mặt,sao nhìn anh có vẻ quen thuộc nhỉ?

"Em..." Đông Hải lặng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt.Cô không phải là vật nhỏ bướng bỉnh của hắn sao,cô gái hại hai anh em hắn không thể nào quên được,khiến hắn tìm khiếm khắp nơi bây giở rốt cuộc đã ở trước mắt hắn.

"Đông hải,anh không sao chứ" Phương Thanh thấy anh lặng người không khỏi lo lắng hỏi.

"Anh không sao,nhưng bây giờ anh còn có việc một tí.cảm ơn em và bạn em đã đến nhưng hôm sau mình gặp lại được không" anh sơ không chịu được ,sợ nhìn cô lâu hơn tí nữa sẽ không kiềm chế được mình mà bắt lấy cô.Anh phải nhịn xuống ,đầu tiên là phải thông báo cho Đông Thần biết là anh đã tìm thấy được cô.

"Vậy bọn em xin phép về trước" Phương Thanh cúi chào rồi cùng Thu Trang ra cửa.

"Chào anh" Thu Trang xoay người lại nhìn Đông Hải lần cuối ,sao tim cô lại đập mạnh thế này,Cảm giác anh có cái gì đó rất thân quen .

"Đi nào ,mình bao cậu một bữa" Thấy Thu Trang thất thần Phương Thanh kéo cô ra phía ngoài ,nhanh chóng dùng đồ ăn dụ cô.Phương Thanh biết Đông Hải là người phong độ đẹp trai nên Thu Trang cảm thấy lưu luyên cũng đúng nhưng cô sợ Thu Trang mà yêu Đông Hải thì sẽ bị tổn thương nên mới nhanh chóng kéo cô bạn thân ra khỏi phòng bệnh.

"Được ,chúng ta đi"


Đây đã là ngày thứ năm cô và anh không gặp nhau rôi,cô thật nhớ anh nha.

"Phương Thanh,em đã làm việc xong rồi sao,đã lâu không gặp em" Hàn Phong tiến nhanh đến Phía cô.

"Học trưởng,em vừa tan ca ạ" không phải cô bận mà là vì cô muốn tránh anh,không muốn bị người khác hiểu lầm quan hệ giữa hai người,với lại bây giờ trong lòng cô luôn nghĩ về người đàn ông của cô,cô không muốn anh hiểu lầm.

"Hay quá,vậy bọn mình ra ngoài ăn tối ,anh mời em một bữa xem như tạ tội với em vì sự việc hôm trước" HÀn Phong mỉm cười dịu dàng ,đã lâu không được gặp cô.Tiểu học muội vẫn xinh đẹp như vậy .Cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh.

"Không được ,hôm nay em có hẹn rồi ,xin lối anh"

"Với ai? Vậy chúng ta ra uống nước một chút thôi" Hàn Phong hỏi cô ,mặt anh mang theo nét đượm buồn.

"'Với tôi"

Phương Thanh nghe thanh âm chưa kịp ngoảnh lại đã bị một bàn tay bá đạo ôm vào lòng ,Cảm nhận được vòng tay và giọng nói quen thuộc khiến cô vô cùng an tâm ,đôi môi xinh xắn không khỏi nở nụ cười,tay nắm chặt tay anh.

"Xin hỏi ,thiên vương đến đây có việc gì" HÀn Phong tức giận ,xót xa nhìn tiểu học muội bị người khác ôm vào lòng.

"Tất nhiên là đến đón bạn gái tôi,không ngờ Trương thiếu gia lại thân thiết với bảo bối nhà tôi như vậy" Vệ Đình liếc mắt gian xảo cườinói.muốn mơ mộng đến bảo bối nhà hắn ,đừng hòng mơ tưởng.

"Cô ấy là học muội của tôi nên mới thế" Hàn Phong cây đắng ,chua chát nói.

"Vậy xin phép,chúng tối đi đây " Vệ Đình đắc ý .ôm lấy Phương Thanh về phía xe.

"Học trưởng,em đi trước ,anh về an toàn "

Dọc theo đường đi, Vệ Đình tức giận một câu cũng không nói, thẳng đến về tới nhà của cô , vào giường ,đem cô ôm ngồi xuống giường cũng không nói chuyện .Cô gái này anh cấp tốc xử lý công việc để đến gặp cô ,mà lại nhìn thấy cô đang nói chuyện với tên Hàn Phong kia thật vui vẻ ,tức chết anh.Cô luôn làm anh phải lo lắng.

"Đình ...... Anh sao vậy?" Phương Thanh thật không biết vì sao Anh không nói chuyện cùng cô,mà chỉ lặng lặng ôm cô ngồi trên giường.

"Hừ! Làm cái gì? Là bị em làm tức chết? Em sao lại nói chuyện cùng anh? Muốn quyến rũ nam nhân? Thừa dịp Anh không ở, hai người liếc mắt đưa tình à?" Biết là cô sẽ không nghĩ đến tìm một nam nhân khác, nhưng anh vẫn không khỏi ăn giấm chua khi cô cùng người khác nói chuyện.

" Anh .. đang nói cái gì a? Bình tĩnh một chút được không, em cùng học truỏng hoàn toàn không có cái gì." Ý tưởng trong lòng cô, anh nhất định là hiểu lầm .

Không cho cô có cơ hội biện giải, đôi môi ấm nóng lập tức hôn lên cái miệng nhỏ nanh bạc thần của cô , cái lưỡi bá đạo tham nhập trong miệng cô khẽ nhếch , giữ lấy mỗi một chỗ non mềm trong miệng cô . Lưỡi cứ lướt qua, chuyển động ở trong miệng cô , điên cuồng hôn làm cho cô bắt đầu mê mẫn, một cỗ dục hỏa kịch liệt ở hạ thân anh hừng hực thiêu đốt, anh muốn cô! Trong đầu anh hiện tại chỉ tồn tại duy nhất ý niệm này.

"Đình ,đừng như vậy ,em không..."Phương Thanh khóc ,cô thực sự rất nhớ anh,nhưng sao đến lúc gặp nhau lại thế này .Anh sao lại đối xử như vậy với cô chứ.

Vệ Đìnhđã bị tức giận làm mờ lí trí ,khi anh phát hiện có nước rơi trên mặt mình , thế này mới phát hiện, trên gương mặt của cô đầy lệ.

"Đáng chết,anh xin lỗi bảo bối " Thấy vẻ mặt cô thống khổ,lý trí anh lúc này mới trở về một ít,anh lại làm cô khóc .

Vệ Đình ôm chặt cô nói: "Anh không muốn em tiếp xúc với tên Hàn Phong kia, anh em vốn có ý đồ đối với em." Giọng nói của anh đầy vẻ khó chịu.

Cô nhẹ gật đầu, "Vốn dĩ em ở trong trường , là học trưởng đột nhiên xuất hiện...... Anh phải tin tưởng......" Còn chưa có nói xong, đôi môi lại bị anh che kín lại.

Đôi môi nóng rực di chuyển lần lần xuống cổ trắng ngần củacô , nhẹ nhàng cắn cắn xương quai xanh, hạ xuống một dấu hồng ấn đầy kích tình. "Không cho em gọi anh là học trưởng ngọt ngào như vậy"

"Anh ,bá đạo,Vệ Đình em nhớ anh" Phương Thanh ngượng ngùng nói,t rong lòng anh , thật sự rất ấm áp! Làm cho cô có cảm giác cả đời cũng không muốn rời đi , muốn được vĩnh viễn ở trong vòng emy ấm áp này của anh.

"Anh cũng nhớ em vô cùng bảo bối,mà em đói bụng sao? Có muốn ăn chút gì hay không ?" Anh cưng chiều ,hôn lên cái miệng nhỏ xinh đang bướng bỉnh chu lên của cô.

"Em còn không đói bụng......" Cô hiện tại chỉ muốn dược nằm trong vòng emy ấm áp này ,đã 5 ngày không được anh ôm rồi

"Thật sự không đói bụng? Nhưng là Anh đói bụng a!" Anh cười có chút tà ác. Cô vẫn đang còn bần thần, thẳng đến khi thấy anh tươi cười,"Đói bụng vậy anh đi ăn trước đa. ....."Anh chắc làm việc mệt mỏi nên đói lắm rồi , cô càng nói càng nhỏ giọng. "Thật vậy chăng? Vậy Anh đây sẽ không khách khí ......"Đôi môi anh đột nhiên dựa vào cô thật gần thật gần, giây tiếp theo ," Anh muốn ăn, chính là em!"Nụ hôn của Vệ Đình hạ xuống rất nhanh , hoàn toàn đúng ngay lúc cô đang định mở miệng kháng nghị .

Vệ Đình ùng nụ hôn triền miên nhất khiêu gợi lên nhiệt tình của cô , anh chặt chẽ chiếm cứ đôi môi mọng của cô, đầu lưỡi anh nhanh chóng luồn lách vào miệng cô. Ve vuốt lấy đầu lưỡi của cô , dùng sức mút xoay tròn đùa giỡn bên trong.

" Ngô...... n......" Hai vòng tay nhỏ bé của Phương Thanh không biết đã vòng lên cổ anh từ lúc nào, hai thân hình tựa như nam châm dán sát vào nhau ,mặt đỏ tim đập tiếng thở dốc không ngừng. tiếng rên rỉ động tình, càng thêm ái muội...... " Ưm...... Hừ......" Toàn thân cô mềm nhũn vô lực, chỉ có thể để mặc anh ôm ấp, bên miệng tràn ra thở gấp , than nhẹ. " Bảo bối miệng của em thực ngọt......"Anh hôn nhẹ lên đôi môi đã sưng mọng vì nụ hôn của anh.

"Uy Anh ăn thật ngon ......" Động tác anh ôn nhu nâng lên hai má ửng hồng của cô , đầu lưỡi không buông tha liếm vòng quanh cánh môi của cô , một chút có, khiêu khích nhẹ nhàng một chút không .