Tại cổng sân bay ,dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người một nam thần ôm cô gái nhỏ nhắn đang còn ngái ngủ lên máy bay hắn ôm vô cùng nhẹ nhàng như sợ bảo bối trong lòng tỉnh giấc nhìn đã biết chàng trai này có bao nhiêu là cưng chiều cô gái trong lòng.Điều đặc biệt là chiếc máy bay lớn như thế nhưng cũng chỉ có hai hành khách là họ.
Ban đêm,Phương Thanh mơ mơ màng màng cảm giác được người bên cạnh chuyển động,cô dường như nghe thấy Vệ Đình đứng dậy gọi điện thoại.
"Tôi cùng bảo bối đi du lịch rồi việc công ty đành phiền phó tổng vậy " Vệ Đình thoải mái nói
"Cậu ,giết tôi đi còn hơn,tôi sẽ bị cậu bóc lột hết sức lao động ,tôi sẽ kiện câu"Đông Hải càu nhau,ôi ngày nghỉ của hắn nay còn đâu,tên Vệ Đình này chắc báo thù hắn việc hôm trước đây mà.
"Cứ kiện nếu cậu làm được " Vệ Đình mỉm cười ,đã lâu rồi không nghỉ ngơi bây giờ nhân cơ hội này phải dồn hết công việc cho tên bạn thân hay cằn nhằn này của hắn .
"Biết rồi,cậu đi bao lâu về" Đông Hải buồn rầu cười hỏi,tuy hơi mệt mỏi nhưng đã lâu hắn chưa thấy Vệ Đình yêu người con gái nào như vậy .Hắn cũng chẳng bao giờ đi chơi luôn chăm chăm vào công việc cứ như sống chỉ để làm việc,đã là bạn từ nhỏ bây giờ thấy Vệ Đình được như vậy hắn thật sự rất vui.
"Chưa biết được" Vệ Đình cưng chiều nhìn cô gái đang ngái ngủ lơ mơ chưa hiểu chuyện hương về phía hắn.
"Chơi vui vẻ nhé,chuyện công ty cứ an tâm"
"Cảm ơn cậu" Đông Hải là người bạn thân chí cốt của hắn luôn bên hắn trong tất cả mọi chuyện.Hắn thật sự rất coi trọng tình bạn này .
"Không cần ...tút" Đông Hải chưa kịp nói hết Vệ Đình đã tắt máy ,tên này lại sắp nói câu gì sến sẩm đây hắn mới không muốn nghe , Vệ Đình trở về bá đạo vòng tay ôm chặt Phương Thanh vào lòng.
Cả người như là hư thoát, lần nửa mở mắt, Phương Thanh giật mình há to miệng,Vệ Đình bên cạnh nhân cơ hội hôn lên môi xinh của cô, "Tỉnh rồi à? Bảo bối!"
Trên người hắn còn lưu lại hương bạc hà nhè nhẹ, cả người vô cùng thần tuấn lãng, áo sơ mi màu đen mặc ở trên người hắn càng tuấn dật, tiêu sái lỗi lạc,làm cô nhìn không rời mắt được .
"Tôi biết mình đẹp nhưng em có cần nhìn đến chảy nước miếng thế không ha,,,ha..." hắn chưa bao giờ thấy vui vẻ hay tự hào vì mình đẹp trai đã có biết bao nhiêu người hâm mộ và yêu hắn vì khuôn mặt này nhưng hắn cũng không quan tâm nhưng bây giờ thấy cô nhìn mê say như vậy chợt hắn thấy rất cảm ơn vì ông trời đã ưu ái cho hắn.
"Em ...nhưng thật bất công,sao có người cái gì cũng hoàn hảo thế chứ" Phương Thanh đưa tay lên miệng để lau ,nhưng "Anh lừa em ,em mới không có chảy nước miếng"
"Hi ,thật dễ thương " Vệ Đình vuốt mái tóc dài của cô ,đặt lên trán một nụ hôn.
"Chúng ta đang ở đâu vậy ,sao lại đi máy bay ?" Phương Thanh từ trong lòng hắn dịch chuyển, ngồi trở lại vị trí bên cạnh,cô cũng không biết bọn họ lên máy bay lúc nào , mà cô lại ngủ trong ngực hắn lâu như vậy?
"Đưa em đi du lịch !" Vệ Đình sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi của cô, cười rất sâu.
"Nhưng em chưa chuẩn bị gì cả,cũng chưa nói với cha mẹ với cả vết thương của anh cũng chưa lành hẳn" Phương Thanh hốt hoảng,được đi du lịch với hắn cô rất vui nhưng còn bao nhiêu việc phải làm.
"Em cứ yên tâm mọi chuyện anh giao cho Đông Hải xử lý dùm em rồi,còn sức khóe anh thế nào chẳng lẽ qua việc hôm qua mà em vẫn chưa rõ sao" Vệ Đình gãi gãi lòng bàn tay của cô, gian xảo nói.
"Anh ,...em chịu thua ,nhưng sao khoang này không có người vậy"
"Chỉ có hai người đi thôi"
Phương Thanh cả kinh, quay đầu nhìn bốn phía, trong khoang hạng nhất ngoại trừ hai người bọn họ, một người cũng không có.
"Thế nào ,Em có muốn một lần yêu trên máy bay không " Vệ Đình ghé sát vào tai Phương Thanh khiêu khích bên tai cô rồi nhẹ nhàng thổi một hơi: "Nhất là khi ở trên may bay sẽ có người nha...Em nghĩ xem,tôi sẽ cho em bao nhiêu khoái cảm? Em đừng quên mình đã hưa với tôi gì đấy,..mới đấy mà tôi đã nhớ, mỗi lần em ở dưới thân tôi mềm mại ."
Đầu lưỡi hắn thoáng qua tham nhập vào tai cô, khẽ liếm qua mà trong nháy mắt dẫn theo cảm xúc hơi tê dại.Bàn tay của hắn chuyển vào trong lớp váy của cô đến trước ngực Phương Thanh , khẽ cười một chút... "Vật nhỏ mẫn cảm,chỉ mới mấy câu nói đó, trông em, đều không chịu nổi?"
Phương Thanh cảm giác toàn thân nóng lên mà trong đầu cũng ong ong, tựa hồ như không tìm nổi một tia thanh tỉnh "Anh ,biến thái ..."Cô dùng sức đẩy tay hắn ra, lại cảm thấy hắn bóp mạnh một tí , xoay người, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Tôi biến thái cũng không phải hai ba ngày,chẳng phải em thích tôi như vậy sao " Hắn lười biếng liếc cô, khóe môi nhàn nhạt câu lên một mạt cười.
"Không muốn "Phương Thanh không thèm để ý hắn , xoay người nhìn ngoài cửa sổ máy bay.Chẳng mấy khi hắn dẫn cô đi du lịch cô không muốn bị hắn làm cho không xuống nổi giường đâu.
"Được rồi, không giận ,bảo bối ngoan " Vệ Đình vươn tay ôm cô vào lòng
"Không phải em giận nhưng bọn mình đi du lịch em muốn được vui chơi không muốn bị anh bắt ở trên giường suốt đâu" Cô nũng niu dựa vào người hắn
"Rồi, hôm nay tạm tha cho em " Hắn mỉm cười,cô lại dùng gương mặt cún con đó xin hắn thì hắn biết làm sao được ,cô mà không muốn làm trên giường thì hắn không có chỗ khác làm cô sao,ánh mắt Vệ Đình lóe lên tia âm hiểm.
"A, vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây" Cô hứng thú hỏi