" Ưm .. ưm.. U Tà thiếu gia a, suốt nãy giờ thiếu gia đã làm người ta mấy lần rồi, chẳng lẽ còn chưa thỏa mản hay sao? " Tuyết bị U Tà tập kích vùng ngực liền vội vàng đẩy hắn ra, e thẹn nói.
" Chưa đã, nói chung ta muốn làm nàng thêm mấy lần nữa mới được a " U Tà mắt mắt dâm đãng nhìn chằm chằm vào nơi khe rãnh sâu giữa hai ngọn đồi núi bập bềnh.
" U Tà thiếu gia tha cho người ta đi mà, chẳng lẻ thiếu gia không sợ bị liệt dương hay sao, thiếu gia nên biết bây giờ ngươi chỉ mới có năm tuổi thôi, làm nhiều chuyện ấy không tốt cho sức khỏe " Tuyết giờ đây nàng thật sự rất mệt mõi, trải qua mấy canh giờ mây mưa cùng tiểu thiếu gia háo sắc này quả thật nàng kham không nổi bèn nhẹ giọng năn nỉ.
U Tà nghĩ nghĩ một lúc, hắn đường đường là Sáng Thế Thần chuyển sinh, mấy cái chuyện mây mưa này là lần đầu tiên hắn nhận biết, có thể làm cho " Tiểu đệ " của hắn sung sướng như vậy thì làm sao mà tha cho cái thân hình nóng bỏng yêu tinh kia được.
Bỏ qua lơi cầu xin của Tuyết, hắn vội đè ngữa Tuyết ra chuẩn bị lầm thêm cái nữa, nhưng không như hắn mong muốn, một giọng nói vang lên từ phía sau, giọng nói có vài phần tức giận cùng xấu hỗ " Tà nhi.. ngươi ngươi đang làm cái gì đây hã " Giật mình, U Tà vội buông Tuyết đang nằm ngửa trên mặt đất ra, hắn quay đầu nhìn lại nơi phát ra giọng nói.
Đứng trước mặt hắn là một người phụ nhân xinh đẹp, y phục màu xanh nhạt làm cho người có cảm giác an nhàn, ngũ quan tinh tế, vóc dáng cân đối, làn dạ trắng như tuyết rơi trên trời. Đúng, người phụ nhân mới cất lên giọng nói đó chính là Hà Thúy, là mẹ thân sinh ra hắn. Nhìn thấy sắc mặt không được vui vẻ cho mấy của bà, U Tà liền vội chạy đến bên cạnh nở một nụ cười tươi nhưng không kém phần ma mị, giọng nói non nớt vang lên " A mẫu thuân xinh đẹp của Tà nhi đây sao, thật sự quá xinh đẹp đi mà, không ngờ ông trời có mắt để Tà nhi có một người mẹ xinh đẹp như Cửu Thiên Tiên Nữ giáng trân như này, thật sự làm cho người hâm mộ đến chết đi sống lại a " Những lời khen không dứt lời thốt ra từ cái miệng nhỏ nhỏ của U Tà, Hà Thúy sắc mặc hơi bình thường lại một chút, trong lòng có một chút vui mừng, nhưng vẫn trợn mặt quát " Tà nhi, ngươi học ở đâu cái thói lẽo mép vậy hã, đừng tưởng rằng khen ta vài câu là xong chuyện, ta hỏi ngươi đang làm cái gì cùng Tuyết? "
Nhận thấy người mẹ của mình không để ý nhưng lời khua môi múa mép của hắn, U Tà liền giở trò ma mảnh " Hu hu mẫu thân thân mắng con, con có phải con trai duy nhất của mẫu thuân hay không, mẫu thân không thương con sao, con thật bất hạnh mà " U Tà lập tức khóc òa lên, thấy con trai khóc, Hà Thúy liền biết thằng con của mình lại giở trò quỷ với mình, nàng xưa nay đều biết tính cách của con trai, không lo học hành chỉ biết suốt ngày trêu ghẹo thị nữ bên trong, nàng rất lo lắng, con trai nàng mới chỉ có năm tuổi mà đã có những hành vi tồi tệ như vậy, nàng sợ rằng sau này lớn lên hắn sẽ trở thành một tên ăn chơi trác táng.
Mặc dù tức giận, nhưng thấy U Tà khóc lóc thảm thương, bản năng làm mẹ của Hà Thúy trổi dậy, ôn nhu xoa đầu U Tà an ủi " Thôi nào con trai của ta, đừng khóc, ta không có phạt con đâu "
" Người lừa con, người không phạt con nhưng mách với phụ thân đánh con a " U Tà không chịu ngừng khóc, một mực hét càng hung hăng hơn.
Hà Thúy nhất thời không biết làm thế nào, bà đành phải gọi Tuyết đến dỗ giành cậu con trai bướng bỉnh của mình.
Nhận được lệnh của Hà Thúy, Tuyết lập tức tiến đến bên U Tà, dùng sức ôm lấy hắn vào lòng. Cảm nhận được sự mềm mại co dãn từ bộ ngực của Tuyết, U Tà lập tức nín hẳn.
" Thật là một tên sắc quỷ " Tuyết âm thầm nghĩ ngợi, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng nàng không dám nói ra ngoài, nếu cái tiểu sắc quỷ này mà biết nàng mắng hắn thì nàng sẽ không có ngày yên ổn.
Thấy con trai vừa mới được Tuyết ôm vào lòng liền nín khóc, Hà Thúy bất đắc dĩ không còn cách nào, nàng xoay người rời đi bỏ lại một câu nói " Một chút nữa có người của Trương Gia đến thăm, Tuyết, ngươi dẫn tiểu thiếu gia tắm rửa rồi đến đại sảnh một chút "
U Tà biết rằng mình hết cơ hội được mây mưa cùng Tuyết, hắn cũng thừa cơ hội bóp bóp vài cái vào cái mông vểnh của nàng, hắn cười hắc hắc rồi chạy biến đi.
Đại sảnh U Gia
" Haha, Trương huynh từ xa đến thăm, thật sự làm cho tiểu đệ thật vinh hạnh " U Hải hai tay ôm quyền khách sáo người đối diện.
" U Hãi lão đệ khách sáo rồi, hôm nay ta đến đây có dẫn theo tiểu nữ, nào Nguyệt Nhi, đến chào U Hải bá bá đi con " Trương Thắng dẫn theo một tiểu cô nương đến trước mặt U Hải.
" Nguyệt Nhi chào U Hải bá bá "
" Ngoan, không ngờ Trương huynh sinh được một đứa con gái khả ái như này " U Hà tươi cười khen.
" U Hải lão đệ, hôm nay ta đến là muốn nói chuyện thông gia của hai nhà Trương U, không biết U Hải lão đệ có ý gì hay không? " Trương Thắng nói rõ mục đích của mình.
" Trương huynh, đương nhiên ta không có ý kiến gì cả, Nguyệt Nhi khả ái như này lớn lên chắc chắn là một đại mỹ nhân, Tà nhi nhà chúng ta có phúc lắm mới lấy được, huống hồ việc thông gia đã được định từ đời trước, nhưng ta nghĩ cần bàn bạc lại một chút mới được " U Hải tươi cười mở miệng.
" Khà khà, vậy cũng tốt, U Hải lão đệ muốn bàn bạc chuyện gì, cứ nói đi, Trương Gia chúng ta trong khả năng sẽ không chối từ "
" À cũng chẳng có gì to tát, tại vấn đề hôn nhân của hai đứa nhỏ, ta cảm thấy không cần gấp, bởi vì chúng đang còn rất nhỏ, ta tính đợi chúng nó lớn lên rồi tính chuyện cũng chưa muộn "
" Ây da, thật sự ngại quá, là ta đã đường đột không suy nghĩ chu đáo, việc này cứ quyết định vậy đi, đợi hai đứa chúng nó lớn thêm một ít rồi cưới xin cũng không muộn "
Trong khi hai người Trương Thắng cùng U Hải đang nói cười vui vẻ thì một giọng nói vang vọng đến " U Tà thiếu gia đừng chạy nữa, coi chừng té ngã a "
Nghe thấy giọng nói, cả hai người nhìn ra hướng đại sảnh, một thân ảnh nhỏ y phục màu đen đang lon ton chạy đến, đuổi theo phía sau là một nữ tử không ngừng kêu gọi.
" U Tà, con lại nghịch ngợm đúng không, nhanh lại đây ! " U Hải trợn mắt quát lớn.
U Tà tỏ rẽ sợ chết lại gần phụ thân của hắn " Tà nhi chào phụ thân "
Thấy U Tà lễ phép, U Hải mỉm cười xoa đầu " Tà nhi, đây là Trương thúc thúc, bên cạnh là con gái của thúc ấy tên là Nguyệt Nhi, ngươi lại chào hỏi bọn họ, đừng làm ta xấu hỗ "
U Tà ngoan ngoãn bước đến trước mặt, giọng nói non nớt không kém phần tà mỵ vang lên " U Tà kính chào Trương thúc thúc"
" Haha, U Hải lão đệ quả thật biết dạy con "
" Phụ Thân, Trương thúc thúc, con xin phép dẫn Nguyệt Nhi dạo chơi có được không ? " U Tà ánh mắt chớp chớp.
" Ừm hai đứa ra ngoài dạo chơi, nhớ cẩn thận không được đi xa " U Hải gật đầu.
Được lệnh ân xá, U Tà liền tiến lại gần tiểu cô nương đang e thẹn đứng bên phụ thân, hắn nở một nụ cười hết sức quyến rũ nhằm câu dẫn " Nguyệt Nhi muộ muộ, theo ca ra ngoài dạo chơi nhé "
Nguyệt Nhi thấy U Tà cười với mình, nghĩ đến việc được dạo chơi, cô bé liền lập tức đồng ý.
U Tà tươi cười vì đã đạt được mục đích của mình, hắn vội nắm lấy tay của Nguyệt Nhi chạy bén ra ngoài....