Chương 14: Huỳnh Như Tuyết

Sáng sớm, trên chiếc giường đá đơn sơ. Một đôi nam nữ đang nằm ôm ấp nhau, nữ nhân nằm gọn trong lòng ngực nam nhân. Ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng, đánh thức lấy cặp đôi đang trong mộng đẹp.

Nữ nhân tỉnh dậy, cảm thấy thân thể thoải mái, khẽ vươn vai. Chợt cặp mắt đang ngái ngủ của nàng trừng lớn, kế bên nàng là một nam nhân đang ôm chặt nàng. Sau vài giây thẫn thờ, nàng hét lên đầy sợ hãi:

- A a a a a. Ngươi là ai...

Chưa kịp nói xong, cả người nàng đã bị ôm chặt. Một đôi môi khóa lấy bờ môi gợi cảm của nàng. Mắt trừng lớn, tay cố đẩy đối phương ra nhưng lại bị ghì chặt, không thể động đậy.

Một lúc sau, khi nhìn thấy người đang hôn mình là ân nhân cứu mạng hôm qua của mình. Nàng dần thả lỏng cơ thể đang căng cứng, rồi bắt đầu ngây ngô đáp lại.

Từ lúc thấy hắn cẩn thận từng li từng tí lau chùi và băng bó vết thương cho mình, nàng đã phải lòng hắn rồi. Một nữ nhân vào lúc yếu đuối nhất được một nam nhân cứu giúp, đó sẽ như ánh nắng xoa tan mây mù, đưa đến hơi ấm cho nàng ta. Mấy nữ nhân có thể không bị đả động cơ chứ?

Nói đến Trần Thiên Long, hôm qua tu luyện xong thì cũng tối khuya rồi. Bỏ qua sự hưng phấn vì mới đề thăng cảnh giới từ luyện khí lục tầng đỉnh phong lên thất tầng sơ kỳ, hắn đi đến bên giường ngắm cô nàng kia.

Nhưng được một lúc thì hắn ngủ quên lúc nào không hay. Rồi như một thói quen, hắn trườn lên giường, ôm lấy thân hình mảnh mai kia ngủ ngon lành.

Sáng dậy tưởng cô nàng trong lòng là Ngữ Yên nên ôm ngủ, lỡ tay sờ vào meo meo của nàng. Đến lúc phát hiện đây không phải là Ngữ Yên thì hắn mới giật mình, định lấy tay về.

Nhưng oái ăm thay, đúng lúc này cô nàng kia tỉnh dậy. Sợ nàng phát điên vì phát hiện hành vi của mình, nên hắn làm liều. “Đã không làm thì thôi, lỡ rồi thì làm tới bến luôn”. Và, màn hôn kiểu pháp lãng mạn đã được diễn ra.

Cảm nhận được sự thả lỏng của cơ thể đối phương, sự đáp lại nụ hôn một cách ngây ngô của cô nàng. Trần Thiên Long thầm thấy may mắn. Nếu nàng phản ứng lại một cách gay gắt thì hắn không biết phải làm sao nữa.

Nụ hôn kéo dài một lúc lâu, hai phiến môi mới tách ra. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, hắn không khỏi yêu thích:

-Nàng tên gì, nhà ở đâu, tại sao lại bị thương nhiều như vậy?

- Ta, ta là Huỳnh Như Tuyết. Còn nhà ư, ta chỉ là một kẻ tán tu, nay đây mai đó. Làm gì mà có nhà cơ chứ. Còn việc bị đuổi giết kia là do có người muốn giết ta diệt khẩu.

Huỳnh Như Tuyết mang chút u buồn nói.

-Còn chàng, chàng là ai?

-Ta tên là Trần Thiên Long. Ai là người đuổi giết nàng vậy? Nói cho ta, ta sẽ xử lý hắn.

-Chàng là thiếu gia Trần gia, Trần Thiên Long ư?

Như Tuyết kinh ngạc hỏi.

-Đúng vậy, là ta. Nàng có biết ta ư?

Trần Thiên Long có chút ngại ngùng nói. Hắn biết thanh danh của mình ở ngoài chả được tốt đẹp gì cho lắm.

-Ta, ta ta có chuyện này rất quan trọng muốn nói với chàng.

Sau một hồi suy nghĩ, hơi nắm chặt tay, Như Tuyết cắn răng nói.

-Việc gì mà có vẻ nghiêm trọng vậy?

-Ta, ta, ta là một trong năm thành viên của nhóm sát thủ đã đi ám sát chàng mấy ngày trước.

-Sao, ta nhớ là nhóm sát thủ kia chỉ có bốn người mà?

- Ta lúc đó đang ở ngoại vi U Minh sâm lâm hái thảo dược.

-Nàng kể cho ta về chuyện của nàng được không? Và ai là người chủ mưu phía sau vụ ám sát ta vậy?

Thì ra, Huỳnh Như Tuyết là một thành viên của nhóm ngũ huynh đệ, chuyên nhận nhiệm vụ từ các cá nhân, gia tộc rồi làm. Các nhiệm vụ chủ yếu là hộ tống, tìm kiếm linh dược,... Do mới từ nơi khác tới Đại Long thành, nên một thời gian dài không có mối làm ăn.

Mấy hôm trước, Như Tuyết nhận được nhiệm vụ nhỏ là đi tìm linh dược ở ngoại vi U Minh sâm lâm nên đi dò tìm thử. Cùng lúc đó, một nhóm người bịt mặt đưa ra số tiền thưởng rất lớn để cho nhóm lấy mạng Trần Thiên Long. Vì thấy tiền mê mất lý trí, bốn người kia đã đi ám sát Trần Thiên Long.

Nhưng lúc sắp thành công thì gặp cứu viện của Trần gia đến. Và rồi hôm qua cả nhóm trốn chạy ra ngoài thành hội họp, đi gặp người thuê. Kết quả là bốn người đã nằm lại, còn mỗi mình Như Tuyết chạy trốn được, nhưng cũng bị thương rất nặng. Sau đó thì trốn đến được đây và rồi đến bây giờ...

-Vậy là nàng không tham gia vào vụ ám sát ta đúng không?

-Vâng.

-Vậy nàng biết ai là chủ mưu không?

-Không, ta chỉ biết bọn họ có thế lực rất lớn. Lúc đuổi giết ta có rất nhiều tử sĩ. May là ta am hiểu tốc độ và ẩn thân, không thì đã không còn có thể ở đây được rồi. À, ta nhớ được tên thủ lĩnh kia bị cụt một ngón tay ở cánh tay trái.

-Như vậy cũng đủ rồi. Nàng không cần lo lắng về chúng nữa, rất nhanh chúng sẽ phải trả giá.

-Vâng.

Như Tuyết như con mèo nhỏ nằm tựa sát vào lòng Trần Thiên Long, hạnh phúc mỉm cười, giọt nước mắt long lanh trên khóe mi. Đây là giọt nước mắt hạnh phúc của nàng, nàng đã tìm được chỗ dựa cho mình. Giờ đây nàng sẽ không phải cô đơn nữa.

- Được rồi, nàng đi cùng ta nào. Đi về phòng của ta, ta sẽ cho người dọn một phòng cho nàng. Trong thời gian đó, ta sẽ tiếp tục trị thương cho nàng.

Nói rồi, Trần Thiên Long bế xốc Như Tuyết lên, chạy như bay về phòng của mình...

( Hôm nay đến đây thôi nha các đh. Ta muốn viết tiếp nhưng mà mệt quá. Sáng đi công việc, trưa nhậu đến chiều. Về phòng cái là ngủ quên mất tiêu. Tám giờ dậy viết truyện đến bây giờ mới xong. Chưa ăn uống gì nữa. Hiu hiu, các huynh đệ tỷ muội thương tình đi qua cho xin 1 like và nhớ ủng hộ cho ta nhé. Cảm ơn mọi người nhiều. Ta đi kiếm gì ăn đã)