Ánh mắt Giang Phàm đảo qua trên thân 20 đứa con của Hoang đang ở bên ngoài.
Cũng trong lúc đó, trong lòng hắn đang vận dụng ‘thần cấp thôi diễn hệ thống’.
"Hệ thống, giúp ta thôi diễn một chút, ai là người thích hợp nhất để trở thành Hoàng Đế nhiệm kỳ tiếp theo của Vũ Quốc?"
Một lát sau, hệ thống đã thôi diễn ra kết quả:
Lộ tuyến thôi diễn: điều kiện tốt nhất để làm Hoàng Đế nhiệm kỳ tiếp theo của Vũ Quốc.
Kết quả qhôi diễn: 1, Từ: có lòng Nhân Đạo rất lớn;
2, Nhận: có võ lực cường đại và uy tín cực cao.
. . .
Chứng kiến hai cái kết quả này mà Giang Phàm khẽ nhíu mày một cái, vì hắn cũng không quá hài lòng.
Trong lúc bất chợt Giang Phàm bỗng nghĩ tới điều gì.
Hắn lập tức thay đổi một loại thuyết pháp mà nói ra: "Lộ tuyến thôi diễn đổi thành: Ai là thích hợp nhất để kế thừa Hoàng Vị và lại có thể phát triển tốt nhất về khoa học kỹ thuật đối với Lam Tinh!"
Kết quả cũng rất mau chóng được đưa ra.
Lộ tuyến thôi diễn: Đối với sự phát triển khoa học kỹ thuật của Lam Tinh cùng với sự thống trị của Vũ Quốc đều đồng thời chọn ra người có lợi nhất.
Kết quả thôi diễn: 1, Từ: có lòng Nhân Đạo rất lớn, một người nhân ái và biết lắng nghe.
2, Khải: thông tuệ hơn người, có sự tò mò đối với vạn sự vạn vật vượt qua thường nhân.
. . .
Kết quả đã rất rõ ràng.
Giang Phàm quan sát một chút đứa con tên Khải của Hoang trong sân.
Quả nhiên, thoạt nhìn khí chất của hắn và người khác không quá giống nhau.
Những người khác đều hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút bi thương, mà Khải thì lại mang sắc mặt tương đối bình tĩnh.
Hắn đứng tại một góc và nhìn lên trời, cũng không biết là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Giang Phàm đã làm ra quyết định trong lòng: "Vậy Khải đi!"
Ở trước mặt Hoang, Giang Phàm sử dụng bụi bặm không khí để hợp thành một chữ ‘Khải’.
Chứng kiến chữ này mà Hoang hơi có chút ngoài ý muốn nên thầm nói: "Là Khải sao?"
Khải là đứa con thứ 18 của Hoang, cũng coi như là một đứa con ưu tú của Hoang.
Nhưng vấn đề duy nhất chính là, Khải có tuổi tác quá nhỏ, bây giờ hắn mới chỉ có 8 tuổi!
Nhưng đối với chỉ thị của Phụ Thần Giang Phàm thì Hoang không có bất kỳ nghi vấn gì.
Lúc này Hoang liền kêu đám người ngoài sân tiến vào trong phòng và tuyên bố tên người thừa kế!
Đám người nghe xong liền mang sắc mặt kinh ngạc rồi sau đó tán đi.
Hoang giữ lại Khải đơn độc trong phòng với vẻ mặt mông lung.
Khải có dáng dấp tương đối gầy yếu, dung mạo không quá đẹp, nhưng hắn lại có một đôi mắt sáng ngời.
"Khải Nhi, sau này ta sẽ giao Vũ Quốc cho con, con theo cha cùng nhau bái kiến Phụ Thần đi!"
Hoang lôi kéo Khải đang mang vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà quỳ xuống.
Khải nhìn chung quanh hỏi: "Phụ Thần nào ạ?"
Khải vô cùng khó hiểu, rồi dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn mà hư không đột nhiên chấn động một trận.
Sau đó liền xuất hiện một đám văn tự: "Hoang, ngươi yên tâm đi, Khải sẽ do ta giáo dục."
Hoang kích động vui sướng mà hô lên: "Cảm tạ Phụ Thần!"
Rồi Hoang lại lôi kéo Khải liên tục dập đầu mấy lần.
Sau khi dập đầu xong thì Khải kinh nghi bất định mà nhìn Hoang, hỏi: "Cha, mới vừa rồi là gì vậy?"
Hoang chỉ chỉ lên trời và nói: "Đó là Phụ Thần của chúng ta!"
Gương mặt Hoang tỏ ra vô vùng cung kính và thành tâm.
Khải cái hiểu cái không mà tự hỏi: "Phụ Thần ư? Ông trời ư?"
. . .
Điều bận tâm duy nhất của Hoang nay đã không có nhưng đại nạn của Hoang đã đến rồi.
Tuy vậy sắc mặt Hoang vẫn rất an nhiên bình tĩnh mà mất đi!
Hoang thành tựu Đế Hoàng đời thứ nhất của Vũ Quốc nên đời sau hắn được đánh giá cao vô cùng.
Thậm chí còn có người xưng hắn là "Hoang Thiên Đế"!
. . .
Chào cảm ơn thời đại của Hoang, và thời đại của Khải chỉ vừa mới bắt đầu!
Đám người nơi đây đối với khát vọng quyền lực còn không có nóng bỏng như vậy.
Thêm nữa uy vọng của Hoang là cực cao.
Vì vậy cứ việc Khải mới chỉ có tám tuổi, nhưng di mệnh của Hoang vẫn luôn luôn được thi hành cực kỳ tốt.
Khải leo lên Đế Vị, nhưng bởi vì tuổi tác của hắn quá nhỏ nên các loại sự vụ quốc gia chủ yếu đều do từng vị lão nhân chủ trì.
Mà Khải cũng không có quá nhiều dã tâm, phần lớn thời giờ hắn đều dựa theo chỉ đạo của Giang Phàm mà tới học tập.
Không thể không nói, Khải có thiên phú cực cao và vượt qua cả Hoang.
Rất nhiều tri thức chỉ cần Giang Phàm dạy một lần là Khải liền hiểu.
Thậm chí Khải còn có thể học một biết mười!
Trải qua một năm dốc lòng giáo dục, trên cơ bản Giang Phàm đã có thể đoán được chỉ số IQ của Khải là rất cao.
Nếu như ở kiếp trước, vậy phỏng chừng Khải có thể trở thành một nhà khoa học.
Giang Phàm còn kinh ngạc hơn khi phát hiện, Khải lại có thể nhận ra viên tinh cầu này đang không ngừng biến lớn.
Khải giống như một khối ngọc thô chưa được mài dũa.
Khi Giang Phàm càng giáo dục Khải thì hắn càng có phát hiện đáng mừng.
So sánh với mấy năm chỉ dạy Hoang thì Giang Phàm dạy Khải dài đến mười năm.
Thẳng đến khi Khải thành niên 18 tuổi.
Lúc này Khải đã có thể tự mình chủ trì Đế Vị.
Mười năm này Vũ Quốc đã biến hóa vô cùng lớn.
Dưới sự thôi thúc gián tiếp của Khải, trên cơ bản từ thời đại bộ lạc đã triệt để tiến vào thời đại phong kiến.
Chữ viết và ngôn ngữ đã phát triển đến tình trạng giản lược dễ sử dụng.
Chế độ xã hội cũng dần thay đổi và cùng thời cổ của Lam Tinh kiếp trước rất giống nhau.
Hệ thống quan phủ nơi này cũng được chia thành Nội Các và Lục Bộ.
Nhân khẩu cấp tốc tăng trưởng và lần đầu đột phá mười vạn người!
Thành trì liên tiếp được thành lập.
Thành Đại Hoang là tòa thành lớn nhất, và nó cũng là đô thành của Vũ Quốc.
Nhưng đã lâu ở phía dưới một mảnh an nhàn, nên có không ít người chức cao quyền lớn đã không buông được dã tâm quyền lực.
Nếu Khải chủ trì Đế Vị một ngày thì rất nhiều người sẽ mất đi quyền thế những ngày qua.
Cho nên trước mấy ngày Khải lên chủ trì Đế Vị, bầu không khí của Thành Đại Hoang đã càng ngày càng căng thẳng.