Chương 63: Tội nhân thiên cổ

Hôm sau, Độc Cô Bác dẫn theo Độc Cô Nhạn tới. Hắn chợt nhìn thấy Đường Tam, sát khí nồng nặc. Hắn cũng biết Nam không ưa tên này nên mới cho gần một trăm người đên khiến hắn phải ngâm mình trong cứt đái.

- "Súc sinh, ngươi đi chết!"

Độc Cô Bác bàn tay mang theo vô số kịch độc hướng tới đánh vào Đường Tam. Hắn không kịp phản ứng, trúng chiêu bay ngược về phía sau. Kịch độc xâm nhập cơ thể khiến hắn đau đớn tới tột cùng. Hắn la hét trong đau đớn, chỉ chưa đầy hai phút sau đã tắt thở.

Lúc này động tĩnh khuến những người khác xuất hiện, Ngọc Tiểu Cương nhìn thấy Đường Tam đang nằm một đống, lập tức chạy tới kiểm tra. Giọng hắn trở nên run rẩy tột độ:

- "Chết...chết rồi!"

Phất Lan Đức đám người lập tức biến sắc:

- "Cái gì!!!"

Cùng lúc đó một âm thanh gào thét cầm chùy lao tới:

- "Aaa! Súc sinh, ngươi dám giết con trai ta!"

Dĩ nhiên người xuất hiện là Đường Hạo. Độc Cô Bác lập tức bị ăn một chùy bay ngược ra sau, thổ huyết điên cuồng. Độc Cô Nhạn sắc mặt trắng bệch chạy lại:

- "Gia gia, gia gia, ngươi không sao chứ, đừng doạ ta."

Độc Cô Bác lúc này lục phủ ngũ tạng nát bấy, thậm chí không thể nói nên lời, cố gắng mỉm cười thều thào:

- "Nhạn...nhạn...Xin...lỗi...gia...không thể tiếp tục...bảo...vệ ngươi nữa...rồi..."

- "Không, gia gia, ngươi không thể chết.." Nàng nức nở.

Đường Hạo đi tới ôm thi thể Đường Tam gào rống:

- "Aaaaa! Tiểu Tam..."

Nam thở dài:

- "Haiz, cũng tốt... Dù sao ta cũng đã chơi chán rồi!"

Hắn lại chỗ Độc Cô Nhạn. Nàng như thấy được cọng rơm cứu mạng liền kéo lấy hắn:

- "Cầu xin ngươi...hãy cứu gia gia của ta. Chỉ cần ngươi cứu hắn mọi chuyện ta đều có thể đồng ý với ngươi.!"

Nam mỉm cười xoa đầu nàng, búng một viên đan dược nồng đậm khí tức sinh mệnh vào miệng Độc Cô Bác. Rất nhanh hắn đã gần như hồi phục hoàn toàn.

- "Đa tạ công tử!"

Độc Cô Nhạn cũng vui mừng tới sắp khóc:

- "Cảm ơn ngươi."

Hắn đỡ nàng dậy, đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt khiến cô nương thoáng đỏ mặt.

Lúc này hắn quay sang Đường Tam, Đường Hạo vứt hết liêm sỉ quỳ xuống dậ0 đầu:

- "Miện hạ, cầu xin ngươi cứu con trai ta, Đường Hạo ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài!"

Nam nhếch miệng cười xảo quyệt:

- "Yên tâm, cái chết quá mức dễ dãi cho hắn."

Mà khi Đường Hạo chứng kiến nụ cười này, lập tức lạnh sống lưng.

Nam động ý niệm, chỉ chưa đầy ba phút sau một thân ảnh xinh đẹp cao quý tới cực điểm xuất hiện:

- "Ba ba! Gọi ta đến đây làm gì nha?"

Liễu Nhị Long thấy nàng, lập tức chạy tới cười đầy mẫu tính:

- "Tuyết Nhi, lâu rồi không gặp, để dì xem dạo này lớn tướng rồi!"

- "Hì hì! Chào dì Nhị Long."

Trúc Thanh cũng chạy tới:

- "Tuyết Nhi tỷ tỷ!"

Mấy nữ khác mắt chữ A, mồm chữ O, ngoại trừ Trúc Thanh đã gặp Tuyết Nhi trước đây thì những nữ khác đều không biết hắn đã có nữ nhi.

Nam lắc đầu cười, xong chỉ tay về phía Đường Tam:

- "Tuyết Nhi, cứu sống hắn giúp baba!"

Tuyết Nhi nhìn thi thể thảm hại trước mặt tỏ vẻ ghét bỏ:

- "Hắn đã chết rồi, baba còn muốn ta cứu hắn thế nào?"

Nam nhéo má khiến nàng la lên oai oái:

- "Nha đầu ngươi còn nghĩ giấu được baba!"

Cô nương xoa mặt, bĩu môi:

- "Hừ! Cứu thì cứu."

"Ba ba phụ thể!"

Nam khoé miệng giật giật với câu chú ngữ này của nàng. Nhị Long cũng biết võ hồn của nàng là hắn liền dở khóc dở cười.

Bất quá giây tiếp theo, âm thanh của nàng phát ra khiến Đấu La Đại Lục rung lên, oai nghiêm tới cực hạn:

- "Bá Chủ Kỹ - Nhất Niệm Sinh Tử - Nhất Niệm Sinh!"

Vậy là trước ánh mắt không thể tin nổi của những người ở đây, Đường Tam từ từ tỉnh lại.

- "Phụ thân, sao người lại ở đây?"

Đường Hạo vui mừng ôm lấy Đường Tam:

- "Tiểu Tam, ngươi thực sự đã tỉnh.

Tuyết Nhi xong việc yêu kiều hừ một tiếng:

- "Hừ! Baba đúng là rảnh rỗi."

Nàng khi nghe hắn gọi đã lập tức chuẩn bị trang phục xinh đẹp cùng trang điểm kỹ càng, vậy mà hắn lại gọi mình tới để cứu một tên gì đâu.

Liễu Nhị Long cười cười kéo tay nàng:

- "Được rồi, Tuyết Nhi lâu lắm mới có dịp tới thăm ta, chúng ta vào kia trò chuyện."

- "Đúng vậy, không thèm để ý tới hắn."

Thế là hai dì cháu dắt nhau vào trong. Mấy nữ Trúc Thanh cũng bị kéo theo làm quen.

Nam lắc đầu cười bất đắc dĩ. Xong quay sang Đường Tam cùng Đường Hạo:

- "Đừng vội mừng, các ngươi chuẩn bị đón nhận cuộc sống địa ngục phía trước đi."

Hai tên này nghe đến đây lạnh cả sống lưng. Cả Ngọc Tiểu Cương cũng không ngoại lệ, hắn không ngờ ngay cả Đường Hạo cũng không thể làm gì Nam.

Vậy là Nam xác hai cha con nhà Đường Tam như xách cổ gà bay đi. Đường Tam giãu giụa:

- "Aaa! Tên khốn, ngươi định đưa ta đi đâu?"

Đường Hạo cũng run rẩy:

- "Miện...miện hạ..."

Nam nhếch miệng phun ra một câu khiến Đường Hạo kịch liệy run sợ:

- "Hạo Thiên Tông!"

Trở lại Lam Bá Học Viện.

- "Tuyết Nhi tỷ tỷ, thứ ngươi sử dụng lúc nãy là gì vậy?" Trúc Thanh hưng phấn bừng bừng hỏi han.

- "Cái đó sao? Ta mới thức tỉnh gần đây, có lẽ là khả năng của ba ba đã truyền cho ta. Có thể định sinh tử trong một ý niệm."

Những người khác khi nghe xong lập tức kinh hãi tới tột độ. Thực sự quá mức khủng bố đi.

Tiểu Vũ nghe vậy một tia hy vọng loé lên trong mắt, run rẩy lên tiếng:

- "Tỷ tỷ! Vậy ngươi có thể giúp ta cứu mẫu thân không. Cầu xin tỷ, chỉ cần cứu được mẫu thân thì chuyện gì ta cũng có thể đáp ứng."

Tuyết Nhi quay sang nhìn Tiểu Vũ:

- "Mẫu thân ngươi cũng là thỏ sao?"

- "Đúng...đúng vậy!"

- "Không cần sợ, các dì của ta cũng không ít là hồn thú, ngươi cũng là học sinh của baba, chuyện này ta có thể giúp. Bất quá phải đợi baba trở về đã!"

Tiểu Vũ vui mừng tột độ:

- "Thật sự sao? Đa tạ tỷ tỷ!"

Hạo Thiên Tông.

Nam ném Đường Hạo cùng Đường Tam xuống đất, âm thanh vang vọng thương khung:

- "Hạo Thiên Tông, toàn bộ cút ra đây!"

Lập tức đám người từ bên trong ồ ạt đổ ra.

- "Là kẻ mắt mù nào dám tới Hạo Thiên Tông gây chuyện! Ngươi là ai?"

Nam nhếch miệng:

- "Các ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết Hạo Thiên Tông hôm nay chắc chắc phải diệt!"

Xong hắn chỉ tay sang Đường Hạo:

- "Mà nguyên nhân chính là hai kẻ này, Đường Hạo cùng súc sinh Đường Tam."

Đám người lập tức quay sang, lúc này mới để ý tới hai tên này, lập tức nhìn bằng ánh mắt kinh tởm.

Một tên trưởng lão Phong Hào Đấu La lao ra:

- "Tiểu bối cuồng vọng!"

Nhưng đáp lại, Nam nhàn nhạt phóng thích khí thế, lập túc toàn bộ Hạo Thiên Tông quỳ rạp xuống.

Nam đưa tay ra, một bàn tay khổng lồ từ trên trời đè xuống, toàn bộ cơ ngơi Hạo Thiên Tông sụp đổ.

Bọn hắn lập tức gương mặt trắng bệch, run như cầy sấy:

- "Miện...miện hạ. Là chúng ta có mắt không thấy thái sơn. Xin ngài thứ tội."

- "Đúng... đúng vậy, hơn nữa Đường Hạo đã sớm bị trục xuất ra khỏi Hạo Thiên Tông, hắn không có chút quan hệ nào với chúng ta."

- "Haha! Cái đó ta không quan tâm, có trách chỉ trách các ngươi có quan hệ với Đường Tam cùng Đường Hạo."

Thế là từ cao xuống thấp, từng người của Hạo Thiên Tông hét lên một tiếng rồi hoá thành mưa máu. Trước khi chết bọn hắn chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn tới tột độ nhìn Đường Tam cùng Đường Hạo.

- "Aaa! Đường Hạo, Đường Tam, các ngươi là súc sinh!"

Đường Hạo sắc mặt trắng bệch:

- "Dừng...dừng lại, cầu xin ngươi dừng lại."

Nhưng vẫn liên tục là tiếng chửi rủa cùng với tiếng la hét nhắm vào hai cha con hắn.

Đường Hạo lúc này bắt đầu sinh ra ý niệm tự sát để không phải gánh vác danh tội nhân thiên cổ của Hạo Thiên Tông, nhưng Nam làm sao cho hắn như ý, chỉ một cước đã khiến hắn nằm bất lực một chỗ.

Cho tới khi Hạo Thiên Tông chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em. Nam mới dừng lại.

- "Ta nói: Kể từ nay trở đi, Hạo Thiên Tông hậu nhân tuyệt đối không thể sinh con."

"Đoàng" một tiếng khủng bố vang khắp đại lục. Bầu trời chuyển sang một màu trong suốt. Một luồng quy tắc chi lực giáng xuống từng người một trong hạo thiên tông. Kể cả Đường Tam cùng Đường Hạo. Bọn hắn lúc này mới hiểu, kẻ đứng trước mặt này chính là thần. Lời nói của hắn cũng là quy tắc của thiên địa.

- "Được rồi! Các ngươi có thể đi, từ nay Hạo Thiên Tông không còn tồn tại trên đại lục."

Xong Nam tiếp tục xách theo Đường Tam.

- "Aaa, tên khốn khiếp, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

- "Haha, có lẽ ngươi không có tình cảm gì nhiều với Hạo Thiên tông nên ta diệt nó cũng không khiến ngươi đau lòng lắm nhỉ. Bất quá ngươi không cần thất vọng..."

Nam kéo theo Đường Tam xuyên qua không gian. Đến khi dừng lại, Đường Tam lập tức chấn kinh:

- "Huyền Thiên Đại Lục!!!"

- "Không sai!" Nam gật đầu cười tà.

- "Ngươi...ngươi làm sao biết được!"

Nam không thèm nói, trực tiếp kéo hắn đến Đường Môn, rồi cảnh tượng tiếp theo lập tức khiến Đường Tam tuyệt vọng, một bàn tay khổng lồ lại tiếp tục đem úp xuống Đường Môn. Mà những người bên trong cũng cảm nhận được nguy hiểm lập tức kéo nhau ra ngoài.

- "Các vị! Hôm nay Đường Môn toàn diệt." Nam dõng dạc tuyên bố.

Tên Môn chủ sắc mặt ngưng trọng, lập tức đứng ra chắp tay:

- "Đại nhân, không biết chúng ta đã làm gì đắc tội ngài?"

Nam lắc đầu cười:

- "Haha! Có trách chỉ trách các ngươi có quan hệ với Đường Tam."

Đám người nghe đến đây ánh mắt co rụt lại:

- "Đường Tam!!!"

Đường Tam trên tay Nam khó khăn lên tiếng:

- "Môn chủ..."

Bùm, một tên trưởng lão lập tức hóa thành mưa máu.

- "Không khiếp, ngươi chính là Đường Tam, rốt cuộc ngươi đã làm ra chuyện gì!"

Bùm bùm bùm, liên tục những tiếng phát nổ.

- "Đại nhân, cầu xin ngươi, chúng ta hoàn toàn không biết tên này đã đắc tội gì với ngài!"

- "Haha! Chuyện hắn gây ra không thể tưởng tượng được, mà ám khí đường môn là thứ mà đã giúp không ít cho hắn trong chuyện này. Các ngươi chỉ nên biết rằng diệt môn đã là hình phạt nhẹ nhất cho các ngươi, bằng không lẽ ra các ngươi phải rơi vào vạn kiếp bất phục mới đúng."

Bọn hắn nghe tới đây cuối cùng hiểu ra, nghiến răng nghiến lợi:

- "Đường Tam, khốn khiếp, ngươi còn không bằng súc sinh, lại có thể gây liên lụy tới môn phái tới mức này."

- "Môn chủ, ngươi nghe ta nói, ta không hề làm gì..."

- "CÂM MIỆNG!!!"

"AAAA" Đường Tam, ta thề dù làm quỷ sẽ không tha cho ngươi!!!! Bùm!"

"Ngươi chính là tội nhân thiên cổ!!! Chúng ta mắt mù mới nhận ngươi làm đệ tử!"

Từng câu chửi rủa, ánh mắt căm phẫn tời cùng cực trước khi chết đồng loạt hướng về Đường Tam. Đường Tam gần như phát điên, những âm thanh cùng hình ảnh liên tục ám ảnh trong đầu hắn. Cho tới khi Đường Môn chỉ còn một màu đỏ tươi. Nam mới kéo hắn trở lại Đấu La Đại Lục.

Đường Hạo lúc này cực kỳ thê thảm. Hạo Thiên Tông đã dọn đi hết, hắn nằm bất lực trong đống nước bọt cùng nước tiểu. Có lẽ là do căm hận của những đứa trẻ để lại. Nam tiện tay ném Đường Tam vào cùng nằm với hắn. Rồi tiếp tục di chuyển tới địa điểm tiếp theo....