Đường Tam ngồi trong phòng mãi không thấy Ngọc Tiểu Cương trở về liền đi tìm hắn. Tới nơi hắn thấy Ngọc Tiểu Cương đang nằm bất tỉnh trên đất, vội vàng chạy tới.
- "Sư phụ, người sao vậy? Mau tỉnh lại."
Ngọc Tiểu Cương từ từ mở mắt, thấy Đường Tam hắn liền khóc rất thương tâm, nước mắt nước mũi tùm lum:
- "Hu hu! Tiểu Tam, ngươi nhất định phải báo thù cho vi sư, nhất định phải khiến đôi cẩu nam nữ này sống không bằng chết!"
- "Sư phụ! Rốt cuộc là có chuyện gì, mà trước tiên để ta đưa ngươi về phòng."
Vừa về đến phòng, Ngọc Tiểu Cương đã kể cho Đường Tam chuyện mình bị đội nón xanh hơn 20 năm mà không hề hay biết. Đường Tam nghe xong tức tới nghiến răng. Xong nhớ đến biểu hiện gần đây của Tiểu Vũ thầm hô không ổn.
"Không thể nào, ta sẽ không để nàng bị tên khốn kia lừa gạt. Nàng là thuộc về ta!"
Tối hôm đó, Nam cùng Liễu Nhị Long đang đi dạo.
Ngọc Tiểu Cương cùng Đường Tam hùng hổ xông tới.
- "Tiện nhân, ngươi dám phản bội ta!" - Ngọc Tiểu Cương điên tiết hét lớn.
Sau tiếng hét là một tiếng "bốp". Ngọc Tiểu Cương ăn ngay một cước của nàng vào mồm. Gãy mấy cái răng.
"Ta niệm chút tình nghĩa xưa đồng ý để cho ngươi ở lại học viện, ngươi còn dám ăn nói hàm hồ một lần nữa đừng trách ta ra tay độc ác!"
"Phản bội? Tên phế vật như ngươi lại ngay cả tư cách làm chó cho ta còn không có mà còn dám nói tới hai từ này?"
Ngọc Tiểu Cương nhặt nhạnh mấy cái răng rơi ra ngoài đất bỏ vào túi áo để sau này trồng lại. Xong dùng ánh mắt căm tức nhìn nàng và Nam.
- "Ngươi còn dám nhìn, biết điều thành thật một chút cho ta, nếu không thì cả ngươi cùng tên đệ tử kia đều cút khỏi đây, đừng làm bẩn mắt ta."
Ngọc Tiểu Cương trong lòng tuyệt vọng tới cực điểm. Không thể tin rằng nàng không do dự sỉ nhục mình một cách nặng nề như vậy.
Phất Lan Đức lúc này cũng đi tới, thở dài:
- "Haizzz, Nhị Long xem ra muội thay đổi thật rồi!"
Ngọc Tiểu Cương thấy Phất Lan Đức như bắt được cọng rơm cứu mạng:
- "Phất Lan Đức, nếu ngươi còn xem ta là huynh đệ thì hãy giúp ta giết chết thằng chó hoang Hoàng Nam kia. Hắn chính là kẻ đã khiến Nhị Long thay đổi. Hắn là đang lừa gạt tình cảm của nàng."
Phất Lan Đức nghe xong rùng mình. "Con mẹ nhà ngươi, có giỏi thì ngươi tự đi mà giết." ngoài mặt thở dài:
- "Tiểu Cương, ta khuyên ngươi nên sớm buông tay, ngươi không xứng với nàng, càng không có tư các đứng trước mặt muội ấy."
Hắn bắt đầu cảm thấy độ cặn bã của tên này. Lúc đầu không phải rất bất đắc dĩ cùng khó xử sao? Còn nói cái gì "Ta và nàng đã định sẵn là không thể!" Sao bây giờ thấy nàng đã theo người khác liền không cam tâm là thế nào?
- "Phất Lan Đức, ngươi..."
Đúng lúc này, Độc Cô Bác xuất hiện.
- "Không biết Độc Đấu La tới Lam Bá Học Viện chúng ta có việc gì?" Liễu Nhị Long nhàn nhạt hỏi.
Độc Cô Bác nhếch miệng chỉ vào Đường Tam, trả lời:
- "Tên tiểu tử này đắc tội với tôn nữ của ta, hôm nay hắn phải theo lão phu một chuyến."
Liễu Nhị Long nghe vậy liền nhìn sang Nam, thấy hắn gật đầu liền hiểu ý:
- "Vậy được rồi, ngươi cứ việc đem hắn đi."
Đám người mộng bức, ngay cả Độc Cô Bác cũng không nghĩ chuyến đi của mình dễ dàng như vậy.
"Haha! vậy lão phu không khách khí!"
Ngọc Tiểu Cương gào thét:
- "Liễu Nhị Long, ngươi có ý gì, vì sao để hắn bắt Tiểu Tam đi!"
Nàng nhếch miệng khinh thường trả lời. Phất Lan Đức thấy Hoàng Nam ở đây cũng không dám ra tay.
Tiểu Vũ đem gương mặt lo lắng chạy tới kéo tay Nam.
Hắn mỉm cười:
- "Không cần lo lắng, hắn sẽ không nguy hiểm tới tính mạng."
Nàng nghe hắn khẳng định vậy cũng thở phào. Chỉ có Ngọc Tiểu Cương là điên cuồng:
- "Liễu Nhị Long, nếu Tiểu Tam gặp mệnh hệ gì ngươi sẽ phải trả giá đắt!"
Đáp lại, Ngọc Tiểu Cương tiếp tục bị ăn một cước của nàng vào bên mặt còn lại. Răng gãy mất gần một nửa.
Hôm sau, như thường lệ, Nam tiếp tục công việc dạy chúng nữ tu luyện. Lúc này mấy nữ vừa tu luyện xong hắn liền vẫy tay gọi các nàng lại nghỉ ngơi một chút. Ba nữ Vinh Vinh, Trúc Thanh cùng Mạnh Y Nhiên lập tức chạy tới
Chu Trúc Thanh không chút nghĩ ngợi trèo lên ngồi trên đùi hắn. Hai nữ còn lại thì ngồi hai bên. Riêng Tiểu Vũ thì chỉ dám đứng đó.
Hắn cười cười vuốt tóc con mèo nhỏ, mở ra giao diện Hậu Cung, mục quay thưởng. Hiện tại hắn có tổng cộng 11 lượt quay gồm 10 lượt từ những nữ ở Thiên Thủy, và 1 lượt của Trúc Thanh. Thế là hắn chọn nàng bắt đầu quay. Phải mất thêm tới 4 lượt mới thành công. thêm cả lần trước nữa tổng cộng là 7 lần. Hắn mỉm cười nhéo mũi nàng cưng chiều:
- "Thật đúng là con mèo nhỏ cứng đầu!"
Mấy nữ trong đầu toàn dấu hỏi. Thứ hắn nhận được không phải là huyết mạch giống Trúc Vân mà là một bộ hồn cốt U Ảnh Sáo Trang. Đến lượt Ninh Vinh Vinh, hắn chỉ mất đúng hai lần quay, liền quay sang xoa đầu nàng:
- "Nha đầu ngươi cũng thật may mắn!"
Làm cho chúng nữ càng thêm mộng bức. Tên này đột nhiên nổi khùng cái gì?
Thứ dành cho Vinh Vinh là Cửu Thải Linh Lung Bảo Tháp - một loại thần khí, dĩ nhiên là thần khí thật sự không phải là thứ mà thần khí rác rưởi như của các tên Thần Vương ở Đấu La có thể so sánh.
Cuối cùng đến lượt Mạnh Y Nhiên, nàng cũng mất tới 4 lượt mới thành công. Của nàng là một mảnh đá có tên Sinh Linh Thạch.
Còn đúng một lượt quay, hắn nhìn sang Tiểu Vũ, trong lòng thở dài: "Haizz, một lần duy nhất vậy!"
Thế là hắn chọn Tiểu Vũ, quay nốt lượt còn lại. Hiện tại hắn không biết việc để nàng đi theo mình tu luyện là đúng hay sai nữa, bởi vì ban đầu hắn chỉ muốn dùng nàng như một công cụ để ngược Đường Tam, nhưng sau quãng thời gian dài, hắn cảm thấy nàng quá đáng thương nên đã mềm lòng, không nỡ tiếp tục kế hoạch ban đầu. Có lẽ sau này đợi khi nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng trong việc báo thù thì sắp xếp cho nàng ở lại Tinh Đấu sống nốt phần đời còn lại vậy. Nhưng hắn khá bất ngờ khi mà chỉ đúng một lần quay duy nhất đã thành công.
"Nha đầu các ngươi thời gian qua tu luyện khắc khổ như vậy người làm lão sư như ta cũng nên khen thưởng a!"
"Đến đây, bộ hồn cốt này thuộc về Trúc Thanh!"
Chu Trúc Thanh đôi mắt sáng lên:
- "Oa! Đẹp quá, tên nó là gì vậy tỷ phu?"
- "Nó được gọi là U Ảnh Sáo Trang, có thể coi như một bộ hồn cốt đầy đủ, bất quá khác một chút so với hồn cốt thông thường chính là nó sẽ dần dần dung hòa vào cơ thể muội, từ đó phát sinh biến hóa."
- "Hi hi! Cảm ơn tỷ phu, ta không khách sáo!"
Xong hắn tiếp tục lấy ra Cửu Thải Linh Lung Bảo Tháp:
- "Cái này của Vinh Vinh."
Cô nương tròn mắt nhìn vật này, nó có phần tương tự võ hồn của nàng nhưng cao quý đẹp đẽ hơn rất nhiều, bảo tháp này có tới chín tầng cùng chín màu sắc khác nhau luân phiên thay đổi. Giọng nàng run run:
- "Lão sư, thứ này là..."
Hắn mỉm cười:
- "Nha đầu ngươi cứ nhận lấy, lát nữa luyện hóa sẽ có bất ngờ, sau này từ từ sẽ giải thích cho ngươi."
Nàng gật đầu, hai tay nhận lấy bảo tháp, xong không quên thơm lên má hắn một cái, gương mặt phiếm hồng:
- "Đa tạ lão sư!"
Hắn cười cười vuốt vuốt má mình, xong lấy ra Sinh Linh Thạch:
- "Thứ này gọi là Sinh Linh Thạch, sau khi hấp thu xong Y Nhiên võ hồn sẽ biến hóa. Không chỉ là Long Xà Trượng nữa!"
Mạnh Y Nhiên có chút ngượng ngùng tiếp nhận lấy:
- "Cảm...cảm ơn lão sư!"
Hắn mỉm cười xoa đầu nàng. Thế là cô nương lấy hết dũng khí cũng thơm vào má hắn một cái. Xong việc cúi mặt không dám nhìn làm cho Vinh Vinh che miệng cười khúc khích.
Tiểu Vũ nhìn ba nữ cực kỳ hâm mộ. Bởi vì quan hệ giữa nàng và hắn không quá thân thiết nên nàng cũng không mong đợi gì nhiều. Tuy nhiên hắn vẫn lấy ra một vật phẩm khiến mắt nàng sáng rực, nước miếng suýt chút nữa không kìm được chảy ra. Thứ hắn lấy ra là một củ cà rốt vô cùng mỹ lệ, hoàn hảo không tỳ vết. Phát quang bảy màu ngay giữa lúc trời vẫn còn sáng.
- "Thứ này cho con thỏ ngươi!"
Tiểu Vũ kìm nén ham muốn trong lòng:
- "Ta...ta cũng có sao?"
Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, đặt vào tay nàng:
- "Cầm lấy, thứ này rất phù hợp với con thỏ ngươi. Hấp thu xong hồn lực sẽ tiến hóa vượt bậc, hơn nữa còn tạo cho ngươi một căn cơ cực kỳ vững chắc, sau này tu luyện chắc chắn sẽ không gặp bình cảnh."
Tiểu Vũ nhận lấy xong dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn:
- "Đa tạ..."
Hắn đứng dậy vỗ tay:
- "Được rồi, bốn nha đầu ngươi luyện hóa những vật ta vừa đưa đi, ngoại trừ Tiểu Vũ trực tiếp ăn, những người còn lại nhỏ một giọt máu lên sau đó luyện hóa là được!"
- "Vâng! Lão sư!"
Thế là bốn nữ tụm lại một chỗ ngồi xếp bằng xuống. Hắn gọi Liễu Nhị Long tới hộ pháp cho các nàng.
- "Nhị Long, nhờ nàng hộ pháp cho mấy nha đầu này."
- "Hừ! Biết rồi! Không để tiểu tình nhân nào của ngươi mất một sợi tóc đâu mà lo." - Liễu Nhị Long giọng chua chua hừ một tiếng.
Hắn mặt mo đỏ ửng gãi gãi đầu, xong hôn nàng một cái tạm biệt rồi trực tiếp bay thẳng đến trung tâm Thiên Đấu Thành., khóe miệng nhếch lên nụ cười xấu xa.
Giữa trung tâm Thiên Đấu Thành, hắn dựng lên một sạp có băng rôn "Việc nhẹ lương cao, mỗi người 100 Kim Hồn Tệ, yêu cầu duy nhất: là nam nhân hoặc nữ nhân càng xấu càng tốt!"
Điều này lập tức thu hút vô số người.
- "Vị tiểu huynh đệ này, công việc mà ngươi nói là gì? Có nguy hiểm không?"
- "Ta dùng tính mạng đảm bảo các ngươi sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì, hơn nữa công việc cực kỳ nhẹ nhàng, chỉ cần khoảng vài phút là xong."
- "Phi! Ta không tin trên đời lại có chuyện dễ ăn như vậy!"
- "Các ngươi không tin ta cũng không còn cách nào, bất quá chỉ cần đăng ký sẽ lập tức nhận 50 Kim Hồn Tệ đặt cọc, 50 Kim Hồn Tệ còn lại xong việc sẽ trả nốt!"
Nghe đến đây đám người mắt sáng lên, "CMN, liều một phen!"
- "Ca ca, ta có thể tham gia không?" - Một tiểu hài tầm 5 6 tuổi chạy tới hỏi.
Hắn mỉm cười ôn hòa:
- "Đương nhiên có thể, nếu tiểu đệ có bạn bè cũng có thể gọi họ tới."
- "Vậy ta lập tức đi ngay."
Thế là chỉ chưa đầy ba mươi phút, Nam đã tìm được tới gần 100 người, trong này chủ yếu là đàn ông, một vài tiểu hài tuổi nhỏ ham chơi. Ngoài ra còn một số nữ nhân vừa béo vừa xấu, gương mặt chứa đầy tàn nhang.
- "Ha ha! Tốt! Bây giờ các ngươi theo ta, nếu làm tốt ta không ngại thưởng thêm!"
Đám người tò mò tới cực điểm, nhưng nghe thấy tên này còn nói muốn thưởng thêm mắt sáng rực, lập tức đi theo...