Chương 51: Gặp Mạnh Y Nhiên

Phất Lan Đức sắc mặt đen lại. "Con hàng này không phải lại muốn phản bác lời ta nữa đi. Hừ! Để ta xem rốt cuộc ngươi có thể làm gì?"

Áo Tư Tạp đang hưng phấn vô cùng khi sắp được cho mấy nữ, đặc biệt là Ninh Vinh Vinh ăn hương tràng của mình, nghe được lời Nam lập tức hận đến nghiến răng. "AAA! Tên khốn này, vì sao ngươi lại làm lỡ mất cơ hội của ta?"

- "Ngươi lại có gì muốn nói?" Phất Lan Đức cũng muốn nghe thử tên này tiếp tục lý luận như thế nào. Những người khác cũng tò mò nhìn Nam, riêng Đái Mộc Bạch và Đường Tam ánh mắt còn mang theo một tia cừu hận.

Nam bắt đầu:

- "Trước tiên ta muốn hỏi tác dụng của hai loại hương tràng của ngươi là gì?"

Áo Tư Tạp đắc ý khoe khoang:

- "Khôi Phục Đại Hương Tràng của ta có tác dụng bổ sung cấp tốc hồn lực, gia tốc thể lực phục hồi, thương thế thân thể cấp tốc phục hồi. Giải Độc Tiểu Tịch Tràng có tác dụng giải trừ trạng thái dị thường trên thân thể. Thế nào?"

Nam nhếch miệng xem thường:

- "Vô dụng!"

- "Ngươi nói cái gì?"

Nam lấy ra một vài thảo dược cơ bản:

- "Ta nói hai hồn kỹ của ngươi đích xác vô dụng khi mà các loại thảo dược thông thường đều có được khả năng này."

- "Hừ! Cho dù vậy bọn chúng cũng không hiệu quả như hương tràng của ta!"

Nam lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẫm:

- "Ngu ngốc!"

Xong hắn lấy ra hai viên đan dược màu xanh:

"Đây chính là Phục Thương Đan, và Thải Độc Đan, hiệu quả của nó tốt hơn gấp trăm lần so với hương tràng của ngươi. Chính là được luyện từ những loại thảo dược này."

Phất Lan Đức vuốt vuốt râu:

"Đan dược sao?" Ở Đấu La Đại Lục, đan dược không hề phổ biến, bất quá hắn cũng biết một chút về thứ này.

Nam lập tức chứng minh bằng cách lấy dao tạch một đường lên tay tên Mã Hồng Tuấn khiến hắn la lên đau đớn sau đó nhanh chóng tống viên đan dược vào miệng hắn. Bằng mắt thường đều có thể thấy tốc độ hồi phục của vết thương đang từ từ lành lại, chưa đầy ba mươi giây đã hồi phục như nguyên trạng. Đám người trợn tròn mắt không tin nổi.

- "Thế nào? Bây giờ ngươi tin chưa?"

Áo Tư Tạp hoài nghi nhân sinh, lắc đầu nguầy nguậy:

- "Không thể nào, đan dược này chắc chắn không phải thứ tầm thường như ngươi nói, hẳn phải là bảo vật vô cùng quý giá. Nếu không làm sao lại không có ai biết về nó."

Nam tiếp tục khiến đám người há hốc mồm khi lấy ra một đống hàng trăm viên đan dược, dùng ánh mắt xem thường:

- "Ta thừa nhận có rất ít người biết về đan dược, nhưng lý do không phải là do quý hiếm, mà là do các ngươi quá ngu ngốc. Đan dược là thứ mà được chính những con người không hề có hồn lực tạo ra, bọn họ không có hồn lực, không thể tu luyện, chính vì vậy sẽ có lúc ốm đau, bệnh tật. Và cũng chính điều này mà những người thầy thuốc bình dân đã sáng tạo ra đan dược, phục vụ cho tầng lớp bách tính của mình."

"Trong khi đó, các ngươi cho rằng thân phận hồn sư của mình vô cùng cao quý, chỉ cần tu luyện để mạnh hơn mà không cần quan tâm đến thứ khác. Nếu các ngươi dành chút thời gian để nghiên cứu hay xem xét một chút thì hồn sư đã không kém cỏi như hiện tại."

Quả thật tại Đấu La Đại Lục gần như không hề nhắc tới Đan Dược - Thứ mà mọi tinh cầu có sự sống đều có, ngay cả tinh cầu không có lấy một chút linh khí như Địa Cầu cũng tồn tại thứ này. Ấy vậy mà Đấu La Đại Lục lại không hề xuất hiện. Và Nam đã tìm ra được nguyên nhân này. Hắn cũng đã nói với Đông Nhi, ngay lập tức được nàng ủng hộ và tổ chức tạo ra một số lượng lớn đan dược phục vụ cho nội bộ Vũ Hồn Điện. Nàng cũng thực hiện việc khuyến khích bình dân bách tính trồng trọt thảo dược, giúp cải thiện đời sống cho họ.

Ba người Trúc Thanh, Vinh Vinh, Tiểu Vũ nghe xong một mặt sùng bái nhìn Nam. Còn Áo Tư Tạp sắc mặt không mấy dễ chịu:

- "Chẳng lẽ Võ Hồn của ta thực sự vô dụng sao?"

Nam vỗ vai hắn:

- "Không cần thất vọng, rất có thể những hồn kỹ tiếp theo của ngươi lại có khả năng phục vụ cho chiến đấu."

Áo Tư Tạp nghe xong lập tức lấy lại tự tin. "Không sai, ta là thiên tài tiên thiên mãn hồn lực, làm sao có thể vô dụng". Nhưng lập tức bị Nam tạt gáo nước lạnh:

- "Tuy nhiên, các loại hương tràng đều được tạo thành từ Hồn Lực của ngươi. Mặc dù sau khi ăn xong có tác dụng thật. Nhưng không bao giờ có chuyện một hồn sư tiếp nhận hồn lực của một hồn sư khác vào cơ thể mình mà không để lại hậu quả gì cả. Võ Hồn bất đồng, hồn lực cũng bất đồng, hồn lực của hai người khác nhau vĩnh viễn không thể dung hòa hoàn mỹ được. Nếu gặp hồn sư có thuộc tính tương khắc ăn hương tràng của ngươi, nhẹ thì nội thương nghiêm trọng, nặng thì trực tiếp mất mạng. Còn nếu không thì chỉ để lại di chứng ảnh hưởng tới sau này. "

"Nhưng ngươi yên tâm, đối với các hồn sư thiên phú có giới hạn thì hầu như không bị ảnh hưởng quá nhiều. Bất quá riêng Trúc Thanh và Vinh Vinh, ta không cho phép hai người ăn bất kỳ một cây hương tràng nào của hắn!"

Hai nữ nghe hắn nhắc đến tên mình bĩu môi:

- "Ta biết rồi, cho dù ngươi không nhắc ta dù chết cũng không ăn thứ đó!"

Tiểu Vũ thấy hắn không nhắc tới mình không khỏi có chút thất vọng. Nhưng nàng cũng thầm quyết định sẽ không bao giờ đụng đến thứ đó.

Áo Tư Tạp tức tối phun ra một ngụm máu:

- "Ngươi..."

Như vậy là giấc mơ cho Ninh Vinh Vinh ăn hương tràng của mình tan tành mây khói.

Phất Lan Đức thêm một lần miệng cứng ngắc. Thực sự hắn không có khả năng để phản bác lại bất kỳ lời nào của Nam, khi mà từng lời hắn ra đều cực kỳ có lý. Liền đánh trống lảng sang chuyện khác:

"Được rồi! Nếu Hoàng lão sư đã nói vậy ta cũng sẽ không ép các ngươi."

"Bây giờ các ngươi về nghỉ ngơi một này, ngày mai tất cả theo Hoàng lão sư cùng Triệu lão sư tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giúp Áo Tư Tạp thu hoạch đệ tam hồn hoàn."

Trước khi đi hắn qua vỗ vai Áo Tư Tạp:

- "Tiểu Áo, ngươi không nên quá thất vọng, mặc dù Đan dược kia là thật nhưng nó vẫn chưa phổ biến, khi đó hương tràng của ngươi vẫn có đất dụng võ. Hơn nữa như Hoàng lão sư nói, có thể các hồn kỹ tiếp theo của ngươi sẽ có khả năng phục vụ cho chiến đấu."

- "Cảm ơn Viện Trưởng, ta nhất định sẽ ghi nhớ."

Sáng hôm sau, nhóm người tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Gặp Thương Huy Học viện hắn để cũng để mấy tên đực rựa ra tay, những chuyện cỏn con này không cần phiền tới mấy nữ.

Như nguyên tác, một con Phong Vỹ Kê Quan Xà ngàn năm lao đến, dễ dàng bị Triệu Vô Cực đánh gục. Áo Tư Tạp chuẩn bị xuống tay thì lập tức có tiếng quát:

- "Dừng tay!"

Nam nhếch miệng cười: "Xem ra Mạnh Y Nhiên tới rồi."

- "Con Phong Vỹ Kê Quan Xa này là chúng ta liệp sát trước." Người lên tiếng hiển nhiên là Xà Bà.

Hai bên lời qua tiếng lại xong xuôi. Đường Tam bước lên:

- "Triệu Lão sư, ta thấy bây giờ như này, ta sẽ thay Tiểu Áo đánh một trận với vị cô nương này, ai thắng sẽ nhận được con Phong Vỹ Kê Quan Xà. Ta cũng mới 29 cấp, hẳn sẽ không chiếm tiện nghi đi."

Triệu Vô Cực quay sang hỏi ý kiến của Xà Bà:

"Tiền bối, ngài thấy thế nào? Tên đệ tử này của ta là Chiến hồn sư, có thể thay mặt Áo Tư Tạp đánh một trận. Nếu hắn thua, Phong vĩ kê quan xà ngàn năm này thuộc về ngài. Ngược lại, xin tiền bối thứ lỗi."

Mạnh Y Nhiên thầm đánh giá Đường Tam một lượt, vẻ mặt ghét bỏ. "Người đâu mà xấu dữ dằn." Xong hướng sang Nam, nhìn dung nhan anh tuấn của hắn, cảm nhận như linh hồn mình vừa được kéo lên từ đáy vực, dễ chịu vô cùng.

Đường Tam chú ý đến biểu hiện của nàng, nghiến răng nghiến lợi.

- "Tiền bối, ý của ngươi thế nào?"

Xà bà lắc đầu:

- "Ta nghĩ vẫn nên là thôi đi, ta không có ý gì đâu nhưng đệ tử này của ngươi quá mức khó coi rồi."

Đường Tam trong lòng chửi thề "CMN! Ngươi rõ ràng xúc phạm vẻ ngoài của ta còn nói không có ý gì!"

Nam nhịn cười, lên tiếng giải vây:

- "Được rồi! Được rồi! Ta thấy con Phượng Vỹ Kê Quan Xà này vẫn nên thuộc về chúng ta thì hơn!"

- "Ngươi có ý gì, tại sao chúng ta phải nhường cho các ngươi." Mạnh Y Nhiên bất mãn, đừng tưởng ngươi đẹp trai là thích làm gì thì làm.

Xà Bà cũng hừ một tiếng:

- "Hừ! Các ngươi thấy Long Công không có ở đây nên muốn bắt nạt lão thân phải không?"

- "Ách! Hai người đừng hiểu lầm." Nam xua xua tay, xong lấy ra một khối tám vạn năm tay trái hồn cốt Mạn Đà La Xà.

"Ta dùng thứ này trao đổi với hai người, thế nào?"

Đám người ở đây ngoại trừ Chu Trúc Thanh trợn tròn mắt. Suýt chút nữa đứng không vững. Tên này bị điên sao? Hồn Cốt quý giá như vậy, hơn nữa còn có niên hạn tới hàng vạn năm, quý giá gấp trăm ngàn lần hồn hoàn, vậy mà ngươi lại đem ra đổi lấy một cái hồn hoàn ngàn năm? Nói đầu óc ngươi bình thường có quỷ mới tin.

Xà Bà miệng lắp ba lắp bắp, sống tới từng này tuổi, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy Hồn Cốt niên hạn cao như vậy.

- "Ngươi...ngươi...thật sự..."

Triệu Vô Cực vội vàng chạy đến chỗ Nam kéo tay hắn xuống, che che khối hồn cốt.

- "Hoàng lão sư, ngươi điên rồi!"

- "Sao thế? Không phải các ngươi rất muốn con Phong Vĩ Kê Quan Xà này sao, ta giúp các ngươi lấy về còn có vấn đề gì?"

Triệu Vô Cực suýt chút nữa hộc máu. Hồn Cốt mà hắn nói đổi liền đổi, tên điên này. Quay đầu lại cười trừ với Xà Bà và Mạnh Y Nhiên:

"Hai vị, lão sư này ở Học Viện chúng ta đầu óc có chút vấn đề, ta nghĩ con Phong Vĩ Kê Quan Xà này hai người khiến nó trọng thương trước nên thuộc về cháu gái của tiền bối, chúng ta cáo từ."

Hắn vừa nói vừa đẩy đẩy Nam đi ra chỗ khác.

"Hoàng lão sư, mau đi, ngươi không biết thứ này quý giá như thế nào sao?"

Nhưng người khác cũng gấp gáp vô cùng, thèm khát khối hồn cốt tới đỏ mắt. Đặc biệt là Đường Tam, khi mà hồn hoàn đầu tiên của hắn cũng là Mạn Đà La Xà, khối hồn cốt kia cực kỳ phù hợp.

Xà Bà cùng Mạnh Y Nhiên có chút tiếc nuối, hai người còn chưa nhìn kỹ được khối hồn cốt kia đâu. Nhưng cũng hiểu đạo lý không có chuyện miếng bánh ngon đột nhiên rơi từ trên trời xuống, vì vậy chỉ tiếc nuối, chuẩn bị ra tay với con Phong Vĩ Kê Quan Xà kia. Nhưng Nam lập tức hừ một tiếng:

"Hừ! Quý giá thì sao? Lời ta đã nói ra làm sao có chuyện thu lại."

"Hai người chỉ cần cho ta biết có đồng ý trao đổi không? Nếu đồng ý, thứ này sẽ thuộc về hai người, con Phong Vĩ Kê Quan Xà này sẽ thuộc về chúng ta."

Xà Bà hơi thở gấp gáp:

-"Ngươi...ngươi nói là thật..."

Triệu Vô Cực bất lực vỗ trán. Áo Tư Tạp cũng vội khuyên ngăn:

"Hoàng lão sư, ta thấy vẫn là thôi đi, ta không cần con Phong Vĩ Kê Quan Xà này nữa!"

"Vô ích! Ca ca của ta một khi đã nói chắc chắn sẽ làm, không có bất kỳ thứ gì có thể khiến hắn thay đổi." Chu Trúc Thanh lên tiếng khẳng định.

"Trúc Thanh, ta biết thế nhưng nếu thực sự làm như vậy sẽ rất đáng tiếc." Ninh Vinh Vinh giọng tiếc nuối kéo tay Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh lắc đầu cười:

- "Không sao, hắn trước giờ không hề để ý tới những thứ này."

Nam tiếp tục hỏi lại một lần:

- "Thế nào? Hai người đồng ý không?"

- "Đồng ý...Đương nhiên đồn ý!"

- "Tốt! Thứ này thuộc về các ngươi!"

Xà Bà tiếp nhận khối hồn cốt, hưng phấn tới không nói nên lời:

- "Đa...đa tạ công tử!"

- "Không cần, chúng ta trao đổi công bằng mà thôi."

Đám người Sử Lai Khắc tiếc đến đứt cả ruột. Hận không thể lao lên cướp về.

"Áo Tư Tạp, còn chần chờ gì nữa? Con Phong Vĩ Kê Quan Xà này là của ngươi."

Áo Tư Tạp mang theo gương mặt như nhà có tang đến, cho con rắn một dao. Ngồi xuống hấp thu hồn hoàn.

Triệu Vô Cực tiếc nuối không thôi:

- "Aizz, Hoàng lão sư, ngươi cũng thật là..., ngươi chẳng lẽ thật sự không biết giá trị của khối hồn cốt vừa rồi?"

- "Giá trị? Không quan trọng, ta thấy các ngươi muốn con rắn này như vậy nên đem ra đổi thôi, cần gì để ý tới giá trị của nó!"

Đám người suýt chút nữa không nhịn được hộc máu. "CMN! Nếu ngươi nói trước ngươi muốn đem thứ đó ra đổi thì chúng ta còn lâu mới để ý tới con hồn thú này."

Chừng nửa canh giờ qua đi, Áo Tư Tạp tỉnh lại, chính thức đột phá Hồn Tôn 31 cấp. Đám người bu lại chúc mừng:

- "Tiểu Áo, chúc mừng ngươi, mau cho chúng ta xem thử hồn kỹ của ngươi là gì?"

- "Ha ha! Hồn kỹ thứ ba của ta có thể giúp người ăn hương tràng phi hành trong vòng một phút với tốc độ của Phong Vĩ Kê Quan Xà!" Hắc đắc ý lớn tiếng, đồng thời liếc trộm sang Ninh Vinh Vinh xem thử vẻ mặt của nàng, thấy nàng bộc lộ một chút ngạc nhiên liền càng thêm đắc ý. "Ha ha! Sớm muộn nàng cũng phải cầu xin ta để ăn cây hương tràng này."

- "Cái gì? Một phút phi hành với tốc độ của Phong Vĩ Kê Quan Xà, làm sao có thể?" Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng thốt lên kinh ngạc.

- "Rất tốt! Bây giờ sắc trời đã tối, chúng ta nghỉ ngơi một đêm rồi ngày mai trở về Học Viện." Triệu Vô Cực mặc dù đang tiếc đứt ruột khối hồn cốt nhưng vẫn mở miệng khen ngợi Áo Tư Tạp.

Đường Tam lập tức lên tiếng:

- "Triệu lão sư, e rằng chúng ta chưa thể về sớm như vậy, ta cũng vừa đột phá 30 cấp, chi bằng chúng ta tiếp tục kiếm một hồn hoàn, đỡ mất công quay lại thêm một lần."

- Cái gì? Ngươi cũng đột phá 30 cấp rồi! Mau, mau nói ngươi hiện nay bao nhiêu tuổi?" Triệu Vô Cực kinh hãi thét lớn

- "12 tuổi lẻ bảy tháng a!" Đường Tam tự tin trả lời.

- "Ngươi chính là yêu nghi..."

Chưa nói hết câu, Triệu Vô Cực nghĩ tới Chu Trúc Thanh, lập tức cứng họng. nếu Đường Tam được gọi là yêu nghiệt thì nên gọi nàng là gì?

- "Tốt! Vậy chúng ta lưu lại giúp ngươi thu hoạch đệ tam hồn hoàn."

Đường Tam đang vểnh tai chuẩn bị nghe bọn hắn tán thưởng cho đến khi bọn hắn thậm chí còn nói hết câu, mới nhớ ra mình còn lâu mới bằng Chu Trúc Thanh. Quay sang nhìn nàng, trong mắt lóe lên một tia ghen ghét...