Chương 41: Hồ Liệt Na rung động

Nam vừa trở về Vũ Hồn Điện đã bị tên Diễm chặn lại. Hắn dùng ánh mắt ghen ghét tới cực điểm chỉ thẳng tay vào mặt Nam:

- "Ta muốn quyết đấu với ngươi!"

Nam tỏ vẻ bất ngờ:

- "Ồ! Tại sao?"

Hồ Liệt Na cũng chạy tới:

- "Diễm, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

- "Hừ! Na Na, Ta không quan tâm thân phận của hắn là gì, hôm nay ta muốn chứng minh hắn không xứng với nàng."

Rồi hắn quay sang Nam:

- "Thế nào? Ngươi có dám đánh với ta một trận, kẻ nào thua từ nay trở đi không được phép tới gần nàng!"

Nam nghe xong nhếch miệng cười nhạt:

- "Ngu ngốc!"

Xong hắn kéo lấy tay Hồ Liệt Na:

- "Tiểu Hồ Ly, đi thôi!"

Nàng ngoan ngoãn gật đầu theo sau hắn.

Tên Diễm thấy cảnh này cười lớn:

- "Ha ha! Thì ra ngươi chỉ là một phế vật hèn nhát, ngay cả dũng khí đánh với ta một trận cũng không dám, chỉ dám núp sau lưng nữ nhân!"

Hồ Liệt Na nghe Diễm xúc phạm Nam liền dừng lại, đang định ra tay giáo huấn thì bị Nam giữ tay lại, mỉm cười lắc đầu.

Xong hắn tự mình tới trước mặt Diễm:

- "Mặc dù ngươi còn chưa xứng để ta ra tay nhưng có lẽ ta sẽ chấp nhận nếu như lý do ngươi đưa ra không quá mức ngu ngốc!""

- "Haha! Ta thấy ngươi chính là không dám đánh với ta!"

Nam lắc đầu cười, quay về phía Hồ Liệt Na:

- "Tiểu Hồ Ly, ngươi có thích ở bên cạnh ta không?"

Nàng nghe hắn hỏi vậy đỏ mặt gật gật đầu.

Nam lại chỉ sang Diễm:

- "Vậy còn hắn."

Nàng lập tức lên tiếng:

- "Hắn rất phiền phức, ta không thích hắn cứ bám lấy mình!"

Nam gương mặt trêu tức nhìn sang Diễm:

- "Ngươi nghe rõ rồi chứ?"

"Trên thế giới này không có bất kỳ kẻ nào có tư cách can thiệp vào cuộc sống của nàng. Nàng có quyền lựa chọc làm những điều mình muốn hoặc không. Đừng nói là ngươi, cho dù lão sư của nàng là Giáo Hoàng cũng không được phép!"

Hồ Liệt Na nghe xong trong lòng run lên. Nàng lúc này mới nhớ lại quãng thời gian cùng hắn tu luyện, mặc dù với thân phận của hắn là sư công của nàng nhưng hắn chưa từng bắt ép nàng làm điều gì mà đều hỏi ý kiến của nàng trước. Sau khi nghe hắn nói xong nàng mới nhận ra rằng, từ trước tới nay hắn luôn tôn trọng nàng, tôn trọng mọi quyết định của nàng. Nghĩ đến đây trái tim thiếu nữ không khỏi đập lên kịch liệt. Gương mặt hơi si ngốc nhìn hắn.

Còn tên Diễm sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn nàng:

- "Na Na, rốt cuộc là vì sao? Hắn có điểm gì hơn ta?"

Hồ Liệt Na mới giật mình, lên tiếng thanh minh:

- "Diễm, hình như ngươi hiểu lầm thì phải, ta và hắn không..."

Nàng chưa nói hết câu thì bị Nam kéo tay ngắt lời:

- "Đi thôi, mặc kệ hắn!"

Nàng hơi khó hiểu vì sao hắn không để mình giải thích, bất quá vẫn gật đầu.

Tên Diễm thấy Nam nắm tay nàng liền điên cuồng lao đến:

- "Khốp khiếp, bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!"

Nhưng lập tức bị Hồ Liệt Na đá bay:

- "Diễm, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nếu muốn sống thì đừng động vào hắn!"

Nam cười cười nhéo mũi nàng:

- "Tiểu Hồ Ly ngươi cũng tốt bụng y như sư phụ mình."

Nàng bị hắn nói trúng tim đen liền đỏ mặt. Hành động vừa rồi của nàng rõ ràng là cứu tên Diễm. Bởi vì nếu để hắn động đến Nam, chưa nói đến việc hắn ra tay, chỉ cần chuyện này truyền tới tai lão sư thì tên Diễm đã không có quả ngon để ăn.

- "Sư công, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới hắn nữa!"

Nam lắc đầu cười:

- "Đợi ta một lát, giải quyết triệt để chuyện này đỡ phiền phức!"

Nàng có chút lo lắng:

- "Sư công, chẳng lẽ ngươi định..."

- "Yên tâm, ta không giết hắn."

Nàng nghe vậy mới thở phào.

Nam đi đến chỗ tên Diễm, ánh mắt nghiêm nghị:

- "Quỳ xuống!"

Tên Diễm sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống không một chút kháng cự nào. Nam tiếp tục:

- "Đây là lần cuối cùng ta tha cho ngươi, sức nhẫn nhịn của ta cũng có giới hạn. Tiểu Hồ Ly đã không thích thì ngươi nên tránh xa nàng một chút cho ta! Ngươi nghe rõ rồi chứ."

Diễm run rẩy đáp lại:

- "R...rõ!"

Nam gật gù quay người rời đi.

Tên Diễm một lúc mới hoàn hồn lại, cười khổ: "Ta và hắn chênh lệch lớn như vậy sao? Chỉ mới là khí thế đã không chịu nổi."

Trên đường Hồ Liệt Na lên tiếng thắc mắc:

- "Sư công, ta nghĩ Diễm đang hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tại sao ngươi không để ta giải thích?"

Nam giả vờ không hiểu:

- "Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì?"

Nàng đỏ mặt:

- "Đáng ghét! Sư công biết còn hỏi ta!"

Hắn vuốt vuốt cằm:

- "Ta thật sự không biết Tiểu Hồ Ly ngươi đang nói cái gì a."

- "Thì là hắn hiểu...hiểu lầm ta và sư công là đang...yêu nhau!"

Nói xong câu này nàng ngượng chín cả mặt.

Hắn bật cười xoa đầu nàng:

- "Phốc! Haha! Tiểu Hồ Ly cũng thật đáng yêu!"

Nàng xấu hổ dậm chân một cái:

- "Sư công đáng ghét, lại trêu chọc ta! Cẩn thận ta mách lão sư!"

- "Rồi rồi! Nha đầu ngươi cũng thật là, hở chút lại lấy Đông Nhi ra dọa ta!"

"Đi thôi! Tiểu Hồ Ly ngươi nhớ kỹ có ta và sư phụ ngươi chống lưng, thích làm cái gì liền làm cái đó, không cần giải thích với bất cứ kẻ nào, chỉ cần cảm thấy thoải mái là được!"

Nói xong hắn liền đi vào trong Giáo Hoàng Điện. Hồ Liệt Na nhìn theo bóng lưng của hắn có chút thất thần, thẹn thùng gật đầu:

- "Ta biết rồi, sư công!"

Bất quá nghe lời nói của hắn hình như có chút ý tứ gì khác, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà đi theo hắn.

Nàng vừa bước vào thì thấy hắn đang ngồi trên ghế Giáo Hoàng, còn lão sư của mình thì đang ngồi trên đùi hắn cười nói. Gương mặt nàng có chút không được tự nhiên. Dù sao vẫn chưa thể quen được với bộ dạng này của lão sư. Từ trước tới giờ, hình tượng lão sư của nàng là một nữ thần băng lãnh, cao quý cùng uy nghiêm không thể xâm phạm. Còn bây giờ bên cạnh sư công, sư phụ trông không khác gì một thê tử hiền hậu khiến nàng có chút khó tiếp nhận.

Thấy đồ đệ đi vào Bỉ Bỉ Đông có chút đỏ mặt, nhéo hông hắn một cái xong đứng dậy:

- "Na Na, thời gian qua theo sư công tu luyện thế nào rồi?"

- "Bẩm lão sư, nhờ dạy bảo của sư công, đồ nhi đã tiến bộ vượt bậc!"

Nói xong nàng đem Võ Hồn Phụ thể, hồn hoàn 3 tím một đen. Bỉ Bỉ Đông gật gù, xong nghĩ nghĩ tới điều gì, liếc xéo sang Nam:

- "Tên kia thời gian qua không có làm gì bậy bạ với con chứ?"

Hồ Liệt Na khóe miệng giật giật:

- "Bẩm sư phụ! Không có! Sư công rất tốt với ta!"

Còn Nam giả vờ ho khụ khụ mấy tiếng.

- "Hừ! Có trời mới biết tên xấu xa này nghĩ cái gì, nếu hắn dám giở trò con đừng ngại báo cho lão sư."

Hồ Liệt Na gương mặt mộng bức, nhưng cũng chỉ dám Vâng một tiếng.

- "Được rồi! Con với vai trò là Thánh Nữ, cũng là đệ tử duy nhất của ta, bây giờ cũng đã 14 tuổi, vì vậy ta có một vài nhiệm vụ liên quan tới sự phát triển của Vũ Hồn Điện cần giao cho con."

- "Lão sư yên tâm, đồ nhi chắc chắn sẽ không để người thất vọng!"

Bỉ Bỉ Đông hài lòng gật đầu, đưa cho nàng một vài tờ văn bản.

- "Con cứ xem trước đi, nếu có gì không hiểu thì hỏi ta!"

Nàng nhận lấy xong chắp tay:

- "Vâng lão sư! Na Na xin phép cáo lui!"

- "Ừm! Nhớ đóng cửa lại!"

Nàng nghe xong hơi khó hiểu, trời còn sáng mà sư phụ lại kêu mình đóng cửa lại là có ý gì? Bất quá cũng không hỏi lại.

Sau khi Hồ Liệt Na rời khỏi, Bỉ Bỉ Đông nàng liền ném cây quyền trượng sang một bên, đi tới chỗ ghế Giáo Hoàng hắn đang ngồi, quỳ xuống lột quần hắn lôi côn thịt căng cứng ra vuốt ve. Lúc nãy nàng ngồi trên đùi hắn đã cảm nhận được thứ xấu xí này liên tục cọ sát vào giữa hai chân mình.

- "Dâm dê! thứ này lúc nào cũng căng cứng như vậy!"

- "Hắc hắc, cũng tại Đông Nhi quá mê người nên ta mới không nhịn được a."

- "Ngày nào cũng nhìn mà không chán sao?"

- "Nhìn cả đời cũng không chán!"

Bỉ Bỉ Đông nghe hắn nói vậy trong lòng vui vẻ, cởi bỏ chiếc áo của mình để lộ ra hai bầu vú căng mọng tràn đầy sức sống:

- "Đây, nhìn tiếp đi!"

Xong nàng cúi xuống đem côn thịt của hắn ngậm vào phục vụ. Hắn cũng đưa hai tay nắm lấy đôi gò bồng đào của nàng xoa nắn thành đủ loại hình dạng.

- "Ọc...Phu quân...ọc...sao chàng...không để...thiếp xử lý...ọc ọc...mấy tên rác rưởi...Ngọc Tiểu Cương các loại?"

Hắn dở khóc dở cười:

- "Nàng tập trung bú nó đi!"

Bỉ Bỉ Đông liền rời miệng ra hừ một tiếng

- "Hừ! Chàng nếu không trả lời thiếp không bú nữa!"

Hắn buồn cười, dùng tay giữ lấy đầu nàng rồi nhắm côn thịt ngay miệng đút vào.

- "Rồi rồi! Không phải trước đây ta nói rồi sao? Cái chết quá dễ dàng cho bọ hắn, ta muốn bọn hắn phải hối hận khi được sinh ra, nàng không cần vội, đợi xem phu quân xử lý."

- "Ọc...ọc...được rồi....tùy chàng...chụt chụt."

Một lát sau, khi bên dưới nàng cũng đã ướt đẫm ngứa ngáy không chịu nổi, nàng đứng dậy kéo chiếc nội khố sang một bên, tay cầm côn thịt điều chỉnh vị trí ngồi xuống cái ót. Côn thịt đâm một đường tận sâu vào trong hoa tâm, nàng sung sướng rên lên một tiếng:

- "Ưm...sướng..."

Xong nàng bắt đầu nhấp trên đùi hắn, vừa nhấp vừa rên rỉ:

- "Ư...ư...thiếp sướng...quá...Tiểu Nam...chơi thiếp đi..."

Hắn cười đầy tự hào:

- "Hắc hắc! Đông Nhi nói xem, nếu để chuyện Giáo Hoàng Bệ Hạ rên rỉ nhún nhảy trên người ta truyền ra ngoài, chắc hẳn ta sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ nam nhân trong thiên hạ a!"

- "Hừ...làm gì có...kẻ nào...ưm....có tư cách làm...kẻ thù của chàng...đừng nói nữa...mau chơi thiếp mạnh bạo."

Hắn cười khà khà một tiếng xong đem hai bầu ngực đang nảy tưng tưng trước mắt mình bú mút chùn chụt. Vừa bú vừa nhấp bạch bạch.

- "AAA...Chàng làm gì...bú mạnh thế....thiếp hết sữa... ưm từ lâu rồi..."

- "Khà khà! Mặc dù không còn sữa nhưng ngực của Đông Nhi cũng rất ngon a! Chụt chụt!"

- "Nếu...nếu ngon thì chàng ăn nhiều...một chút!"

"Hay là...chúng ta làm....một đứa nữa, lúc đấy lại có sữa...cho chàng ăn!"

Hắn buồn cười đét vào mông nàng một cái:

- "Nàng là đồ tham lam..."

- "Thiếp mặc kệ...mau...chơi thiếp mạnh vào...bắn hết vào trong thiếp..."

- "Rồi rồi! Của nàng đây!"

Hắn đè nàng nằm xuống đất, điên cuồng nhấp tới tấp vào âm hộ cho đến khi tinh dịch ngập u cốc mới rút ra. Nàng nằm thở gấp:

- "Hộc...sướng quá....Tiểu Nam, mau đỡ thiếp dậy."

Hắn cười cười bế nàng lên, hôn thật chặt lên đôi môi kiều diễm:

- "Thỏa mãn chưa bảo bối?"

- "Thỏa mãn, bất quá chàng dọn dẹp chỗ này một chút, đừng để ai nhìn thấy."

Nàng chỉ xuống sàn đầy những mảng nước lớn. Hắn thở dài:

- "Haiz! Nếu dọn di cũng quá mức lãng phí a!"

Nàng trừng mắt:

- "Toàn là nước của thiếp mà lãng phí cái gì?"

- "Chính là của Đông Nhi nên mới lãng phí. Hay ta kiếm cái gì gom nó lại!"

Nàng lắc đầu như trống bõi:

- "Không được, tên biến thái này, mau dọn đi! Nếu muốn về phòng thiếp cho nàng uống no nê!"

- "Hắc hắc! Được rồi!"

Xong hắn phất tay, đem toàn bộ bãi chiến trường dọn dẹp sạch sẽ, mặc lại áo giúp Đông Nhi rồi bế nàng về phòng.

Sau đó trong phòng chỉ còn vang lên tiếng sột soạt...