Chương 36: Đoạn tuyệt

Đại Điện Chu Gia.

Ngồi trên ghế gia chủ lúc này chính là Chu Tự Hào, phụ thân của Chu Trúc Thanh và Chu Trúc Vân.

Hắn nhấp một trà, thấy Chu Trúc Vân và Chu Trúc Thanh đi tới, nắm tay nhau vô cùng thân thiết, trong lòng tức giận. Lớn lên ở Chu Gia, hắn đã sớm không còn thứ gọi là tình cảm, điều hắn quan tâm duy nhất chỉ là thực lực cùng địa vị của gia tộc. Kể cả hai người con gái của hắn từ khi được sinh ra tới bây giờ hắn cũng chưa từng ngó ngàng tới một chút. Chỉ hận các nàng không lập tức lớn lên, kết hôn với Đái Gia theo truyền thống, sau đó sẽ tử chiến để chọn ra kẻ mạnh nhất, tăng cường thực lực và địa vị của gia tộc.

Theo hắn, hai người con gái này của hắn cũng chỉ là công cụ của gia tộc, bắt buộc một người phải chết để chọn lọc ra kẻ mạnh nhất, như cái cách mà trước đây hắn từng giết đi đệ đệ ruột của mình như một kẻ thù không đội trời chung để có thể lấy được ngôi gia chủ vậy. Với hắn, thứ gọi là tình cảm chỉ là rác rưởi không đáng một xu.

Lần này gọi hai nàng đến chính là để cho hai người biết rõ nghĩ vụ của mình. Nhưng khi khìn thấy hai tỷ muội thân thiết như vậy, hắn lập tức cảm nhận nguy cơ, tức giận đập bàn bốp một cái.

Chu Trúc Thanh giật mình lùi lại, gương mặt trắng bệch. Trúc Vân thấy vậy liền đỡ lấy muội muội, nắm chặt tay trấn an nàng:

- "Muội muội đừng sợ, có tỷ ở đây!"

Chu Tự Hào thấy vậy càng tức giận hơn quát lên:

- "Hỗn xược, quỳ xuống cho ta!"

Chu Trúc Thanh run rẩy nhìn tỷ tỷ, Trúc Vân liền mỉm cười vuốt ve tóc nàng, sau đó nhìn thẳng phụ thân mình, trong mắt không có lấy một tia tình cảm. Hai nàng từ khi sinh ra tới nay chưa từng cảm nhận được một chút tình thương từ hắn, hắn từ trước tới nay nói chuyện với hai nàng cũng chưa quá ba câu, mà tất cả các câu nói đều là ra lệnh các nàng phải làm gì đó. Không những vậy còn thương xuyên nổi giận với hai người, vì thế Chu Trúc Thanh rất sợ hắn, luôn coi tỷ tỷ là chỗ dựa. Còn Chu Trúc Vân nàng bây giờ đã không còn sợ hắn nữa, nhếch miệng nhàn nhạt nói một câu:

- "Tại sao ta lại phải quỳ?"

Chu Tự Hào cực kỳ bất ngờ khi hôm nay nàng lại dám chất vấn ngược lại mình, sắc mặt đen lại nghiến răng:

- "Chu Trúc Vân! Đừng quên ta là gì của ngươi! Ta nói ngươi quỳ xuống liền quỳ xuống cho ta!"

Đồng thời hắn bộc phát khí thế của Hồn Đấu La về phía nàng, ép nàng phải quỳ xuống. Nhưng lực lượng vô hình từ chiếc nhẫn lại tràn ra, bao phủ lấy cơ thể nàng khiến nàng không chịu một chút cảm giác áp bách.

Chu Tự Hào giật mình có chút ngoài ý muốn. Còn Chu Trúc Vân cười lớn mỉa mai:

- "Haha! Ý ngươi nói ngươi chính là phụ thân của ta sao? Đúng vậy, ta không phủ nhận ngươi là người đã sinh ra ta và Trúc Thanh, tuy nhiên nói ngươi là phụ thân của ta? Ngươi xứng sao?"

Hắn nghe xong cảm thấy vô cùng nhục nhã, không nghĩ tới một cái không khác gì công cụ trong mắt lại dám đứng trước mặt châm biếm mình:

- "Nghiệt súc! Ngươi có biết mình vừa nói gì không?"

Chu Trúc Thanh nhìn tỷ tỷ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Chu Trúc Vân chỉ mỉm cười với nàng, xong quay lại cười với Chu Tự Hào:

- "Ta nói có gì sai sao? Từ khi ta và muội muội được sinh ra, ngươi đã từng thực hiện chút nào bổn phận của người làm cha không? Rồi có người phụ thân nào trơ mắt nhìn các con của mình giết chết lẫn nhau mà không có lấy một chút đau lòng không? Nói ngươi không xứng chẳng lẽ còn sai sao?"

Chu Tự Hào gương mặt vặn vẹo đập chiếc bàn vỡ tan tành:

- "Câm miệng cho ta! Đây chính là quy định của tổ tiên hai nhà Chu Gia, Đái Gia, hai người các ngươi một người sống một người chết là không thể tránh khỏi, còn về thứ tình cảm mà ngươi nói, Ha ha sớm muộn ngươi cũng nhận ra tình cảm là thứ vô nghĩa không đáng một xu, chỉ có thực lực và địa vị mới là chính đạo."

Chu Trúc Vân lắc đầu cười, cũng không còn gì để nói với hắn:

- "Được rồi! Vậy ngươi cứ tiếp tục ở lại đây thực hiện thứ quy định truyền thống rác rưởi đó tiếp đi. Ta cùng muội muội tuyên bố, từ nay hai chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ với Chu gia, vì vậy hy vọng các ngươi đừng xen vào cuộc sống của hai chúng ta!"

Chu Trúc Thanh giật mình, không nghĩ tỷ tỷ lại làm tới mức này. Trúc Vân cũng nhận ra biểu hiện của muội muội, mỉm cười chiều chuộng:

- "Trúc Thanh, muội có đồng ý đi theo tỷ không?"

Tiểu cô nương hoàn hồn lại, lập tức gật mạnh đầu:

- "Được, Trúc Thanh đều nghe tỷ tỷ!"

Sống trong gia tộc không có lấy một chút tình cảm nào, tỷ tỷ sớm đã là chỗ dựa duy nhất của nàng, cho tới khi nàng thức tỉnh được võ hồn, tỷ tỷ bỗng dần trở nên xa lánh khiến nàng bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cố gắng hàn gắn lại mối quan hệ của hai người nhưng tỷ tỷ lại càng ngày càng trở nên băng lãnh. Cũng may tỷ tỷ đã trở lại như trước đây, nàng cũng không còn gì lưu luyến ở Chu Gia, vì vậy không suy nghĩ nhiều mà chọn đi theo tỷ tỷ.

Chu Tự Hào gương mặt gân guốc nổi lên cực kỳ dữ tợn:

- "Tốt! Rất tốt! Không nghĩ tới Chu Tự Hào ta lại có thể sinh ra hai nghiệt chủng như vậy, đã thế đừng trách ta vô tình

Người đâu, mau bắt hai nàng lại tới Đái Gia, lập tức thành thân cho ta!"

Lập tức một đám người xông vào bao vây lấy hai nàng. Tên cầm đầu chắp tay với Chu Tự Hào:

- "Gia chủ, Nhị Tiểu Thư mới chỉ có 6 tuổi, liệu như vậy..."

Hắn khoát tay:

- "Không quan trọng, ta muốn trong ngày hôm nay hai đứa nghiệt chủng này phải lập tức thành thân, sau đó bắt buộc một trong hai phải bị đứa còn lại giết chết!"

- "Rõ!"

Chu Trúc Thanh sợ hãi nắm chặt lấy tay tỷ tỷ. Nàng bắt đầu dần hiểu ra là có chuyện gì. Nàng từ trước tới giờ chỉ biết mình có hôn ước với nhị Hoàng tử, còn tỷ tỷ thì có hôn ước với Đại Hoàng Tử mà thôi, nhưng rõ ràng theo những gì Chu Tự Hào và tỷ tỷ nói nãy giờ, chuyện không đơn giản chỉ có vậy.

Chu Trúc Vân bế lấy muội muội cười nhạt lắc đầu:

- "Ta khuyên ngươi nên để hai tỷ muội chúng ta rời đi, nếu không e rằng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là Chu Gia cũng không có khả năng gánh chịu!"

Chu Tự Hào nghe xong liền cười lạnh:

- "Ha ha! Ta không biết từ đâu mà ngươi có được sự tự tin này, các ngươi không nghe rõ sao? Trói hai nàng lại!"

Thế là đám người tiến lại gần hai người chuẩn bị đem hai nàng đánh ngất nhưng lập tức một nam tử anh tuấn bất phàm từ đâu xuất hiện.

- "Nữ nhân của ta không đến lượt các ngươi định đoạt.

CÒN KHÔNG MAU CÚT!"

Mấy tên sau khi nghe tiếng quát của Nam bay ngược ra phía sau, sắc mặt trắng bệch. Một vài kẻ còn không nhịn được thổ huyết.

Chu Trúc Thanh mừng rỡ: "Tỷ phu, ngươi đến cứu ta và tỷ tỷ sao?"

Chu Tự Hào thấy hắn sắc mặt trở nên ngưng trọng. Rõ ràng tên trước mắt chỉ là một hồn sư, tuy nhiên những biểu hiện của hắn không hề đơn giản như vậy, lập tức chất vấn:

- "Ngươi là ai?"

Nam nhàn nhạt mở miệng:

- "Ngươi không nghe Trúc Thanh nói sao? Ta là nam nhân của tỷ tỷ nàng Trúc Vân, theo vai vế lẽ ra nên gọi ngươi hai tiếng nhạc phụ, bất quá nàng đã đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, xem ra thứ này không còn cần thiết."

Chu Tự Hào đánh mắt sang Chu Trúc Vân, thấy nàng không những không phản bác mà còn dùng ánh mắt đắm đuối nhìn Nam, nhục nhã tới cực điểm:

- "Nghiệt chủng, không ngờ tới ngươi còn lăng loàng tới mức này, đã có hôn ước vẫn còn ra ngoài tìm nam nhân, nếu chuyện này truyền tới tai Đái Gia để ta xem rốt cuộc ngươi giải thích thế nào?

Còn người đừng tưởng có hắn chống lưng liền muốn làm càn, chẳng lẽ hắn có thể một mình chống lại cả Tinh La Đế Quốc sao? Ta thật hối hận khi sinh ra một nghiệt ch..."

Hắn chưa nó xong đã nghe "Bốp" một tiếng, một cú tát như trời giáng khiến hắn không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng lảo đảo đứng dậy. Thấy Nam đang đứng phủi tay.

- "Nữ nhân của ta mà ngươi cũng dám sỉ nhục, chê mình sống quá lâu sao?"

Chu Tự Hào cực kỳ kinh hãi, không nghĩ tới hắn ra tay một cách bất ngờ như vậy, đã thế hắn còn không nhận ra chút nào. Hắn khẳng định tên này rất không đơn giản, thậm chí có khả năng giết chết mình.

Lúc này đám người Chu Gia cũng bu tới, cảnh giác nhìn Nam.

- "Gia chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Tự Hào sống lâu thành tinh, nhận ra Nam chắc chắn thân phận không hề đơn giản. Trẻ như vậy đã có chiến lực khủng bố, tạm thời không thể manh động cho tới khi điều tra được hắn rốt cuộc là ai.

- "Không có chuyện gì, các ngươi giải tán đi!"

Rồi hắn quay sang tỷ muộc Trúc Vân:

- "Nếu các ngươi đã lựa chọn như vậy ta không còn gì để nói, có thể cùng hắn rời đi, từ nay Chu Gia cùng các ngươi đã không còn bất cứ quan hệ gì!"

Nàng gật đầu, cùng Trúc Thanh tới gần Nam, thế là ba người rời khỏi nơi này.

Đợi khi ba người rời đi, Chu Tự Hào ra lệnh:

- "Người đâu, mau mời Đại Hoàng Tử cùng Nhị Hoàng Tử. Để ta xem rốt cuộc tên kia làm sao gánh chịu nổi cơn thịnh nộ của Đái Gia."

Vậy là nửa tiếng sau, Đái Duy Tư một tay băng bó tới đại sảnh của Chu Gia.

Chu Tự Hào chắp tay:

- "Đại Hoàng Tử, không biết Nhị Hoàng Tử sao lại không tới a?"

Đái Duy Tư phất tay:

- "Không biết, ta đã cho người đi tìm bất quá vẫn không thấy hắn ở đâu. Chu bá phụ có chuyện gì quan trọng mà cần đến cả hai chúng ta sao?"

Chu Tự Hào thở dài một hơi:

- "Haiz! Chỉ trách ta không dạy dỗ hai nữ nhi của mình một cách tử tế, hai nghiệt chủng đó vừa tuyên bố rằng sẽ cắt đứt quan hệ với chúng ta, chỉ vì không muốn tuân theo quy định của hai nhà Đái gia và Chu gia."

- "Ồ! Vậy sao?"

Đái Duy Tư nhàn nhạt phun ra một câu, trong lòng bây giờ dưa âm kinh hãi mà Nam gây ra cho hắn vẫn còn đọng lại, chưa thể để ý tới chuyện khác.

Chu Tự Hào thấy hắn biểu lộ như vậy hơi khó hiểu bất quá vẫn tiếp tục:

- "Không chỉ như vậy, Chu Trúc Vân kia không biết từ đâu tìm được một kẻ xa lạ, đã vậy còn nhận hắn là nam nhân của mình. Việc này chẳng khác nào nỗi nhục của hai nhà chúng ta, ngươi xem có nên đem tên kia xử lý, bắt hai nàng trở về?"

Đái Duy Tư nghe tới đây giật mình bật dậy, kinh hãi thốt lên:

- "Cái gì?"

- "Đúng vậy, ta cũng không biết tên kia có thân phận gì, nhưng hình như cũng không đơn giản vì vậy muốn cùng Đái Gia thương lượng kế sách đối phó!"

Đái Duy Tư sợ hãi quát lên:

- "Câm miệng! Ngươi định hại chết ta sao?" Hắn tới tận bây giờ vẫn chưa quên ám ảnh của câu nói kia mang lại "Dám động vào nữ nhân của bổn Bá Chủ, ai cho con kiến hôi ngươi lá gan?". Vậy mà bây giờ tên điên này còn định kéo hắn vào.

Chu Tự Hào thấy Đái Duy Tư kích động như vậy hơi khó hiểu, nhanh chóng lên tiếng trấn an:

- "Đại Hoàng Tử, ta biết chiến lực của hắn rất mạnh, nhưng đừng quên sau lưng chúng ta là cả Chu Gia và Đái Gia, là Tinh La Đế Quốc! Ngươi không cần phải sợ hắn như vậy."

Đái Duy Tư nghe xong lời này của hắn mới bừng tỉnh, hắn vì quá mức khiếp sợ nên hầu như đã quên mất điều này. Trong lòng bắt đầu dấy lên hy vọng trả thù. Cánh tay phải lại đau nhức lên làm cho hắn càng thêm phẫn nộ.

- "Được! Ta sẽ bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, Chu Gia cũng nên chủ động điều tra về hắn, tránh trường hợp hắn có thể lực khủng bố đằng sau lưng!"

...