Chương 28: Tới Thiên Thủy

[Keng! Phát động nhiệm vụ Hậu Cung:

Giúp Độc Cô Nhạn loại bỏ kịch độc trong cơ thể.

Phần thưởng: 1 lượt quay.]

[Keng! Phát động nhiệm vụ Hậu Cung:

Giúp Diệp Linh Linh loại bỏ hạn chế của Cửu Tâm Hải Đường Võ Hồn.

Phần thưởng: 1 lượt quay.]

Nam khoé miệng giật giật: "Sao ta cảm thấy Hệ Thống còn nóng lòng muốn ta lập hậu cung hơn cả ta nữa!"

Kim Nhi trong cơ thể hắn âm thầm cười khúc khích: "Phụt! Cái này không phải do Kim Nhi nha, phu quân có trách thì chỉ trách người đó."

"Người đó" trong miệng Kim Nhi là người mà ngay cả hắn hiện tại cũng không biết là ai. Nghe qua có vẻ vô lý khi mà hắn đã là bá chủ của toàn vũ trụ, vậy mà vẫn có những tồn tại mà hắn không hề biết đến. Và còn một thứ mà hắn cũng chưa thể giải thích được đó là sự tồn tại của Hệ Thống.

Trước đây hắn từng muốn khám phá tới tận cùng của Hệ Thống để biến Kim Nhi trở thành con người bằng xương bằng thịt ở bên cạnh mình. Cho đến sau này, hắn đã thực sự khiến Kim Nhi trở thành thực thể. Tuy nhiên vẫn chưa tìm hiểu được Hệ Thống là thứ gì. Bất quá, bởi vì đã không còn lý do cùng với việc trải qua một hành trình dài đầy gian khổ mới có thể trở thành Bá Chủ, hắn chỉ muốn được cùng chúng nữ hưởng thụ cuộc sống, vì vậy Hệ Thống cũng đã bị bỏ quên phía sau. Chỉ khi đến Đấu La mới được kích hoạt lại lần nữa, nhưng hắn đã hoàn toàn quên mất việc khám phá nó.

Bởi vì khi có một thứ quá mức quen thuộc ở bên cạnh thì mỗi người đều thường không quá để ý tới nó. Điển hình như một cục tẩy chẳng hạn, chúng ta đều dùng nó để tẩy đi vết bút chì, nhưng hầu như chẳng ai quan tâm nguyên nhân vì sao nó lại có thể tẩy được cả.

Nam cũng vậy, Hệ Thống đã theo hắn quá lâu, gần một kiếp người, cũng chính vì điều đó mà hắn đã coi Hệ Thống như một thứ quen thuộc, chỉ cần biết nó vẫn hoạt động mà không cần quan tâm vì sao nó lại hoạt động được như thế.

Trở lại với Lạc Nhật Sâm Lâm.

Nam đi xuống bay xuống phía dưới. Trước mặt hắn là một đám thiếu niên thiếu nữ khoảng chừng 10 người. Trong đó có hai thiếu nữ xinh đẹp nổi bật, một người có mái tóc màu tím là Độc Cô Nhạn, thiếu nữ còn lại mái tóc màu xanh lục là Diệp Linh Linh.

Hiển nhiên đây là những học viên của Học Viện Thiên Đấu ra ngoài tìm kiếm hồn hoàn.

Thấy Nam, đám người lập tức dùng ánh mắt cảnh giác. Chỉ là chứng kiến gương mặt anh tuấn của hắn khiến mấy thiếu nữ mới lớn không khỏi đỏ mặt. Kể cả Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh.

Ngọc Thiên Hằng nhìn biểu hiện của mấy nữ, ghen ghét vẻ đẹp trai của Nam tới cực điểm, bước lên chất vấn:

- "Không biết vị công tử này là ai, vì sao lại chặn đường của chúng ta."

Nam không thèm để ý tới hắn, đưa mắt nhìn hai nữ Độc Cô Nhạn và Diệp Linh Linh. Hai nữ mới chỉ ở độ tuổi thiếu nữ, ấy vậy mà đã trổ mã tương đối tốt, mặc dù ngực chỉ mới nhú bằng quả cà chua, gương mặt vẫn còn đôi chút non nớt nhưng đã hình thành các đường nét báo hiệu sự xuất hiện của hai mỹ nhân trong tương lai.

Ngọc Thiên Hằng thấy hắn không thèm để ý lời mình tức đến nghiến răng:

- "Vị công tử này phải chăng quá mức thô lỗ? Tại hạ là Ngọc Thiên Hằng, là người của Lam Điện Bá Vương Tông, đang cùng các đồng học tìm kiếm hồn hoàn, hy vọng công tử có thể nhường đường.

Nam lúc này mới chú ý tới hắn:

- "Ồ! Thì ra ngươi là Ngọc Thiên Hằng!'

Ngọc Thiên Hằng cho là hắn biết tới danh tiếng của mình liền đắc ý:

- "Không sai!"

Nam gật đầu vẫy tay:

- "Tốt! Vừa hay ta cũng có chuyện muốn tìm ngươi, ngươi theo ta một lát!"

Đám người mộng bức. Kẻ này bị sao vậy, hành sự không theo lẽ thường chút nào. Chúng ta còn không biết ngươi là ai.

Ngọc Thiên Hằng thấy hắn không xem mình ra gì liền tức giận:

- "Ngươi có vấn đề về thần kinh sao? Vì sao ta phải đi theo ngươi?"

- "Ngươi không cần hỏi nhiều, chuyện này có liên quan tới tương lai của ngươi, chỉ cần đi theo ta là được!"

Nói xong Nam lập tức dịch chuyển tới túm lấy cổ áo hắn định kéo đi.

Nhưng lúc này lại có một kẻ ẩn nấp chuẩn bị ra tay, hắn là lão sư phụ trách đám người này, cũng là hồn Thánh. Bất quá chưa kịp ta tay đã bị ánh mắt rét lạnh của Nam liếc xoẹt qua một cái khiến hắn đổ mồ hôi lạnh, run rẩy không dám nhúc nhích.

Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến đám người chưa kịp phản ứng, đến khi nhận ra liền lập tức lên tiếng gọi: "Đội trưởng!"

Bất quá lúc này hắn đã bị tên kia kéo đi mất.

Lúc này tên lão sư mới ló mặt ra, bọn hắn lập tức bu lại hỏi:

- "Lão sư, ta thấy hắn mới chỉ 20 cấp tại sao tốc độ lại nhanh vậy?"

- "Đúng vậy, mà vì sao lão sư không cứu Đội Trưởng?"

Tên lão sư cười khổ, hắn đương nhiên nhận ra người kia chỉ mới 20 cấp, tuy nhiên trực giác của hắn cho biết không thể đắc tội với kẻ này.

- "Haiz, ta nghĩ hắn cũng không có ý xấu, hơn nữa hắn đã nói chuyện này có liên quan tới tương lai của Thiên Hằng, chưa chắc đã là chuyện không tốt, chúng ta đợi một lát vậy, nếu Thiên Hằng không trở về ta sẽ đích thân đi tìm hắn!"

Đám người nghe vậy gật đầu, yên tâm hơn không ít.

Trở lại với Nam, hắn kéo Ngọc Thiên Hằnh vào một nơi tương đối xa vị trí cũ.

- "Ngươi có biết ta là ai không? Vì sao dám bắt cóc ta tới nơi này!"

Nam đi tới vỗ vỗ vai hắn:

- "Bình tĩnh, ta chỉ có một vài chuyện muốn hỏi ngươi thôi, hỏi xong ta lập tức thả ngươi đi!"

- "Hừ! Vì sao ta phải trả lời cho ngươi?"

- "Ta nói rồi, việc này có liên quan tới tương lai của ngươi! Được rồi, ta hỏi ngươi, ngươi có biết Ngọc Tiểu Cương không?"

Ngọc Thiên Hằng hậm hực:

- "Đương nhiên biết! Mặc dù theo thân phận hắn là thúc thúc của ta, nhưng hắn đã sớm bị Lam Điện Bá Vương Tông trục xuất."

Nam gật gù:

- "Tốt! Bây giờ đến câu hỏi chính: Có phải ngươi có hôn ước với Độc Cô Nhạn?"

Ngọc Thiên Hằng liền đắc ý:

- "Không sai, ta chính là hôn phu của nàng, ngươi xem, đợi nàng lớn thêm chút nữa lúc đó không phải trở thành mỹ nhân cho ta hưởng thụ, cho dù ngươi có đẹp trai thì thế nào, vĩnh viễn không thể chạm được vào nàng! Hahaha!"

Nam nhếch miệng cười:

- "Haha! Rất thành thật, đây cũng chính là câu trả lời thay đổi tương lai của ngươi!"

Nam thở dài một hơi:

- "Haiz, ta vốn không có hiềm khích gì với ngươi, có trách chỉ trách ngươi có hôn ước với sai người!"

Ngọc Thiên Hằng nhìn Nam lúc này như một ác ma, vô cùng khiếp đảm:

- "Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ta là thiếu chủ của Lam Điện Bá Vương Tông."

Nam không thèm để ý, nhẹ nhàng búng tay, một đám lửa bay ra thiêu rụi vật giữa hai chân Ngọc Thiên Hằng. Hắn la hét thảm thiết:

- "A... Súc sinh...sao ngươi dám!"

Nam bình tĩnh lên tiếng:

- "Nể tình ta và ngươi không thù không oán, giúp ngươi trị thương một chút vậy!"

Nói xong hắn búng một viên đan dược vào miệng Ngọc Thiên Hằng, vết thương giữa hai chân của hắn nhanh chóng lành lại, chỉ là vật kia đã hoàn toàn không còn, kể từ nay trở đi Ngọc Thiên Hằng đã mất đi khả năng đứng đái.

- "Tên súc sinh, sao ngươi dám làm vậy với ta, ta thề sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"

Nam khoát tay:

- "Được được! Ngươi lúc nào muốn trả thù có thể tới Vũ Hồn Điện tìm ta!"

Ngọc Thiên Hằng nghe tới Vũ Hồn Điện lập tức biến sắc:

- "Ngươi...là người của Vũ Hồn Điện?"

Nam xoa xoa cằm:

- "Cũng không hẳn, bất quá thê tử ta chính là người Vũ Hồn Điện."

Ngọc Thiên Hằng cảm thấy ý muốn báo thù của mình trở nên vô vọng. Thê tử của hắn rốt cuộc có thân phận gì mà có thể để hắn tự do ở Vũ Hồn Điện, chẳng lẽ là trưởng lão.

- "Thế nhé! Ta có việc cần đi trước, thứ này cho ngươi, xem như bù đắp lại một chút."

Nói xong Nam ném một khối 8 vạn năm thân thể hồn cốt Bá Vương Long cho Ngọc Thiên Hằng. Hồn cốt ở khu vực hạch tâm chất thành đống, bởi vì mỗi năm đều có vô số hồn thú chết đi do nhiều nguyên nhân, hồn cốt của bọn chúng đều được hồn thú tập hợp lại. Nam chỉ tiện tay lấy mấy khối thôi.

Ngọc Thiên Hằng chấn kinh tiếp nhận lấy khối hồn cốt. Cả đời hắn, thậm chí là cả Lam Điện Bá Vương Tông cũng chưa từng được thấy khối hồn cốt quý giá như vậy, còn là thân thể hồn cốt. Vậy mà tên kia lại tùy tiện có thể lấy ra, rốt cuộc là hắn có thân phận gì?

Cầm khối hồn cốt trong tay, hắn nhìn xuống giữa hai chân, bắt đầu so sánh, gật gù:

- "Xem ra hồn cốt vẫn quý giá hơn!"

Thực tế thì không phải như vậy. Nếu lúc hắn vẫn chưa bị thiến thì cho dù có 10 vạn năm hồn cốt hắn cũng không bao giờ đem của quý của mình ra đổi. Nhưng sau khi mất đi thứ đó, suy nghĩ cùng tâm lý của hắn cũng bị thay đổi theo, cảm thấy thứ đó cũng không quá mức quan trọng, bởi vì hắn cũng đâu còn hứng thú với nữ nhân. Chỉ là có chút nhục nhã mà thôi. Bất quá chỉ cần không để người khác biết chuyện này là hoàn hảo ngay.

Ngọc Thiên Hằng trở về, nhìn thấy Độc Cô Nhạn trong lòng nhục quá hoá giận: "Tiện nhân, đều tại ngươi mà ta mất đi khả năng của đàn ông!"

Đám người bu lại hỏi han:

- "Đội trưởng, tên đó có làm gì ngươi không?"

- "Không có gì! Hắn chỉ hỏi ta một vài chuyện mà thôi!"

Đám người nghe vậy mới thở phào, bất quá cảm giác giọng nói của Ngọc Thiên Hằng có chút khang khác, nghe như âm điệu có vẻ cao hơn một chút thì phải.

Độc Cô Nhạn cũng đi tới, tỏ vẻ quan tâm:

- "Thiên Hằng, cũng may ngươi không sao!"

Ngọc Thiên Hằng ánh mắt ghét bỏ:

- "Hừ! Xa ta ra một chút!"

Đám người đầu toàn dấu hỏi???

Không phải bình thường hắn rất thường xuyên tìm cách để lấy lòng Độc Cô Nhạn sao? Hôm nay rốt cuộc bị gì vậy. Bất quá nghĩ đến thân phận của hắn cũng không dám lên tiếng thắc mắc. Độc Cô Nhạn cũng có chút khó hiểu, nhưng hiện tại nàng cũng chưa có tình cảm gì với hắn nên cũng mặc kệ, né xa một chút theo ý của hắn.

Thiên Thủy Học Viện.

Học Viện Thiên Thủy là nơi có tiêu chí cho học viên cực kỳ nghiêm khắc:

Đầu tiên, phải là nữ

Thứ hai, phải sở hữu Thủy thuộc tính.

Thứ ba, chỉ nhận mỹ nữ.

Đến trước cổng, hắn bị một nữ hồn Vương chặn lại:

- "Ngươi là ai? Không biết Thiên Thủy Học Viện không tiếp nam nhân sao?"

Nam trong lòng cảm thán: "Không hổ là Học Viện Thiên Thủy, ngay cả bảo vệ cũng xinh đẹp như vậy!"

- "Vị tỷ tỷ này, ta có việc muốn gặp viện trưởng, nhờ tỷ chuyển lời giúp nàng có Hoàng Nam tới bái phỏng."

- "Được rồi, ngươi đợi ta một lát!"

Một lúc sau, nữ bảo vệ cùng viện trưởng Thủy Ly bước ra. Thấy hắn, Thủy Ly lập tức chắp tay hành lễ, cố kìm nén kích động trong lòng:

- "Ân nhân, ngươi đã tới."

Nữ bảo vệ mắt chữ A, mồm chữ O. "Ân nhân?" Hắn là ân nhân của viện trưởng. Bất quá cũng không dám hỏi mà trở lại với công việc.

Chuyện này phải nói tới khoảng thời gian trước đây, lúc ấy nàng mới chỉ là một thiếu nữ đang tràn đầy nhiệt huyết, trong một lần bỏ nhà ra bên ngoài chơi bị bọn buôn bán nô lệ bắt cóc, may mắn được Nam vô tình gặp được và cứu ra, diệt sách những kẻ bắt cóc. Nếu không e rằng nàng đã sớm bị làm nhục. Lúc đó hắn cũng hiểu vì sao trong nguyên tác Viện Trưởng Thiên Thuỷ Học Viện lại chán ghét nam nhân như vậy. Nếu không có hắn e rằng cuộc đời nàng đã để lại vết nhơ không thể xoá sạch.

Nam khoát tay:

- "Không cần xưng hô như vậy, gọi ta Hoàng Nam là được. Tiểu nha đầu ta cứu năm nào bây giờ đã trở thành một đại mỹ nhân rồi a!"

Thủy Ly gương mặt phiếm hồng:

- "Thủy Ly không dám, ân nhân vẫn anh tuấn như vậy, còn ta thì đã già rồi."

Đồng thời trong giọng của nàng có chút thất lạc cùng u oán.

- "Khụ khụ!" Hắn giả vờ ho khan vài tiếng.

Thủy Ly liền đánh trống lảng:

- "Được rồi! Ân nhân hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?"

- "Đúng vậy, Thiên Thủy Học Viện có mấy nha đầu không tệ, ta muốn nhận các nàng làm đệ tử!"

Thủy Ly trong lòng thất lạc: "Quả nhiên không phải đến tìm ta!"

- "Ngoài ra ta cũng tới xem nha đầu ngươi một chút!"

Thủy Ly nghe vậy trong lòng lập tức có chút vui mừng, bất quá nghe hắn gọi mình là nha đầu cảm giác không quen. Phải biết bề ngoài nhìn hắn còn trẻ hơn nàng tới gần mười tuổi.

- "Ân nhân, ta cũng đã gần 40 tuổi, người cũng đừng gọi ta là tiểu nha đầu."

Nam tỏ vẻ kinh ngạc:

- "Thật sao? Ta thấy ngươi còn rất trẻ đâu, đã vậy có nét thành thục quyến rũ, e rằng khiến không ít nam thanh niên điên đảo a!"

Thủy Ly nghe xong không giấu nổi ý mừng trong mắt. Nam thầm buồn cười, quả nhiên là nữ nhân, luôn thích được người khác khen xinh đẹp.

- "Được rồi, ân nhân, để ta đưa người đi gặp những thiên tài của học viện, ngươi có thể chọn bất kỳ ai trong các nàng làm đệ tử."

Rồi nàng dẫn hắn vào bên trong...