Chương 19: Liễu Nhị Long

Sau khi ăn xong bữa tối, hắn để mấy nữ cùng nhau tâm sự còn mình vào Sinh Mệnh Chi Hồ thăm Cổ Nguyệt Na.

Vào tới hang động bên trong, hắn cất tiếng gọi:

- "Na na! Ta tới rồi đây..."

Cổ Nguyệt Na lên tiếng, giọng nói có một tia ủy khuất cùng tức giận:

- "Ha ha! Tưởng ngươi vợ con đề huề nên đã sớm quên ta."

Hắn lắc đầu cười với cô nàng ngạo kiều này. Tiến tới ôm lấy nàng định hôn xuống nhưng lần này lập tức bị nàng đẩy ra:

- "Cặn bã, đừng chạm vào ta!"

Nam lúc đầu hơi bất ngờ với hành động của nàng, nhưng nghĩ lại mới hiểu ra nàng đã chứng kiến hết thảy những điều mình làm với ba nữ Bích Cơ. Trong lòng không khỏi cảm thấy có lỗi với nàng.

- "Na Na, ta xin lỗi, là ta không để ý tới cảm nhận của nàng!"

Thấy nam nhân bá đạo kia một bộ dáng ăn năn, chủ động xin lỗi mình khiến nàng có chút mềm lòng, bất quá tính tình ngạo kiều đã ăn sâu vào máu:

- "Không dám! Hoàng Nam công tử đừng khiến tiểu nữ xấu hổ, dù sao tiểu nữ cũng không có quan hệ gì với ngài a!"

Nam lúc này nghe đệ nhất mỹ nhân Đấu La Đại Lục, chủ thượng hồn thú cao cao tại thượng tự xưng tiểu nữ có chút buồn cười, bất quá nhận ra nàng thực sự giận nên cố nín lại, ôm lấy nàng vuốt ve. Nàng cũng dãy dụa một lát sau đó mặc hắn ôm lấy mình.

- "Na na ngoan, sao lần này giận ta lâu như vậy, chẳng lẽ nàng cũng muốn giao phối sao?"

Cổ Nguyệt Na đỏ bừng mặt:

- "Ai...ai thèm giao phối với ngươi

Quả nhiên nhân loại là một lũ vô sỉ!"

- "Hắc hắc! Được rồi, nếu nàng không muốn thì thôi vậy, ta cũng không gấp!"

- "Phi! Dâm tặc, ngươi mơ tưởng chạm vào cơ thể ta!"

Nam ánh mắt cổ quái:

- "Nàng không nhìn xem đang nằm trong vòng tay ai a?"

Cổ Nguyệt Na xấu hổ đẩy hắn ra:

- "Ngươi..."

- "Được rồi, không đùa nữa!"

Hắn nói một câu rồi cúi xuống ngậm lấy đôi môi kiều diễm thật chặt. Cổ Nguyệt Na cũng mặc kệ chiếc lưỡi của hắn đang từ từ xâm chiếm miệng mình.

Hai người hôn nhau hồi lâu mới tách ra. Cổ Nguyệt Na thẹn thùng không dám nhìn hắn. Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc bồng bềnh trắng xóa:

- "Na na! Bây giờ nàng có mong muốn làm gì không?"

Cổ Nguyệt Na nghĩ nghĩ, hàn khí lóe lên trong mắt:

- "Bây giờ sao? Ta chỉ muốn trả thù lũ Thần Vương khốn khiếp kia!"

Hắn cười cốc đầu nàng:

- "Nàng quên ta từng nói gì sao?"

Cổ Nguyệt Na ôm đầu:

- "Rồi Rồi, ngươi là mạnh nhất, mấy tên Thần Vương cũng chỉ là con cờ trong tay ngươi.

Chỉ giỏi khoác lác!"

Hắn nhéo nhéo chiếc mũi quỳnh của nàng:

- "Nha đầu ngốc, nàng cứ đợi mà xem ta có lừa nàng hay không?"

Cổ Nguyệt Na bĩu môi, mặc dù nàng rất tin tưởng thực lực của hắn nhưng bên ngoài vẫn phải giả bộ, không thể để nam nhân này nói gì nghe đấy, như vậy khác nào một tiểu nữ nhân ngoan ngoãn.

- "Rồi rồi, ta tin được chưa? người đi đi, ta muốn nghỉ ngơi!"

Vừa nói nàng vừa đẩy hắn ra cửa

- "Hắc hắc! Lần sau ta lại đến thăm nàng."

Hắn trở về chăm sóc Đông Nhi cùng nữ nhi bảo bối.

Hai người ở lại Tinh Đấu một thời gian rồi trở về Vũ Hồn Điện.

Vừ về đến nơi, đúng lúc gặp mặt Thiên Tầm Tật.

Thiên Tầm Tật thấy trên tay Bỉ Bỉ Đông ôm một đứa bé trong lòng hận đến nghiến râng, bất quá chỉ có thể run rẩy quỳ xuống trước mặt hai người sủa gâu gâu.

Bỉ Bỉ Đông phất tay:

- "Hôm nay ta đang vui, tạm thời tha cho ngươi, mau cút đi!"

Thời gia qua Thiên Tầm Tật đã ăn không biết bao nhiêu hành hạ của nàng. Mỗi lần gặp nàng hắn đều phải quỳ xuống sủa như chó. Bỉ Bỉ Đông là một người thù hận cực kỳ dai, vì vậy mỗi lần đều dùng gậy đập tới tấp.

Cũng vì lý do đó nên vị Giáo Hoàng đương nhiệm rất ít khi mặt mũi lành lặn. Mỗi lần đều đem gương mặt bầm dập thâm tím tới Giáo Hoàng Điện trong các cuộc họp.

Lần này hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ăn đập, nhưng không ngờ hôm nay nàng lại tha cho mình, vội vã sủa gâu gâu cảm ơn rồi hèn mọn chạy đi.

Thiên Đạo Lưu nước mắt chảy ròng trên gương mặt già nua, than trời:

- "Lão phu có lỗi với liệt tổ liệt tông Thiên gia."

Hoàng Nhận Tuyết dần dần lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của Bỉ Bỉ Đông và Nam.

Chỉ mấy tháng tuổi, nàng đã chập chững những bước đi đầu tiên. Bỉ Bỉ Đông nhìn những bước đi chập chững của con gái mà khoé mắt không khỏi đỏ hoe.

Nam ôm lấy nàng vào trong ngực, nàng mỉm cười hạnh phúc tựa đầu vào ngực hắn.

Đến gần một tuổi, tiểu cô nương đã cất tiếng gọi ba ba lần đầu tiên trong sự ngỡ ngàng của Đông Nhi và hắn.

Hắn ôm lấy nàng hôn một ngụm lên chiếc má phổng phao:

- "Tuyết Nhi thật giỏi!"

Bỉ Bỉ Đông cũng chạy tới khẩn trương:

- "Tuyết Nhi, mau gọi ma ma, mẫu thân cũng muốn nghe!"

Thế là tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn gọi ma ma. Hai người vui sướng cùng hôn lên hai bên má khiến tiểu cô nương cười khúc khích.

Nhưng cũng từ đó trở đi, Hoàng Nhận Tuyết trở nên dính lấy Nam khiến Bỉ Bỉ Đông có nhiều lúc còn ghen tỵ với hắn.

Thiên Đấu Đế Quốc, Thiên Đấu Thành.

Mỗi ngày hắn đều cùng nữ nhi đi chơi khắp nơi, hôm nay Thiên Đấu Thành chính là nơi dừng chân của hai cha con.

Tuyết Nhi bay giờ đã được ba tuổi, nãi thanh nãi khí, trong giọng còn ẩn một tia tức giận:

- "Ba ba, nơi này thật đáng ghét! Bọn chúng còn xem những người kia như món hàng để đánh đập rồi buôn bán!"

Nam mỉm cười hôn lên má nàng:

- "Tuyết Nhi đừng lo lắng, đợi mẫu thân của con thống nhất Đấu La Đại Lục sẽ không còn những cảnh tượng này nữa."

Tiểu cô nương đặt ngón tay lên môi nghĩ nghĩ:

- "Ba Ba, Tuyết Nhi cũng muốn giúp mẫu thân!"

Hắn nhéo chiếc má của nàng cười lên:

- "Ha ha! Tuyết Nhi là bảo bối của phụ thân cùng mẫu thân, Tuyết Nhi không cần làm gì cả, mọi việc đã có ta và mẫu thân của con lo liệu."

Tiểu cô nương phụng phịu, tỏ vẻ không phục:

- "Ba Ba đáng ghét, không được xem thường Tuyết Nhi, đợi sau này Tuyết Nhi sẽ thống trị Thiên Đấu Đế Quốc mà không ảnh hưởng đến bách tính bình dân cho ba ba xem!"

- "Được rồi được rồi, Tuyết Nhi là lợi hại nhất, bây giờ chúng ta về thôi, tránh để mẫu thân con lo lắng."

Thấy hắn khen mình, tiểu cô nương liền tỏ vẻ đắc ý.

Về tới nơi, Tuyết Nhi liền nhào vào ngực Bỉ Bỉ Đông:

- "Mẫu thân, Tuyết Nhi rất nhớ người a!"

Bỉ Bỉ Đông cưng chiều nhéo má nàng:

- "Thôi đi tiểu nha đầu, ngươi cùng phụ thân chơi vui quên trời đất, nào còn nhớ tới người mẹ này."

Tuyết Nhi xoa xoa chiếc mà cười hì hì:

- "Hì Hì! Mẫu thân không được ghen a, ba ba bây giờ là của Tuyết Nhi, chỉ khi Tuyết Nhi cho phép người mới được đụng vào ba ba!"

Nam và Bỉ Bỉ Đông nghe xong nhìn nhau lắc đầu cười bất đắc dĩ:

- "Được rồi được rồi! Tất cả đều nghe theo Tuyết Nhi!"

- "Hì hì, tốt, bây giờ Tuyết Nhi cho phép mẫu thân đụng vào ba ba."

Nam nghe xong lắc đầu cười, bước tới ôm lấy hai mẹ con.

Dùng một tay che mắt nữ nhi lại rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi của Bỉ Bỉ Đông.

Đến khi buông tay ra, tiểu cô nương lại phụng phịu:

- "Ba ba đáng ghét, lại không cho Tuyết Nhi nhìn!"

Hắn cúi xuống thơm vào má nàng:

- "Ba ba cũng hôn Tuyết Nhi, Tuyết Nhi cần gì phải nhìn."

Tiểu cô nương đơn thuần nghe xong lập tức hài lòng mỉm cười.

- "Được rồi! Ba ba mau đi đi, Tuyết Nhi có chuyện muốn nói với mẫu thân."

Nam lắc đầu bất đắc dĩ, xem ra tiểu cô nương đã quyết tâm thống trị Thiên Đấu Đế Quốc rồi.

Trong nguyên tác, cũng vì lý do không muốn tổn thương tới bách tính vô tội mà Thiên Nhận Tuyết cũng đã lựa chọn cách trở thành nội gián. Nếu không, với thực lực của Vũ Hồn Điện, chỉ cần xuất động một phần năm lực lượng thì Thiên Đấu có thể chống cự nổi sao?

Hai đại Đế Quốc đã sớm mục nát, việc buôn bán nô lệ tràn lan chính là một trong những dấu hiệu này, thậm chí người của Hoàng thất còn trực tiếp tham gia. Lẽ ra nên để một đại thế lực như Vũ Hồn Điện thống nhất và quản lý, khi đó bách tính và bình dân sẽ có cuộc sống tốt hơn rất nhiều. Nhưng vì sự ích kỷ và hèn hạ của Đường Tam, Ngọc Tiểu Cương, Đường Hạo đã phá hủy tất cả, dẫn tới bách tính bước vào thời kỳ tăm tối nhất của Đấu La Đại Lục.

Nam lúc này nhìn lại nhiệm vụ một lần, có lẽ đã đến lúc đi xem Liễu Nhị Long một chút. Dù sao trong nguyên tác nàng cũng là một nữ nhân đáng thương, nạn nhân của cặn bã Ngọc Tiểu Cương. Dựa theo tuyến thời gian, giữa nàng và Ngọc Tiểu Cương lúc này hẳn chưa quá sâu.

- "Đông Nhi, ta có vài việc cần xử lý một thời gian."

- "Được! Vậy phu quân đi sớm về sớm!"

Tiểu Tuyết Nhi cũng nãi thanh nãi khí:

- "Ba ba, người đi đâu? Không đem theo Tuyết Nhi sao?"

Hắn mỉm cười cưng chiều:

- "Ba ba lần này không phải đi chơi, Tuyết Nhi ở nhà với mẫu thân phải ngoan biết chưa?"

Nói xong hắn cúi xuống hôn lên chiếc má nàng một ngụm!"

Tiểu cô nương gật đầu ngoan ngoãn:

- "Tuyết Nhi biết rồi!"

Lạc Nhật Sâm Lâm.

Nam nhìn thiếu nữ chừng 19 tuổi trước mặt, nàng chính là Liễu Nhị Long 19 tuổi.

Xét về nhan sắc, có lẽ nàng chỉ thua kém Đông Nhi một chút, nhưng còn về khí chất thì thực sự vô pháp có thể so sánh với Đông Nhi.

Có vẻ lúc này nàng đang đi kiếm thức ăn thì phải.

Trong nguyên tác, hắn cũng không có tình cảm gì với nàng, bây giờ cũng không có thời gian bồi đắp tình cảm, chính vì vậy Nam trực tiếp ra tay đánh ngất nàng rồi mang đi.

Đến khi Liễu Nhị Long mở mắt ra, nhìn thấy thiếu niên anh tuấn trước mặt mình run rẩy mở miệng:

- "Ngươi là ai? Vì sao lại bắt ta tới đây?"

Nam nhấp một ngụm trà:

- "Ta sao? Ta là người cứu vớt số phận nàng."

- "Phi! Ta vì sao cần phải được cứu vớt?" Ngươi biết ta là ai không? Biết điều mau thả ta ra nếu không hai vị sư huynh của ta tới ngươi sẽ rất thê thảm!"

Nam lắc đầu cười:

- "Ngươi nói tên Ngọc Tiểu Cương phế vật đó sao?"

Liễu Nhị Long thấy hắn sỉ nhục Ngọc Tiểu Cương liền tức giận, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái:

- "Câm miệng, Tiểu Cương không phải phế vật, hắn là kẻ thông minh, tài trí nhất ta gặp!"

Nam lắc đầu thở dài:

- "Có trách chỉ trách nàng yêu nhầm phải tên cặn bã, ta chính xác là muốn cứu vớt nàng!"

Nói xong hắn đứng dậy, trói nàng nằm trên giường. Hắn không có thời gian bồi đắp tình cảm, cũng sắp phải rời đi Đấu La, thôi thì hiếp trước rồi yêu sau vậy...