Chương 5: Cố sự của gia đình

- Xin lỗi! Ta nhất thời quá vui mừng nên mới …

-Huynh cũng đâu làm gì sai, cũng đâu cần xin lỗi. Chẳng lẽ huynh định giữ thái độ kính nhi viễn chi đó với muội cả đời hay sao?

-Ta ...

Câu nói xin lỗi của đối phương khiến Vân đang từ trạng thái ngượng ngùng bỗng như bị dội một gáo nước lạnh. Bầu không khí giữa hai người lại trở nên trầm mặc. Vân tự rót cho mình một chén trà, cũng từ từ ngồi uống. Được một lúc thì bên ngoài có tiếng gọi:

-Đại Hải, Vân muội, hai người các ngươi mau ra ăn cơm đi thôi.

-Đúng là huynh đệ tốt của ta.

Hải Long như được cứu cánh, đứng bật dậy, nở một nụ cười gượng gạo, đặt hai tay lên xe lăn nói.

-Để ta đưa muội ra ngoài, hôm nay đầu đại ngư này chắc chắn rất ngon đó.

-Không cần đâu, muội tự đi được. Phiền huynh đi lấy cơm và rượu trong bếp mang ra bàn ăn giúp muội.

Nghe thấy giọng điệu khách sáo như một cách đáp lại này của nàng, hắn chỉ biết ho khan một tiếng, vội chạy vào trong nhà bếp lấy cơm và rượu ra, để lên bàn ăn. Trong bữa ăn, Thiết Trụ thấy bầu không khí có phần không đúng thì kể cho Vân nghe cảnh Hải Long hành hạ Hắc Hổ và đám tiểu đệ thế nào. Tên này nếu đi kể chuyện trong trà lầu thì đảm bảo không hút khách nhân không lấy tiền. Có lẽ cũng là vì khả năng thêm mắm dặm muối xuất sắc của hắn mà cả truyện hắn kể lẫn đồ ăn hắn làm đều vô cùng đặc sắc. Để đánh lạc hướng sự chú ý của hai người kia, hắn tay vừa gắp, miệng vừa nhai, tỏ ra vẻ lơ đãng nói:

-À đúng rồi, Hải Long ngươi kể lại với ta về chuyện tại sao ngươi lại đến sống cùng với Vân muội đi.

Nghe vậy chỉ thấy hắn đặt đũa xuống, ngồi trầm ngâm một lúc rồi sửa sang lại suy nghĩ bắt đầu kể lại.

-Thực ra ban đầu ta do bị một con thú truy đuổi, không may trốn đông chạy tây lại chạy lên đỉnh núi, phía dưới là vực thẳm. Vì không muốn bị nó xơi tái, ta hết cách cũng chỉ đành nhảy xuống, cũng may mắc phải cành của cây đại thụ nên còn nhặt lại được cái mạng. Đúng lúc Diệp cô cô đi qua mới đưa ta về. Lúc ta thụ thương gần một tháng trời cũng là nàng với a Vân chăm sóc cho ta từng chút. Nên khi hai người đề nghị ta ở lại sống chung sau khi thương thế khôi phục thì ta cũng không từ chối mà ở lại. Từ đó một nhà ba người chúng ta sống với nhau rất vui vẻ. Chỉ là, ài, cảnh đẹp không giữ được lâu.

Nói đến đây hắn lại thở dài một tiếng.

-Ca, ngươi cũng đừng bi thương nữa. Dù sao Diệp di trước khi đi cũng rất thanh thản. Nàng cũng căn dặn chúng ta phải vui vẻ sống tiếp mà.

Thực ra trước khi hắn đến đây thì Vân sống cùng với dì Diệp của nàng. Chỉ là hai nữ nhân yếu đuối sống nương tựa vào nhau dù sao cũng có cảm giác không được an toàn. Nên khi thấy được hắn là một người vừa hiền lành, tốt bụng, trong lòng lại luôn mang tâm sự nên Diệp di mới đề nghị hắn ở lại, một phần là vì để hắn có thể trở nên vui vẻ hơn, một phần là vì hai người họ cũng xem như có chỗ dựa. Thế nhưng ông trời không chiều lòng người. Nửa năm trước Diệp di bỗng đổ bệnh, những tưởng chỉ là bệnh phong hàn nhẹ nhưng không ngờ chỉ trong vòng năm ngày nàng đột ngột rời xa nhân thế. Trước khi chết, nàng cũng để lại di nguyện muốn Hải Long thay nàng chăm sóc cho cháu gái. Cũng trong cái đêm mà nàng hấp hối đó, hai người đã làm lễ kết bài làm huynh muội, từ đó lại chỉ còn hai người dựa vào nhau mà sống.

-Ta cũng không phải là đang bi thương, chỉ là ta cứ nghĩ có thể an an ổn ổn sống với hai người các ngươi, chăm sóc các ngươi báo lại ân cứu mạng của Diệp cô cô. Rồi sau này có thể phụng dưỡng nàng lúc tuổi già, để nàng có thể an tâm ra đi mà thôi.

Vân liếc xéo sang Thiết trụ, ánh mắt như muốn trách cứ hắn tại sao lại nói chuyện không nên nói khiến đối phương phải nở một nụ cười khổ. Hắn cũng đâu biết câu chuyện sẽ tiến xa như vậy chứ, vốn dĩ ý định của hắn là rất tốt mà. Chỉ đành mở miệng nói:

-Đại Hải ngươi nên phấn chấn lại đi. Vốn người đã mất là dì của Vân muội, mà muội ấy còn phải an ủi ngươi, chẳng phải như vậy cũng quá kì quái sao? Ngoại nhân không biết còn tưởng ngươi thực sự là ca ca thất lạc của muội ấy đó.

Hắn cũng chỉ khuyên như vậy thôi, cái gì nhiều quá cũng không tốt. Sau bữa cơm, hắn để cả hai người kia đi nghỉ rồi một mình dọn dẹp tất cả chỗ chén bát ở ngoài. Quả thực mức độ thân thiết của hắn với huynh muội nhà này cũng quá cao rồi, còn thay người ta rửa bát sau khi ăn chứ. Nói hắn chỉ là khách nhân chắc cũng không có kẻ nào tin.

Buổi tối ngày hôm nay là ngày mà thôn làng quy định cứ mỗi năm ngày Hải Long sẽ phải đi kể chuyện cho mấy đứa nhỏ trong thôn. Không biết đã từ bao giờ mà thôn dân ở đây đã có một suy nghĩ không thể thay đổi về nơi này: “nội bất xuất, ngoại năng nhập” (ý chỉ vào được mà không ra được). Khi Diệp cô cô lần đầu phát hiện ra hắn và đưa hắn về đã gây ra oanh động không nhỏ trong toàn bộ cư dân nơi đây. Đầu tiên là các lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn, ngay khi hắn có thể nói chuyện bình thường liền đi theo thôn trưởng tụ tập lại bên giường của hắn hỏi chuyện suốt ba ngày ba đêm gần như không biết mệt mỏi, chủ yếu là muốn dò thăm liệu có cách nào để rời khỏi nơi này hay không. Thế nhưng những gì mà hắn nói cho mọi người lại gần như chẳng có tác dụng. Nên dần dần mọi người cũng chấp nhận buông tha cho cái ý nghĩ này, nhưng hắn lại bất đắc dĩ trở thành người kể chuyện định kỳ cho lũ trẻ tò mò trong thôn. Sau gần một giờ hắn mới được buông tha, còn đám trẻ thì không ngừng nói hẹn gặp Đại Hải ca lần sau.

Đêm xuống Hải Long đang ngồi khoanh chân trên giường bỗng mở mắt, nhẹ nhàng bước xuống lấy y phục mặc vào rồi lặng lẽ rời khỏi nhà. Cứ nhìn vào cái thể trạng khủng bố của hắn mà xem, thân cao hơn một thước tám, thân hình vạm vỡ, cơ bắp săn chắc chứa đầy sức mạnh, ước chừng chắc hắn cũng phải nặng đến gần một trăm cân. Thế nhưng bước chân của hắn không nặng nề như nhiều người tưởng, lại vô cùng linh hoạt, phiêu dật, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Lặng lẽ hành tẩu trong thôn làng, khắp nơi đã không còn đèn đóm, trong đêm chỉ đôi khi nghe thấy tiếng hài đồng khóc tỉ tê cùng với tiếng mẫu thân dỗ con ngủ. Đêm nay trời không trăng không sao, chỉ một mảng tối đen như mực, đủ để cho bất cứ kẻ nào nhát gan tưởng tượng ra đủ các loại quái vật khủng khiếp đang du tẩu trên bầu trời. Quả thực lúc này ở bên ngoài có chút đáng sợ, tuy nhiên trên mặt của Hải Long thì không có lấy một điểm do dự. Hắn dựa vào thói quen đi một mạch đến bên con sông duy nhất trong làng, lại dọc theo con sông mà đi ra khỏi thôn, thâm nhập vào sâu bên trong khu rừng bên ngoài. Dọc theo bờ sông mà đi, cứ một đoạn đường lại có thể thấy được hai bên bờ sông đều sẽ để một cây lao đầu vót nhọn bằng gỗ. Trên nhiều cây lao đều có dính vết máu, đa phần đã khô đi, có một ít lại còn khá tươi mới. Lúc đi đến gần những cây lao đó thì sẽ có thể thấy được mùi máu tanh nhàn nhạt dễ làm người ta thấy buồn nôn. Ban ngày thì không sao nhưng trong những đêm đen như thế này, thính giác và khứu giác lại được phát huy, trở nên nhạy bén lại thường nên dễ dàng có thể ngửi được mùi máu. Đến một điểm rất xa, hắn phát hiện một thân cây cổ thụ rất lớn, lấy tay mò mẫm đã có cảm giác một vết lõm trên thân cây, đúng là có hình hài của một bông hoa. Hắn liền nở một nụ cười thầm nghĩ: “bách bộ chi lộ”. từ chỗ thân cây đó tiếp tục men theo bờ sông, hắn bước đi đúng một trăm bước, mỗi một bước lại có khoảng cách vô cùng đều nhau, giống như đã tập luyện cả trăm lần vậy. Nhưng còn thiếu hai bước nữa thì thân thể hắn liền đâm vào một vật cả phía trước, làm hắn xém mất thăng bằng mà ngã ra. Linh quang trong đầu hắn liền lóe lên, liền biết hắn đâm phải một người khác. Đối phương cũng không nghe được tiếng hắn đến do nước sông chảy cũng không hề nhỏ, bị hắn đụng trúng liền định kêu lên một tiếng. Nhưng hắn còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đã bị đối phương chặn họng bằng một giọng nó rất khẽ.

-Suỵttttt. Là ta, Đại Hải đây. Tiểu Thiết, ngươi đến một mình chứ.

-Tất nhiên rồi. Mặc dù không biết ngươi thần thần bí bí dẫn ta ra đây làm gì nhưng ta tin ngươi có lý do chính đáng. Mà sao ngươi lại đến muộn như vậy chứ. Nếu ta tính không lầm thì ngươi hẹn ta từ nửa giờ trước cơ mà.

-Hôm nay a Vân không được cao hứng nên ta nghĩ muội ấy có thể sẽ thức lâu hơn mọi ngày một chút, đành kiên nhẫn chờ đợi thêm nửa giờ đồng hồ rồi mới rời đi. Huynh đệ tốt, ngươi không giận đó chứ.

-Ta mới không trẻ con như vậy. Ngươi mau nói đi, rốt cuộc chúng ta đến đây làm gì, lần này không được úp úp mở mở với ta nữa đâu đó.

Đã tròn một tháng khi hai người làm việc này cùng với nhau rồi. Hải Long nói là có một việc vô cùng bí mật muốn hợp tác cùng hắn. Hai người thường đi với nhau vào buổi chiều ta, lúc hầu hết mọi người đều đã về nhà chuẩn bị ăn cơm. Hải Long sẽ huấn luyện cho Thiết Trụ cách để đi từ nhà hắn đến bên bờ sông gần nhất, rồi lại men theo bờ sông đi đến thân cây cổ thụ. Mỗi một ngày quá trình này đều lặp lại ít nhất ba lần. Tiếp đó là học cách nhận biết vết lõm hình bông hoa trên thân đại thụ và phần lộ trình còn lại. Thường thì hắn sẽ bịt mắt đối phương lại, bắt hắn dùng tai nghe để đoán phương vị bước đi, lại đếm đúng một trăm bước đều nhau rồi dừng lại. Việc tập luyện này đã khiến cho tiểu Thiết Thiết ăn không ít thiệt thòi, nào là mất thăng bằng ngã, nào là vấp phải cành cây ngã, còn có cả việc đi sai hướng, trực tiếp bước hụt rồi ngã xuống sông.