Lạc Long hừ lạnh đáp:
- Không biết nặng nhẹ, thực lực không đủ còn dám nói lời ngông cuồng, bản tọa thấy chướng mắt nên muốn giáo huấn hắn một chút, ngươi có ý kiến sao?
Hắn không thèm chào hỏi gì với vị Tây Độc hoàng này, cũng chẳng cho đối phương chút mặt mũi nào. Tính cách của hắn vốn dĩ tương đối ôn hòa nhưng nếu như có người cứ muốn tìm hắn gây phiền phức thì hắn sẽ không nể mặt.
- Một trận pháp sư mà thôi, rời khỏi trận pháp thì ngươi là cái thá gì? Ngươi có tin ngày hôm nay Cửu Trùng lâu của các ngươi có tới mà không có về hay không?
Tây Độc hoàng lúc này thực sự tức giận rồi, khí thế của cao thủ hóa cương cảnh tỏa ra ép về phía Lạc Long. Tây Bình hoàng cũng đứng lên gâp áp lực cho Lạc Long, chỉ là uy áp tán dật ra bốn phía từ hai người bọn họ thôi cũng khiến võ giả có mặt trong đại điện lúc này đều tái hết cả mặt.
- Ha ha ha, Tây Thừa môn các ngươi năm lần bảy lượt tới gây sự với Cửu Trùng lâu của ta, thật sự nghĩ rằng chúng ta là quả hồng mềm có thể tùy ý nhào nặn sao?
Nương theo tiếng cười sang sảng của Lạc Long là một luồng uy áp mạnh mẽ khiến cho người của Tây Thừa môn cảm thấy run sợ từ trong tâm linh. Đây là linh áp, so với uy áp từ võ giả thì đáng sợ hơn nhiều, có điều chẳng có mấy ai phân biệt được uy áp với linh áp. Hai người Tây Bình hoàng và Tây Độc hoàng thấy linh áp khủng bố của Lạc Long thì lập tức trở nên căng thẳng, chân khí hóa thành vũ khí cầm sẵn ở tay. Đây là đặc trưng của hóa cương cảnh. Cái gọi là hóa cương chính là chân khí có thể ngưng thành dạng rắn, có thể thay thế cho bảo khí truyền thống trong đối chiến. Phải biết rằng bảo khí hoàng cấp thích hợp cho cao thủ hóa cương cảnh sử dụng cực kỳ hiếm có, mà lực lượng của cao thủ hóa cương cảnh dùng bảo khí vương cấp thì chẳng mấy chốc sẽ phá hỏng bảo khí. Vì vậy nên cao thủ hóa cương cảnh chưa có bảo khí hoàng cấp thì đa phần đều dùng chân khí hóa thành binh khí để đối chiến với địch. Bảo khí do cương khí hóa thành có thể sánh ngang với vương khí, tùy vào thực lực và độ tinh thuần của cương khí của võ giả. Cái lợi là bảo khí do cương khí ngưng tụ thành có thể sử dụng thoải mái, hỏng rồi thì vận khí tạo ra cái mới là được. Điểm hại của chúng lại là thời gian tồn tại, nếu không có cương khí của võ giả gia cố thì một bảo khí chỉ có thể tồn tại được tối đa khoảng nửa giờ đồng hồ, hơn nữa độ cứng sẽ theo thời gian mà giảm dần. Nói vậy có nghĩa là cao thủ hóa cương cảnh có được lợi khí vô tận, có thể thoải mái sử dụng mà không sợ phải tiêu hao, nếu chưa tới hóa cương cảnh thì gần như không thể nào địch lại được cao thủ ở tầng thứ này. Linh áp do Lạc Long thả ra rất kinh khủng nhưng căn bản không dọa được hai cao thủ hóa cương cảnh phía đối diện.
- Hư trương thanh thế mà thôi!
Tây Bình hoàng cùng với Tây Độc hoàng một người cầm đao, một người cầm kiếm cùng nhau lao lên tấn công Lạc Long. Tình cảnh lúc này cực kỳ gay go, ấy thế mà người của ba thế lực bá chủ còn lại lại không có ý can ngăn gì. Võ giả của các thế lực khác thấy vậy thì đều cảm thấy xui xẻo thay cho Cửu Trùng lâu, thế nhưng liếc nhìn sang đám người Nhân Trung Long thì lại chẳng thấy người nào tỏ vẻ lo lắng.
- Kỳ quái, sao đám người của Cửu Trùng lâu có thể bình thản như vậy?
Câu hỏi cùng lúc nảy lên trong đầu mỗi người có mặt tại tràng rất nhanh đã được giải đáp. Lạc Long trong nháy mắt liền biến mất, hóa thành một cơn lốc cuốn bay cả hai người Tây Bình hoàng và Tây Độc hoàng ra ngoài.
- Rầm rầm! Bành bành bành!
Bên ngoài truyền tới những tiếng nổ ì đùng, sóng năng lượng quét vào trong đại điện khiến cho những võ giả có tu vi thấp đổ trái ngã phải. Đại chiến của cao thủ hóa cương cảnh đặc sắc tới cỡ nào, đương nhiên là không ai muốn bỏ qua cả. Ngay khi võ giả trong đại điện định chạy ra ngoài quan chiến thì chiến đấu đã kết thúc. Chỉ thấy hai bóng người bị ném từ bên ngoài vào trong đại điện, lăn lộn trên mặt đất mười mấy vòng mới đứng dậy nổi. Hai người này không phải ai khác, chính là hai vị môn chủ của Tây Thừa môn. Lúc này bộ dáng của hai người bọn họ cực kỳ chật vật, khắp người đều là thương tích, máu tươi nhuộm đỏ cả y phục. Lạc Long cũng bay vào đại điện, mang theo bộ dáng thong dong nhưng khí tức trên người hắn lại khiến cho bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng ngột ngạt. Những người có mặt ở đại điện đều bị dọa sợ, chỉ mới qua mấy nhịp thở mà chiến đấu đã kết thúc, phần thắng nghiêng về bên nào thì không cần nói cũng biết.
- Sao có thể như vậy được? Người kia rốt cuộc có tu vi gì chứ?
Võ giả trong đại điện đều cảm thấy hoang mang tột độ. Tây Độc hoàng và Tây Bình hoàng đều là cao thủ hóa cương cảnh hàng thật giá thật, không hề thua kém bất kỳ đầu lĩnh nào của ba thế lực bá chủ còn lại. Hơn nữa hai người này còn là đạo lữ sớm tối có nhau nên hợp kích thuật cũng cực kỳ mạnh, Tây Độc hoàng còn là võ giả tu độc đạo, nếu bị hai người bọn họ giáp công thì bất cứ người nào ở Chiến Uy thành cũng không phải đối thủ. Đột nhiên từ đâu mọc ra một tên có thể đánh bại hai người này trong mấy hiệp, bảo sao mà những người khác không hoang mang. Chẳng lẽ Chiến Uy thành sắp đổi chủ rồi sao?
- Hừ, hai tên hóa cương nhất chuyển mà thôi, nhìn thái độ của các ngươi còn tưởng có thể di sơn đảo hải cơ đấy.
Lạc Long từng bước tiến lại gần hai người Tây Độc hoàng khiến cho hai người bọn họ liên tục lui lại về phía sau, sắc mặt cả hai đều xanh như tàu lá chuối. Trên mặt của Tây Độc hoàng còn có những vết thâm màu xanh tím, dường như là biểu hiện của độc công phản phệ. Mọi việc xảy ra quá nhanh, ngay cả những cao thủ hàng đầu cũng chưa kịp quan chiến, không một ai biết được Tây Độc hoàng một thân độc công thường ngày khó dây dưa vô cùng sao lại bại nhanh đến vậy. Ngay khi hai người Tây Độc hoàng bị ép tới mức hết đường lui thì một bà lão lưng đeo trường kiếm đi tới chắn trước hai người Tây Độc hoàng nhẹ giọng nói:
- Lạc công tử xin dừng tay! Mọi người đều là thế lực đứng đầu trong thành, xin hãy nể mặt lão thân giữ lại chút hòa khí cho nhau. Lão thân là Bạch Kiếm hoàng, các chủ của Đông Lăng các, công tử đừng làm khó dễ hai người này nữa, coi như ta nợ công tử một ân tình có được hay không?
Lạc Long giận giữ quát:
- Cút ngay!
Tiếng quát của hắn mang theo âm ba lực khủng bố, khiến cho bà lão kia đỏ cả mặt, yết hầu còn có vị ngòn ngọt nhưng bị bà ta cưỡng chế ép xuống.
- Ngươi muốn làm người hòa giải như vậy, tại sao lúc Tây Thừa môn tới khiêu khích Cửu Trùng lâu chúng ta thì không thấy mặt mũi đâu? Nếu như còn lải nhải nữa thì đừng trách bản tọa ra tay luôn với Đông Lăng các của ngươi!
- Ngươi …
Bạch Kiếm hoàng bị khí thế của hắn áp đảo, trực tiếp lùi sang một bên, dứt khoát không can dự vào việc này nữa. Trong mắt của bà ta thì Lạc Long cực kỳ thần bí, lại mạnh mẽ không người địch nổi, vì Tây Thừa môn mà đắc tội hắn thì thật là thiếu không ngoan. Đúng lúc này thì ba vị hội trưởng của Bắc Uy thương hội cũng dẫn người vào trong đại điện. Bọn họ đi một đường từ ngoài vào trong, qua bao nhiêu võ giả nhưng những người kia chỉ hơi khom người hành lễ, một vài người lên tiếng chào hỏi thì cũng chỉ như tiếng thì thầm, dường như ai nấy đều sợ sẽ làm ảnh hưởng đến Lạc Long vậy.
- Lạc công tử xin hãy nương tay, trong tình huống này mà động tới võ lực thì không hay đâu!
Người vừa đi vừa lên tiếng là một nam tử trung niên, gương mặt chưa có nhiều dấu hiệu của lão hóa nhưng chỉ cần cảm nhận khí huyết trong người thì liền biết đây cũng là một lão nhân, chẳng qua chỉ là dưỡng nhan tốt hơn người khác mà thôi. Lão ta cũng dùng giọng điệu mềm mỏng để điều đình căng thẳng nhưng Lạc Long vốn đã nổi giận từ trước, chẳng nể nang gì đáp:
- Ồ, ngươi cũng giống như Đông Lăng các mà thôi, có tư cách gì ra vẻ đạo mạo ở đây? Không phải các ngươi đều muốn dùng Tây Thừa môn để thử thực hư của ta hay sao? Vì vậy nên ngay từ đầu các ngươi không nói đến tình hình khi sứ giả của các ngươi trở về từ Cửu Trùng lâu cho bọn hắn nghe, cũng không hề có ý tứ hòa giải khi bọn hắn chủ động gây sự với chúng ta. Bây giờ đã biết bản tọa lợi hại thì lập tức đóng vai thánh mẫu ra mặt xoa dịu mâu thuẫn, thật đúng là nực cười.
Hai người Tây Độc hoàng và Tây Bình hoàng nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ đắng chát. Từ trong lời nói của Lạc Long thì hai người bọn họ đã hiểu ra bản thân bị ba nhà kia lợi dụng, có điều tên đã rời cung thì không thể thu dây lại. Tây Thừa môn có mâu thuẫn với Cửu Trùng lâu là thật, thế nhưng nếu ba nhà kia cảnh báo bọn họ trước thì bọn họ đã không hành động lỗ mãng như vậy, cũng sẽ không có tràng cảnh xấu hổ như ngày hôm nay. Sau ngày hôm nay thì quan hệ bền chặt của Tây Thừa môn với ba nhà kia ít nhiều cũng sẽ có rạn nứt, đây cũng là điều mà Lạc Long muốn thấy. Bọn hắn cứ việc nghi kỵ đề phòng lẫn nhau, thậm chí phát sinh nội đấu thì càng tốt, như vậy thì Cửu Trùng lâu mới yên ổn phát triển được. Lão già của Bắc Uy thương hội bị Lạc Long vạch trần bộ mặt thật thì nụ cười trên môi chợt đông cứng, bộ dáng cực kỳ mất tự nhiên. Lúc này Lạc Long lại một lần nữa thả ra uy áp ép về phía đoàn người của Bắc Uy thương hội mà nói:
- Chỉ là các ngươi vẫn chưa thăm dò được bao nhiêu đâu, có muốn làm tới nơi tới chốn luôn hay không? Yên tâm đi, ai tới thì bản tọa cũng có thể tiếp, thậm chí cả ba nhà các ngươi cùng lên cũng không có vấn đề gì.