Chương 27: Nguy cơ

Nàng chỉ mỉm cười mà nói ra ba chữ. Sáng ngày hôm sau, trong thôn liền truyền nhau thông tin về điều kiện thứ hai của Hải Long dành cho Mộc Tượng, chính là muốn một tháng sau hai người quyết đấu giành vị trí thôn trưởng. Nếu chỉ quyết đấu đơn thuần thì đây cũng không tính là điều kiện gì, bất cứ tên nam nhân nào trong thôn cũng có quyền khiêu chiến thôn trưởng để dành vị trí đứng đầu ở đây. Thế nhưng điều kiện đi kèm của hắn lại là bất kể kẻ nào thua thì thế lực thủ hạ của kẻ đó đều không được phép tiếp tục tham gia việc tranh giành quyền lực trong thôn. Đây có thể coi như đường đường chính chính mà khiêu chiến, cũng không tính là hắn mưu lợi gì cả. Về phía Mộc Tượng ở bên kia khi mới nghe được tin này thì cũng xoắn suýt một hồi, rốt cục là tên kia lấy đâu ra tự tin để khiêu chiến với mình chứ. Một mặt, hắn nghĩ rằng Hải Long là một tên tự đại đến có chút ngu ngốc nên mới tìm mình so đấu, sau vài lần chiến thắng trước những tên có thực lực thuộc hàng nhất lưu trong thôn thì hắn đã trở nên mù quáng với thực lực của bản thân rồi. Thế nhưng hắn lại càng muốn tin rằng tên kia thực sự có vốn liếng để so đấu với hắn. Nếu như trước đây có người hỏi hắn liệu hắn có nghĩ Hải Long có thể hạ được huynh đệ Thạch Thiết hay không, có thể phế được một trong ngũ hổ tướng của hắn hay không, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là không. Thế nhưng tên kia lại có thể hết lần này đến lần khác có thể làm được điều mà hắn không tin được. Đã như vậy thì cho dù nói rằng hắn thực sự có khả năng trong vòng một tháng đả bại mình cũng không phải là nói quá. Vả lại tên kia tính toán cục diện rất tinh vi, mưu hèn kế bẩn cũng không ít, mấy lần đối đầu đều là bản thân hắn ăn đau khổ, nếu như nói hắn ta không có chút âm mưu gì trong chuyện này thì Mộc Tượng cũng khó lòng mà tin nổi. Thế nhưng lần này hắn lại sai nữa rồi. Hải Long đơn thuần dựa vào nỗ lực tu luyện để có thể đánh bại hắn mà thôi, cũng không phải là muốn dùng âm mưu quỷ kế gì.

Sự kiện Hải Long khiêu chiến Mộc Tượng ban đầu cũng gây ra oanh động không nhỏ trong thôn, hầu như trong bữa cơm của nhà nào cũng có thấy nhắc đến. Thế nhưng Hải Long bản thân là người trong cuộc lại không quá quan tâm, hắn chỉ đơn giản cắm đầu vào tu luyện mà thôi. Mỗi ngày khi sáng sớm hắn sẽ ra bờ sông tu luyện, đến trưa thì lại lết thân xác tàn tạ về nhà, buổi chiều thì điều tức và khôi phục thân thể rồi đến tối lại cùng a Vân ngồi ngắm cảnh đêm, nói chuyện phiếm. Bỏ hết những toan tính sang một bên, an tâm mà tu luyện, sinh hoạt, cuộc sống bình dị như thế liên tục kéo dài được nửa tháng thì bão giông cũng lần lượt kéo đến.

Sáng sớm tại bờ sông, Hải Long đang ngồi đã tọa chuẩn bị tu luyện thì chợt có người đến, là Thiết Trụ. Tên này từ sau hôm đám người bọn hắn tổ chức tiệc tại nhà của Lâm thúc thì cũng không có đến tìm hắn. Đây cũng là khoảng thời gian lâu nhất từ trước tới giờ hắn không gặp đối phương. Bọn hắn cũng coi nhau như huynh đệ tốt, trong thôn thường ngày cũng không có việc gì để làm nên tên kia cũng thường xuyên tìm hắn. Thế nhưng từ sau khi hắn nói rằng sẽ rời đi thì phản ứng của đối phương dường như có phần khác thường, cũng không thấy xuất hiện nữa. Mỉm cười mà nhìn đối phương, hắn lên tiếng chào hỏi trước:

-Tới rồi sao?

Đối phương cũng nhếch mép một cái đáp:

-Nhớ ta sao?

-Lâu ngày không thấy huynh đệ, ta thật cũng có chút nhớ ngươi rồi đó.

-Ta nhổ vào, ngươi đúng là buồn nôn mà.

Thiết Trụ một bộ sởn gai ốc, kinh tởm mà đáp.

-Ngươi ngày ngày ngồi ở đây ta đều thấy, chỉ là không có việc gì nên không muốn quấy rầy ngươi mà thôi.

-Ồ, ngươi nói vậy tức là bây giờ có việc hay sao?

Chợt đối phương nghiêm mặt lại mà nói:

-Không phải là có việc, phát sinh đại sự rồi ngươi không biết hay sao? Đoạn thời gian gần đây ngươi không quan tâm đến các huynh đệ, bên phía Mộc Tượng liền cho người đến từng nhà mang theo lương thực tặng không cho họ hòng lôi kéo nhân tâm. Ta nghe nói đã không ít người bị bọn hắn lay động rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa cán cân quyền lực sẽ lại một lần nữa hoàn toàn nghiêng về phía bọn hắn. Đến lúc đó chờ đợi chúng ta chỉ có cái chết mà thôi.

Hải Long nghe hắn nói một hồi, sắc mặt ngày càng khó coi, khóe miệng cũng co giật mấy cái. Thật không ngờ chỉ mới nửa tháng mà lại phát sinh chuyện như vậy.

-Mấy ngày hôm nay ta cũng có thấy Mộc Tượng và thủ hạ thường xuyên qua lại tới từng hộ dân trong thôn, mục đích thì nhìn là có thể đoán được ngay. Chỉ là không nghĩ tới thực sự lại có người bị đả động.

-Hừ, trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Nếu như ngươi cho bọn hắn đủ lợi ích, chỉ cần không phải là cừu nhân có mối hận không đội trời chung thì đều có thể trở thành đồng minh. Thậm chí hôm qua với mới tranh đấu sinh tử, hôm nay liền có thể xưng huynh gọi đệ.

-Ài, là ta đã sơ ý rồi. Đám người Mộc tượng đúng là bỏ được thù hận mà. Không lâu trước xém bị chúng ta ép đến tử lộ, vậy mà bây giờ lại có thể lôi kéo nhân thủ của chúng ta được.

-Cái gì mà chúng ta chứ, người cầm đầu không phải chỉ có mấy người hay sao? Bọn hắn hận nhất cũng chỉ có mấy người chúng ta mà thôi.

-Tiểu Thiết, ngươi nói với đám Lâm thúc giúp ta an bài một chút. Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc tại nhà hắn, mời tất cả các huynh đệ đến.

-Được thôi, bây giờ ta liền đi.

Trong lòng hắn cảm kích một hồi. Chỉ nghĩ một chút hắn liền biết được dạo thời gian gần đây Thiết Trụ không đến gặp hắn nhất định là vì phải đối phó với đám người Mộc Tượng.

-À đúng rồi, ta còn có mấy câu muốn nói.

Thiết trụ mới đi được mấy bước liền quay lại.

-Chuyện gì vậy?

-Về chuyện ngươi rời đi, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta sẽ không phản đối nữa. Nhưng ta muốn hỏi ngươi rời đi rồi liệu còn quay lại hay không?

Hải Long chợt sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi vấn đề này. Hắn đắn đo suy nghĩ một hồi rồi mới nói.

-Ta cũng không biết nữa, có thể là có nhưng cũng có thể không. Ta vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý ở ngoài kia, có thể sẽ không còn quay lại được nữa.

Đối phương chỉ bình tĩnh nhìn hắn mà nói:

-Ta thực sự không muốn ngươi đi, thế nhưng ngươi còn có thân nhân bằng hữu ở đó, điều này ta hiểu.

-Tiểu … tiểu Thiết, ngươi và những người khác hãy cùng ta đi ra thế giới bên ngoài đi. Thế giới ngoài kia tuy rằng có nhiều thị phi, lại đầy rẫy những phân tranh nhưng chúng ta có thể cùng nhau làm nên một phen sự nghiệp lừng lẫy.

Hắn vội vàng nói ra suy nghĩ trong lòng, lại dường như có chút lo lắng mà giọng điệu có hơi ngập ngừng. Hắn chỉ sợ đối phương sẽ cự tuyệt đề nghị của mình.

-Đại Hải, ta sẽ không đi cùng ngươi đâu, ngươi cũng không cần hỏi những người khác vì họ cũng sẽ lựa chọn giống ta mà thôi. Cũng giống như ngươi coi ngoại giới là nhà, đám người chúng ta cũng đã sớm coi nơi này là nhà rồi.

-Vậy coi như là đi một chuyến dã ngoại, khám phá thế giới bên ngoài rồi quay trở lại nhà, không phải cũng tốt sao?

-Đại Hải, ngươi khồng cần cố thuyết phục ta. Thế giới ngoài kia theo như lời ngươi nó có nhiều phân tranh, là nơi ngươi lừa ta gạt, vậy ta thà rằng ở đây bình bình an an sống đến hết đời, có một hiền thê, rồi sinh mấy hài tử, tránh xa phiền não thế gian, không phải như thế càng tốt hơn sao? Có thể ngươi không để tâm nhưng những huynh đệ thúc bá đi theo chúng ta vốn dĩ chẳng ai muốn đấu tranh vì cái chức thôn trưởng này cả. Thế nhưng vì ngươi, người đã mang đến cho chúng ta một cuộc sống sung túc hơn trước rất nhiều, nên chúng ta mới nguyện ý đứng lên chống lại đám Mộc Tượng. Ngươi cho rằng mọi người không ai bất mãn với sự ngang ngược của bọn hắn ư? Chúng ta không ưa những kẻ đó, nhưng lại càng không muốn phải tranh đoạt lẫn nhau. Rồi những thứ đó sẽ chỉ mang lại thêm nhiều tang thương mà thôi, không phải vậy sao?

-Ta …

Ý tứ trong lời nói của Thiết Trụ đã rất rõ ràng, hắn cũng không thể nói thêm điều gì. Có thể nói tình cảnh của những người này giống như một con ếch bị mắc kẹt trong một cái giếng vậy. Một con ếch chẳng may lạc vào trong giếng sẽ cố gắng tìm đủ mọi cách để thoát ra khỏi cái giếng đó, cho dù có nằm mơ cũng sẽ nghĩ về thế giới rộng lớn bên ngoài miệng giếng. Thế nhưng nếu như con ếch được sinh ra trong chính cái giếng đó thì sao đây? Ở trong cái giếng, nó sống một cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ, cho dù biết được bên ngoài cái giếng là một thế giới rộng lớn hơn thì sao chứ? Những thôn dân ở đây chính là có tâm lý như vậy nên sẽ chẳng có ai đồng ý cùng hắn rời đi. Bản thân hắn cũng không dám chắc được việc rời khỏi nơi đây đối với những người đó là tốt hay là xấu, vậy cũng chỉ có thể thuận theo ý nguyện của bọn họ mà thôi.

-Đại Hải, ta không biết tại sao Vân muội lại có ý muốn rời khỏi nơi đây, nhưng ta tin chắc ngươi sẽ không ép nàng làm vậy, đó không phải là Đại Hải mà ta biết. Ta rất thích nàng, ta nghĩ ngươi cũng biết rất rõ điều đó, vì thế nên khi nàng nói muốn cùng ngươi đi ta đã không khống chế được bản thân. Nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi, ta là ai cơ chứ? Ta chỉ là một trong những kẻ ái mộ nàng mà thôi, nàng cũng không có tình cảm với ta, ta cũng nên ngừng si tâm vọng tưởng lại rồi.