Chương 24: Gian tình

Mộc Tượng tựa người ra đằng sau, hai mắt nhắm lại, hai tay hắn khẽ nắm chặt lại, móng tay đâm vào thịt đã làm tay hắn chảy cả máu, hai hàng mi khẽ run run. Hắn ngửa đầu lên, vắt tay lên trán suy tư một hồi rồi khẽ lau đi mấy giọt nước mắt mà không để cho ai biết. Bình thường mà nói, tên này chỉ để ý quyền lực và tài phú của bản thân, tình cảm với nhi tử cũng không có mấy, cũng thường xuyên lạnh nhạt với tên kia. Thế nhưng trong lòng hắn thì cực kỳ yêu thương tên nhi tử này, đúng hơn mà nói là yêu thương mẫu thân của hắn. Mẫu thân của Hắc Hổ hơn hai mươi năm trước là mỹ nữ đứng đầu trong thôn, hai người bọn hắn nam tài nữ sắc, tình đầu ý hợp, cuối cùng cũng thành thân, còn hạ sinh ra một nhi tử kháu khỉnh. Thế nhưng không may một lần hắn nổi hứng đưa theo thê tử đi quan sát đám bọn hắn liệp sát dã thú, do sơ ý nên nàng ta trúng phải độc thủ thụ trọng thương, không lâu sau đó thì qua đời. Từ đó đến nay không có ngày nào là Mộc Tượng không sống trong đau khổ, hối hận và day dứt, thậm chí đã qua nhiều năm như vậy rồi mà hắn cũng không tái hôn. Nếu như ngày đó không đưa thê tử đi theo thì tốt rồi, nếu như ngày đó nàng có khả năng tự bảo vệ mình thì tốt rồi. Vì thế nên hắn đã quyết định phải để cho nhi tử thành một nhất đẳng cao thủ, có thực sự siêu việt mọi người để có thể tự bảo vệ bản thân và thân nhân của mình. Hắn lúc nào cũng lạnh nhạt với Hắc Hổ, ép con trai mình phải có tinh thần tự lực từ sớm, đồng thời giáo dục hắn một cách nghiêm khắc, thậm chí từ khi hắn mới mười hai đã phải theo phụ thân đi tham gia liệp sát dã thú. Không phụ sự kỳ vọng của hắn, Hắc Hổ năm nay mới mười bảy mà đã là một tên có thực lực không tồi, đứng đầu trong đám bạn cùng lứa, lại có tâm tư trầm ổn, làm việc cẩn thận, không cự tuyệt được nữ sắc nhưng cũng không trầm mê trong đó. Hắn vô cùng tự hào với đứa con trai này. Thế nhưng từ lúc cùng với tên Hải Long kia phát sinh mâu thuẫn, con trai của hắn năm lần bảy lượt chịu thiệt thòi, mấy lần chịu thương thế không nhẹ, thậm chí hiện tại lại bị phế đi một tay. Người làm phụ thân như hắn làm sao có thể chịu đựng được chuyện này chứ. Ấy thế mà bây giờ mấy tên kia lại đang ép hắn phải tạm gác lại chuyện điều tra để đối phó mấy tên kia trước. Đám Hải Long bên kia người đông thế mạnh, một đường áp tới không thua kém gì lực lượng của hắn, mặc dù trong lòng không muốn nhưng Mộc Tượng hắn cũng đâu còn sự lựa chọn chứ. Buông lỏng hai tay ra, hắn ngồi thẳng lên, một bộ như không có chuyện gì mà nói:

-Nếu mọi người đều đồng ý vậy chúng ta bắt đầu thương thảo chuyện này đi.

Sau gần một canh giờ, đám người trong đại sảnh liền lục tục ra về, chỉ còn lại Mộc Tượng một người ngồi trên chủ tọa. Hắn thở dài một tiếng, hai mắt lại nhắm lại, đám người kia đi hết rồi hắn mới có thể buông lỏng một hơi. Mặc dù trên danh nghĩa bọn họ được gọi là ngũ đại hổ tướng của hắn nhưng thực tế lại phức tạp hơn rất nhiều, giữa bọn hắn cũng chỉ là hợp tác lẫn nhau, đồng thời cũng là kiềm chế lẫn nhau mà thôi. Nếu như ba người trong số bọn họ liên thủ lại thì cũng đã dư sức áp hắn một đầu rồi, chỉ là mọi người cùng một chiến tuyến, trước nay lợi ích đều phân chia công bằng nên cũng không có phát sinh xung đột với nhau. Còn về việc thế nhân coi họ là ngũ hổ tướng thì mấy người đó mừng còn không kịp, lợi ích bọn họ đều hưởng nhưng nếu như có người muốn gây náo loạn thì cũng sẽ chỉ tập trung trên người kẻ đứng đầu là Mộc Tượng.

Còn đang suy tư thì chợt đầu của hắn truyền tới cảm giác nhẹ nhàng, vô cùng dễ chịu. Là một đôi bàn tay thon dài, trắng nõn đang nhẹ nhàng xoa lên huyệt thái dương của hắn. Đôi bàn tay này rất uyển chuyển, lực đạo khống chế cũng tốt, chứng tỏ sự lão luyện của người đang xoa bóp cho hắn. Được một lát thì thân dưới của hắn cũng truyền tới xúc cảm tuyệt vời, là thân thể của một nữ nhân đang từ dưới chân hắn mà bò lên, có chút giống như một đầu xà đang từ từ mà quấn quanh con mồi vậy. Thân thể của nữ tử này vô cùng nóng bỏng, đầy đặn, khiến cho mỗi một bộ vị trên cơ thể hắn đều bị kích thích mạnh mẽ. Nàng ta đưa đầu lên áp sát vào hắn, hương thơm tự nhiên từ thân thể như có thể làm cho nam nhân điên đảo, một giọng nói ôn nhu vũ mị của một mỹ phụ truyền đến tai của hắn:

-Mộc ca, chàng cũng đừng quá lao lực, Ngày hôm nay đã vất vả rồi, để Bạch nhi giúp chàng giải tỏa áp lực.

Đây chính là người duy nhất trong ngũ đại hổ tướng không có võ lực, Bạch Miêu. Nếu như những kẻ vừa mới rời đi nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ vẫn luôn có người dị nghị về mối quan hệ mờ ám giữa Mộc Tượng và nàng, một kẻ thì góa phụ, một người thì trượng phu qua đời, tuy nhiên cũng không ai dám chắc chắn về điều này. Với nhan sắc và tài phú của nàng, vẫn luôn có rất nhiều nam tử công khai theo đuổi nàng. Thật không thể tin được nàng lại cam chịu ở bên của Mộc Tượng, hơn nữa còn là loại quan hệ lén lút không lộ ra trước mặt thế nhân như vậy. Phải biết rằng với hoàn cảnh của bọn họ thì mối quan hệ này cũng vô cùng bình thường, không có gì đáng xấu hổ cả.

-Ta không sao, chỉ là đám gia hỏa kia có chút đáng hận. Bọn hắn lại bắt ta phải từ bỏ việc điều tra hung thủ hãm hại nhi tử của mình để đối phó với tên Hải Long kia trước. Tên nhãi đó có gì đáng để e ngại cơ chứ, chỉ là lần này không may bị hắn tính toán mà thôi.

-Chàng cũng không cần quá lo lắng chuyện này, thiếp sẽ bố trí nhân thủ ngầm điều tra chuyện này, quyết phải lôi bằng được hung thủ ra ngoài ánh sáng.

-Vậy thì vất vả cho nàng rồi. Đúng rồi, lát nữa nàng qua chiếu cố Hổ nhi đi, mẫu thân của nó mất sớm, nó lại không quá thân cận với ta.

-Coi chàng kìa, trong lòng chàng chỉ có nhi tử thôi sao, chúng ta còn chưa làm gì hết mà.

Bạch Miêu đấm ngực hắn mấy cái rồi nũng nịu trong lòng của hắn. Hắn lại làm như không thấy, thở dài một cái mà nói:

-Ài, trách người làm phụ thân như ta vô dụng. Cũng chỉ có nàng mới có thể làm nó nghe lời được thôi, nói không chừng tên tiểu tử này đã sớm coi nàng như thân mẫu rồi.

-Vậy chàng định bao giờ thì để thiếp làm mẫu thân cho nó đây?

Nàng ta một bộ mong chờ mà nhìn hắn.

-Chuyện này không phải ta đã nói với nàng nhiều lần rồi sao? Nếu công khai chuyện của chúng ta thì sẽ khiến cho đám người kia đề phòng, nói không chừng sẽ liên thủ lại để áp chế chúng ta.

-Đám người đó dám đến hay sao? Mộc ca, bao nhiêu năm rồi chàng vẫn không chịu tiếp nhận ta, rõ ràng là vì Lam Vũ tỷ, tại sao phải mượn cớ như vậy chứ.

Sắc mặt của Mộc Tượng bỗng nhiên tối sầm lại, thê tử đã mất giống như là vảy ngược của hắn vậy.

-Tiểu Bạch, ta thừa nhận ban đầu ta đúng là ta đã có chút ích kỷ, thế nhưng bây giờ ta là thật tâm thật ý với nàng. Hơn nữa chuyện của Vũ nhi là giới hạn của ta, sau này ta không muốn nghe những lời như vậy nữa. Bây giờ nàng liền qua chỗ của tiểu Hổ đi thôi.

Nói rồi hắn đẩy nàng ta ra, một bộ tức giận nhưng không có phát tác. Bạch Miêu cũng ý thức được bản thân có chút lỡ lời, liền ngậm miệng lại, nhẹ nhàng rời đi, một đường tới thẳng nơi Hắc Hổ đang dưỡng thương.

Một ngày đầy sóng gió trong thôn, thế nhưng đêm nay lại là một đêm vô cùng yên bình. Đối với những người dân trong thôn mà nói, sự việc động trời hồi sáng cũng không tạo nên ảnh hưởng quá lớn. Dù sao ở đây phụ nữ lão ấu sẽ không tham gia tranh đấu, cũng sẽ không bị những tranh đấu đó ảnh hưởng tới, đây là luật bất thành văn, việc ngươi tranh ta đoạt chỉ dành cho đám thiếu niên và trung niên nhân mà thôi. Hải Long đã về nhà từ rất sớm, mặc cho những người khác còn đang mải mê tiệc tùng tại nhà của Lâm, hắn vẫn còn phải chiếu cố muội muội. lúc này hắn đang ngồi bên bàn uống trà, Vân ngồi xe lăn ở bên cạnh, hai tay bưng lấy một bát thuốc vẫn còn nóng từ từ mà uống. Nàng nhăn mặt một chút, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi khi vì đau đớn mà khẽ ưm một tiếng.

-Không sao chứ?

Hắn lo lắng mà hỏi

-Không sao. Muội đã có chút thích ứng với kiểu dược liệu này rồi. Uống vào thân thể sẽ có chút cảm giác đau đớn thế nhưng sau đó thì lại vô cùng nhẹ nhõm. Cảm giác được mỗi ngày đều có tiến triển rất tốt, sức lực cũng tăng lên không ít.

Nàng ta vẫn một bộ không thoải mái nhưng lại cố ra vẻ mỉm cười đáp lời hắn.

-Như vậy cũng tốt, thuốc đắng dã tật mà.

-Ca, huynh …

-Sao vậy?

Thấy nàng có vẻ hơi ngập ngừng, hắn vội hỏi lại.

-Không … không có gì.

-A Vân, giữa chúng ta có gì không thể nói được với nhau chứ?

-Muội … muội đã nghe nói chuyện sáng nay rồi. Đám người các huynh đã thất bại, vậy sắp tới phải làm sao đây? Chỉ còn một tháng nữa chúng ta sẽ rời đi, sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch chứ?

-Không sao đâu, chỉ là để cho tên Mộc Tượng đó sống thêm một thời gian nữa mà thôi. Bây giờ tuy ta không đấu lại hắn nhưng một tháng tu luyện cũng đủ để ta có thực lực đánh bại hắn rồi.