Hắc Hùng ra tay trước, bạo phát tốc độ khiến cho Hải Long cũng phải giật mình. Hắn vốn dĩ rất tự tin về tốc độ của bản thân, thế nhưng tốc độ của đối phương đã khiến hắn có chút lúng túng. Đừng thấy lần trước hắn áp đảo được hai huynh đệ Thạch Thiết bằng tốc độ, trong đó cũng có công rất lớn bởi kỹ thuật và trí tuệ của hắn. Hai tên kia bị hắn dùng đủ mọi cách tiêu hao thể lực, lại lục đục nội bộ nên trong chớp mắt sự phối hợp lẫn nhau bị phá vỡ, dẫn đến thảm bại. Còn tên Hắc Hùng trước mắt này, lực lượng đạt đến bốn trăm năm mươi cân, so với hai tên kia lực lượng mới chỉ gần bốn trăm cân cũng không phải cùng một cấp độ. Lực lượng mạnh hơn cũng đồng nghĩa tốc độ và lực bạo phát cũng sẽ kinh khủng hơn. Chỉ một quyền đầu tiên này đã đủ cho thấy điều đó. Hải Long hắn thoáng kinh ngạc, vội vàng né người đi, quyền đầu của đối phương chạy sát qua thân thể hắn. Thế nhưng tên kia khống chế lực đạo cực kỳ tinh chuẩn, giữa đường đi thì quyền của hắn bỗng đổi hướng, trực tiếp đánh mạnh vào ngực của hắn làm hắn ngã ra đằng sau. Còn chưa kịp ổn định thân hình thì tên kia đã xuất hiện đằng sau hắn, một cước đá vào sau lưng của hắn. Hải Long chỉ kịp uốn người một cái, lấy một góc độ quỷ dị mà né qua bên phải, thế nhưng tên kia lại gập chân lại, đầu gối hắn quét sang phải giáng một đòn vào eo của đối phương. Hải Long lại bị đánh bay, tên kia không có đắc ý đứng nhìn mà không ngừng lao lên tấn công, làm hắn luống cuống tay chân, liên tục chịu thua thiệt. Hắn đã thử mọi biện pháp, dùng tốc độ né tránh, dùng những tư thế kỳ dị để tránh đòn, thậm chí phương pháp tá lực đả lực mà hắn đắc ý nhất cũng đã xuất ra rồi. Thế nhưng mỗi một lần đối phương công kích thất bại thì lại có biến chiêu, vô cùng tinh chuẩn mà đánh hắn một đòn. Đối kháng lực lượng trực tiếp thì càng không cần phải nói đi, một tên lực lượng mới hơn ba trăm năm mươi cân như hắn còn chưa đủ cho tên kia làm nóng người. Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi hắn đã chịu mười mấy đòn của đối phương, bộ dạng chật vật không chịu nổi. Xa xa Mộc Tượng đang lặng lẽ quan chiến, hắn và thủ hạ bị tên kia gài bẫy đến thê thảm, xém chút nữa là không còn mạng trở về rồi. Bây giờ cục diện vừa chuyển biến tốt, tên kia lại lập tức đâm đầu vào lưới khiến hắn càng thêm đắc ý.
-Hải Long ơi là Hải Long, vốn dĩ ta còn cảm thán ngươi tài trí hơn người, không ngờ ngươi lại tự phụ về thực lực bản thân đến mức ngu xuẩn như vậy. Lão thiên đúng là rất công bằng với chúng sinh mà.
Chỉ thêm một lát nữa, cục diện của trận sinh tử chiến này đã rõ ràng. Hải Long hiện tại đang ở tình thế rất xấu. Thực lực bị áp chế, khí thế bị áp đảo, thân thủ không đủ để chống đỡ, hắn liên tục chịu không biết bao nhiêu là quyền cước của đối phương. Cho dù thân thể của hắn có lợi hại, cơ nhục có rắn chắc hơi người thường đi chăng nữa thì giờ phút này toàn thân của hắn cũng đều là vết thương, tinh thần của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn hoảng loạn, đầu óc ngày càng choáng váng, mơ hồ.
-Bốp bốp.
Trúng liên tiếp hai cước vào bụng và ngực, thân thể hắn ngã bay ra đằng sau, khó khăn lắm mới ngồi được dậy. Ngẩng đầu lên, hắn đã thấy trước mặt mình là một bóng đen cao lớn, Hắc Hùng lúc này đã cầm chắc chiến thắng, không nhịn được mà hú lên một tiếng, giải tỏa hết áp lực trong lòng. Túm tóc của đối phương, lật đầu của hắn lên mặt đối mặt với mình, Hắc Hùng thỏa mãn nhìn tên trước mắt đã nửa tỉnh nửa mê, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi. Cúi đầu lại gần đối phương, hắn gằn từng chữ mà nói:
-Tiểu súc sinh, ngươi bây giờ còn di nguyện gì có thể nói được rồi.
Đám người bên phía Hải Long liền hô lên không được, định lao lên cứu viện, thế nhưng Lâm lại một mực ngăn cản bọn hắn, nói rằng đây là quy định do hai bên ước định từ trước. Kỳ thực trong lòng hắn đã vô cùng lo lắng, nhưng cũng chỉ biết âm thầm cầu nguyện người kia sẽ không sao mà thôi.
-Ngươi … đi …. đi …
Hải Long khó khăn nói ra mấy chữ, mỗi lần mở miệng lại khiến máu tươi tràn ra khiến cho thanh âm của hắn bị đứt quãng.
-Ồ, ngươi vừa mới nói gì à?
Hắn Nuốt máu tươi trở lại, cố hằn giọng mà nói:
-Ngươi … đi … chết đi!
Hắc Hùng lúc này đã không còn tức giận nữa mà chỉ còn khoái ý vô tận, hắn cười lên ha hả mà nói:
-Được, ngươi đã nóng lòng muốn chết như vậy thì ta đành thành toàn cho ngươi.
Buông bàn tay đang giữ đuôi tóc của đối phương ra, hắn nhìn tên kia một lần cuối, nở một nụ cười dữ tợn, giơ tay cao lên rồi một quyền nhắm thẳng vào đầu của Hải Long mà đánh xuống. Chỉ sợ một quyền này sẽ ngay lập tức làm bể đầu của đối phương, lấy đi sinh cơ của hắn. Lúc hắn vừa hạ tay xuống, Hải Long lúc này đang cúi gằm mặt xuống bỗng hai mắt mở ra, khóe miệng kéo lên một độ cong vi diệu. Xa xa Mộc Tượng thấy cảnh tượng này chợt ý thức được không ổn, vội quát lên:
-Cẩn thận!
Thế nhưng hắn đã chậm, quyền phải của Hắc Hùng vừa mới hạ xuống chợt dừng lại, mà Hải Long lúc này cũng không còn ngồi dưới đất nữa. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng dậy, hai ngón tay tạo thành chỉ điểm vào vị trí dưới tay phải của tên kia, còn chưa cho hắn thời gian phản ứng thì một chỉ nữa lại điểm vào tay trái của hắn. Hắn vừa định phản đòn lại nhưng vừa lay động thân mình thì hai tay truyền đến một cảm giác đau nhức, chợt không tự chủ mà buông thõng xuống, dù cho hắn cố gắng như thế nào cũng không thể nhấc tay lên. Còn chưa kịp kinh hãi thì đối phương đã nhanh chóng xuất hiện bên trái hắn, năm ngón tay tạo thành đao hướng thẳng yết hầu của hắn mà trảm xuống. Lập tức cổ họng của hắn như có gì đó chèn vào làm hắn không thể thở nổi. Tiếp tới là phía hai đùi sau cũng vô cùng đau nhức khiến hắn không đứng nổi mà quỳ sụp xuống, trong miệng vẫn đang khục khục nhưng không phát ra tiếng. Mộc Tượng đã thấy không ổn rồi, nếu như không cản bọn hắn lại thì tên kia sẽ đi đời mất. Hắn hét lớn định bước lên trên:
-Dừng tay!
-Cút xuống! Ngươi thử tiến thêm một bước nữa đi, xem ta có đem cả mạng chó của ngươi cũng lưu lại tại đây hay không?
Hải Long quát lạnh một tiếng làm hắn chợt sững lại. Đúng vậy, hắn đã quên mất rằng cho dù là hiện tại bên phía hắn vẫn bị áp đảo. Do dự một lát cuối cùng hắn vẫn không dám bước lên một bước kia. Hải Long cũng không ngoài ý muốn, hắn cũng không cho rằng một câu khiêu khích như vậy sẽ làm đối phương không nhẫn nhịn nổi. Hắn cũng không muốn dài dòng, đến lúc để kết thúc tràng chiến đấu này rồi. Hắn bẻ gãy hai tay của tên kia, đồng thời cũng phá luôn gân cốt của hắn, phế đi hai tay của hắn, cũng giẫm nát cổ chân của đối phương, phế đi gân chân của hắn. Hắn đá một cước làm cho tên kia bay như quả bóng, lăn lộn mấy vòng dừng ngay trước đám người Mộc Tượng, ánh mắt khiêu khích. Mọi người xung quanh lại một lần nữa được dịp kinh ngạc, người nào người nấy đều trố mắt há hốc mồm. Cục diện đúng là chuyển biến quá nhanh, vốn là Hắc Hùng chuẩn bị kết liễu đối phương lại chỉ trong tích tắc bị đánh thành bộ dạng như con chó chết, tứ chi bị hủy, trở thành phế nhân. Ngay lập tức từ trong đám người của Mộc Tượng một bóng đen từ phía sau đã xuất hiện bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy, một chỉ điểm lên cổ của hắn. Lúc này Hắc Hùng mới có thể hô hấp trở lại, vội hít mạnh mấy cái, hắn đã xém tắt thở rồi. Mất một lúc hắn mới bình tĩnh trở lại, chợt cảm nhận được đau đớn từ tứ chi không ngừng truyền đến, nhưng với hắn thì chút đau đớn này có là gì. Ảnh sát đỡ hắn ngồi dậy, khẽ kiểm tra thương thế của hắn, quay qua nhìn Mộc Tượng khẽ lắc đầu một cái.
-Lão ca, tứ chi của ngươi đã không giữ được rồi.
Thanh âm của hắn như một bản án tử đối với Hắc Hùng vậy. Hắn đã ý thức được thương thế của bản thân, chỉ là cố tình không muốn tin mà thôi. Bây giờ nghe đối phương nói như vậy, toàn thân hắn như mất đi khí lực, gương mặt của hắn tái nhợt không còn một chút huyết sắc. Thân thể hắn run lên nhè nhẹ, hai hàng nước mắt đã chảy xuống. Đang là một tuyệt đại cao thủ có thể xếp vào năm hạng đầu của thôn, hắn bỗng dưng trở thành một phế nhân đến sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác, nhân sinh còn có bao nhiêu chuyện có thể bi ai hơn chứ.
-Hừ, đúng là khuyển tử tất hữu khuyển phụ. Tên con trai của ngươi tuy ngu ngốc nhưng còn biết tự lượng sức mình, không dám đấu với người khác. Khó trách phụ thân hắn không những đần độn mà còn chủ động đi tìm chết, nực cười, đúng là nực cười mà!
Hải Long đứng tại đó, vặn vẹo tay chân một hồi cũng không quên buông vài câu châm chọc. Hắn vốn dĩ thực lực đã không tệ, nhưng bản thân cơ nhục, xương cốt tuy không quá cứng rắn nhưng lại đàn hồi dị thường. Thương thế nãy giờ mà hắn chịu với người khác có thể là chí tử nhưng đối với bản thân hắn thì cũng chỉ là chút đau đớn không đáng nhắc tới mà thôi.
-Hải Long, ngươi cũng đừng quá đáng. Nếu không đừng trách chúng ta liều mạng với các ngươi.
-Ha ha, liều mạng với bọn ta? Xin mời qua đây, lão tử mỏi mắt mong chờ. Còn nếu không dám thì đừng có ở đó buông lời ác độc nữa, nếu không thì hôm nay các ngươi chắc chắn không có tên nào còn sống mà trở về đâu.
Mộc Tượng sắp không nhẫn nhịn nổi nữa, đang định ra lệnh cho đám tiểu đệ xông lên quyết sống chết một phen thì hai tay của hắn bỗng bị kéo mạnh lại. Chỉ thấy Bạch Miêu và Ảnh Sát mỗi người giữ lại một cánh tay của hắn, khẽ thấp giọng nhắc nhở.
-Lão đại, đừng bị hắn khiêu khích. Mất đi Hắc Hùng, chúng ta bây giờ lại rơi vào thế bị động tuyệt đối rồi.
Hắn liền ý thức được mình đã quá xúc động rồi. Hắn thầm cắn răng, dứt khoát ra hiệu toàn quân rút lui, không lưu lại đây thêm một giây phút nào nữa.