Chương 3: Sadman

Tôi lập tức bị giật mình bởi câu nói của người đàn ông kia. Nhưng chưa đợi tôi kịp làm gì thì đã có chuyện xảy ra!

Rầm!!

Cánh cửa đột nhiên bị đạp tung ra lao thẳng về phía tôi. Tốc độ của nó vô cùng nhanh khiến tôi không kịp tránh né. Kết quả là tôi bị cánh cửa va đập trúng và văng ra một đoạn.

“Aaaa!” cơn đau đột ngột xuất hiện khiến tôi không nhịn được mà la lên!

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng bước chân vang lên, tôi cố nhịn đau đớn nhìn về phía cửa thì người đàn ông kia đang chậm rãi đi vào. Hắn nhìn về phía tôi sau đó lên tiếng nói:

“Vốn dĩ nghĩ rằng cậu có thể sống sót qua được bọn ‘cún con’ thì chắc cũng khá, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao cậu rồi.”

Nghe vậy thì tôi lập tức giật mình. Bởi vì tôi có thể hiểu được ý nghĩa lời nói của hắn ta. Hắn rõ ràng là đang nói đến con chó kỳ lạ hôm trước đã tấn công tôi. Hơn nữa hắn ta còn liên quan đến nó nữa.

“Ông....ông rốt cuộc là ai!?” tôi cố nhịn đau đớn nói.

“Tôi sao? Tôi chỉ là một người đàn chán ghét sự khiếm nhã mà thôi. Mà cậu cũng có thể gọi tôi là Sadman, dù gì thì cậu cũng sẽ chết, biết mật danh thì cũng chả sao đâu nhỉ?” người đàn ông kia vô cùng lịch sự giới thiệu.

“Sadman? Vậy ông muốn gì ở tôi?” Tôi tức giận nói

“No no no. Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không muốn gì ở cậu cả.” Sadman lắc đầu nói.

“Vậy tại sao ông lại tấn công tôi?” tôi vô cùng không hiểu hỏi.

“Tại sao ư? Đơn giản là vì...”

The Sadman tiến lại ngay trước mặt tôi sau đó nói:

“Đơn giản là vì gia đình của cậu đã biết được một số thứ không nên biết. Cho nên gia đình của cậu cần phải ngậm miệng lại. Nhưng mà… chỉ có người chết mới có thể mãi mãi im lặng mà thôi.” The Sadman cười lạnh nói.

“Rốt cuộc là chuyện gì chứ!!!” tôi cố gắng gào thét. Lúc này cơ thể tôi gần như không thể cử động được do đau đớn.

“Nhưng mà cậu cứ yên tâm, tôi có rất nhiều kinh nghiệm đấy. Sẽ không hề có đau đớn đâu. Tuy nhiên sau đó não cậu vẫn phải chịu cơn đau trong tầm tám giây nữa.” Sadman cười nói.

Sau đó hắn ta liền chậm rãi đưa tay lên rồi tấn công thẳng về phía ngực tôi với một tốc độ cực nhanh!

Phanh!!!!

Điều khiến tôi ngạc nhiên là ngay lúc tay của Sadman chạm vào người tôi thì đã có một vật thể khác chặn lại. Tôi nhanh chóng nhìn lại thì thấy đó là một lưỡi kiếm sáng bóng.

“Tùy tiện vào nhà người khác rồi tấn công chủ nhà, ngươi không biết như vậy là rất khiếm nhã sao?”

Mái tóc đỏ thẫm tung bay trong gió, mẹ tôi không biết đã xuất hiện từ lúc nào và đang cầm thanh kiếm của bà chặn ngang trước người tôi và đón lấy nắm đấm của người đàn ông kia.

Sadman vẫn bình tĩnh như cũ nói:

“Hừm… tôi nhớ không lầm là đã cho người ngăn bà lại rồi nhỉ? Nếu bà xuất hiện ở đây thì bọn họ chắc đều đã bị hạ rồi.”

“Các ngươi có vẻ cũng đã điều tra rất kỹ về chúng ta. Đám người kia đều không có kẻ nào là bình thường cả.” mẹ tôi lạnh nhạt đáp lại.

Bỗng nhiên tay mẹ bắt đầu cử động. Bà xoay mạnh thanh kiếm khiến Sadman rụt tay lại sau đó bà liền lấy tốc độ cực nhanh thu kiếm lại rồi đâm thẳng về phía hắn!

Vụt!

Nhưng thứ mẹ tôi đâm được chỉ là khoảng không thì The Sadman đã biến mất tại chỗ và xuất hiện tại cửa ra.

“Tốc độ này hoàn toàn vượt xa người bình thường. Giờ ta cũng đã hiểu vì sao đám người kia không thể cầm chân được bà rồi.” Sadman xoa cằm nói.

Mẹ tôi lần nữa thu tay lại rồi lao lên.

Vụt! Vụt! Vụt!

Tôi gần như không thể nhìn thấy được cử động tay của mẹ. Nhưng mà dường như tên Sadman kia lại có thể thấy được cử động của bà. Bằng chứng là hắn có thể né tránh được những đường kiếm đó.

Xoẹt!!

Một vết cắt xuất hiện ngay trên tay áo của hắn. Sadman nhanh chóng lui lại để giữ khoảng cách. Mẹ tôi cũng chưa lao lên tấn công vội mà đứng tại chỗ thủ thế cho đợt tấn công tiếp theo.

Sadman nhìn vào nơi tay áo bị rách một lúc sau đó nắm mạnh vào chiếc áo vest của mình.

Roẹt!!

Hắn không hề do dự xé bỏ chiếc áo của mình. Bên dưới chiếc áo đó là vô số đoạn gỗ được dính trên áo.

Cạch! Cạch! Cạch!

Một sợi xích xuất hiện sau đó nối những đoạn gỗ đó lại. Trong tay Sadman liền xuất hiện một cây côn tam khúc. Không biết có phải ảo giác hay không mà lúc này tôi dường như cảm nhận được không khí xung quanh dường như trở nên càng trầm trọng và lạnh lẽo.

Khí thế trên người Sadman dường như thay đổi hoàn toàn.

Phanh!!

Hai người cùng lúc lao lên, mỗi đường kiếm của mẹ tôi đều đạt đến một tốc độ khó mà nhìn được bằng mắt thường. Nhưng tên Sadman đó dường như không có dấu hiệu yếu thế hơn.

Côn tam khúc trong tay hắn giống như là đang còn sống vậy. Nó cử động giống như một con rắn đang chực chờ tấn công vào mọi yếu điểm của mẹ tôi.

Tốc độ của cả hai người càng ngày càng nhanh. Những vật thể xung quanh hầu như đều bị phá nát toàn bộ. Trên mặt tôi thỉnh thoảng truyền đến một vài cơn gió. Đó có lẽ là dư chấn từ cuộc chiến của hai người.

Nhưng mà cuộc chiến đã có sự thay đổi.

Xeng!

Một ánh kiếm xuất hiện vụt ngang mắt tôi. Khi tôi nhìn lại thì thấy cả hai đã dừng tay. Mẹ tôi vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh nhưng Sadman lúc này đang cắn răng nghiến lợi trông có vẻ đau đớn.

Trên ngực trái của hắn xuất hiện một vết cắt kéo dài xuống tận eo phải.

“Tuy rằng loại kiếm này được tạo ra mới những đòn đâm làm thế mạnh nhưng mà nó cũng có thể dùng để cắt.” mẹ tôi lạnh lùng nói.

“Đáng ghét!” Sadman tức giận nói.

Tuy mới gặp không lâu nhưng đây là lần đầu tôi hắn thấy có biểu hiện như vậy. Nó hoàn toàn khác biệt với những biểu hiện của hắn lúc đầu.

“Vốn dĩ ta còn định bắt ngươi lại mà tra hỏi một lúc nhưng có vẻ như ngươi đã được huấn luyện rất kỹ. Cho nên...!”

Nói đến đây khí thế trên người mẹ tôi bắt đầu thay đổi. Bà bắt đầu hạ thấp trọng tâm xuống vào tư thế khá kì lạ, nó giống như một đòn đâm kiếm, nhưng Shina đưa tay ra mũi kiếm như nhắm vào một thứ gì đó.

“Ngươi đành phải ở lại đây mãi mãi rồi!”

Không biết có phải ảo giác hay không mà ngay lúc này đây. Tôi đang nhìn thấy một luồng khí màu trắng lượn quanh lưỡi kiếm của mẹ tôi.

“Đi chết đi!” The Sadman hét lớn sau đó nhảy lên.

Hắn vung chiếc côn tam khúc trong tay lên xoay một vòng và đập mạnh xuống.

“Nhiều lời!” Shina lạnh lùng

Phanh!!

Mặt đất dưới chân nơi mẹ tôi đang đứng bỗng nhiên vở tung. Mẹ tôi lao lên với tốc độ cực nhanh. Lưỡi kiếm của bà có tốc độ hoàn toàn vượt xa Sadman và hướng thẳng về phía tim của hắn.

Vụt!!

Bỗng nhiên một bóng đen đột ngột xuất hiện ngay giữa hai người.

Keng!!

Tiếng kim loại va chạm vang lên. Lưỡi kiếm của mẹ tôi dường như đánh vào một vật cứng gì đó khiến cho bóng người kia lẫn Sadman bị đánh bay ra ngoài.

Nhưng kẻ mới đến phản ứng vô cùng nhanh. Hắn nhanh chóng xoay người vác lấy Sadman đạp mạnh xuống đất sau đó nhảy vài bước qua cánh cổng rồi chạy đi mất.

“Để vụt mất rồi sao.” Mẹ tôi lẩm bẩm nói.

Sau đó bà vẩy kiếm một cái rồi đặt nó về đai đeo kiếm của mình. Bà nhanh chóng xoay người đi về phía tôi.

“Đứng dậy được chưa? Con còn định nằm nơi đó đến bao giờ? Hay là còn muốn mẹ ôm lấy như lúc còn nhỏ?” Mẹ tôi nhếch mép cười nói.

Tôi định nói rằng cơ thể không thể cử động thì đột nhiên ngừng lại sau đó nhìn xuống thân thể của mình.

“Còn nhìn cái gì? Ngay cả một vết bầm cũng không có mà con không đứng dậy nổi sao? Đàn ông con trai như vậy à?” Mẹ tôi tiếp tục trêu chọc nói.

Nhưng lúc này tôi không còn quan tâm nữa mà lập tức ngồi bật dậy vì lúc này tôi đã không còn cảm thấy đau đớn nữa. Tôi nhanh chóng cởi chiếc áo ra rồi nhìn xuống thân thể của mình.

‘Không thể nào!’ tôi thầm nghĩ.

Bởi vì rõ ràng lúc tôi đã cảm thấy đau đớn đến nổi không thể cử động cả thân thể nhưng mà lúc này đây thân thể tôi dường như không có vết thương nào cả. Thậm chí ngay cả những cơn đau cũng không biết đã biến mất từ bao giờ.

Mẹ tôi không biết hiện trạng của tôi nên nói:

“Được rồi, nhanh chóng đứng lên đi. Bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi nơi này. Ngôi nhà này không còn ở lại được nữa.”