Chương 5: Áp Trại Phu Nhân - Chương 5

Rơi Vào Cạm Bẫy

Cốc cốc cốc ~~

“ Ai? ” Vương Hằng rửa mặt chải đầu hảo đang muốn nghỉ ngơi, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

“‘Phu quân’, là ta.” Ngao Tử Luân nhỏ giọng kéo dài ngữ điệu.

“ Ngủ rồi ” Vương Hằng nhăn mày, tràn đầy tức giận đáp.

“ Ha ha……‘Phu quân’ thật sự là mở to mắt nói dối nha,‘Phu quân’~~ ngày đầu tiên tân hôn không lẽ lại để ta phòng không gối chiếc sao? ” Trong lời nói Ngao Tử Luân tràn đầy ủy khuất, giống như hắn đang bị người kia khi dễ vậy, kì thực mọi chuyện hoàn toàn đều không phải như vậy.

“ Cút! ” Vương Hằng tắt đèn, lên giường.

Thấy trong phòng đã tối đen, Ngao Tử Luân nhíu mi,” Tiểu Hằng nhi thật sự là không thương hương tiếc ngọc nha~~.

“ Ngươi không hương cũng không phải ngọc, ta phải thương xót ngươi làm cái gì.”

“ A ~~ Tiểu hằng nhi, ta phát hiện ta rất thích thượng ngươi, ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?”

Nghe vậy, trong lòng Vương Hằng cư nhiên ẩn ẩn có chút vui sướng, đột nhiên rùn mình, lắc đầu xóa đi cái ý tưởng vừa nảy ra trong đầu, thầm mắng chính mình không tự trọng, hừ lạnh một tiếng,” Hừ ~~ lão tử mặc kệ ngươi thế nào.”

“ Tiểu hằng nhi thật sự là ý chí sắt đá nha.” Ngao Tử Luân ngồi ở trên thềm đá, giơ lên vò rượu há to miệng uống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đột nhiên cảm thấy thật sảng khoái, cùng với sơn trại vương như vậy cách một cánh cửa nói chuyện cũng không tồi, khó được trải nghiệm nha~~

“ Tiểu hằng nhi ta nơi này có rượu ngon, có muốn cùng ta dưới ánh trăng cộng ẩm không?”

“Văn nhân các ngươi toàn đám hủ lậu, ngâm thơ đối câu, chuyện bé xé ra to.” Vương Hằng khinh bỉ nói.

“ Ngươi đối văn nhân có ý kiến?”

“ Ý kiến lớn, nhu nhược như vậy thì có thể làm cái gì, không nhắc nổi tay, vai thì không thể gánh vác. Là nam nhi nên thành thạo võ công, cường thân kiện thể, chinh chiến sa trường bảo vệ quốc gia.” Vương Hằng hào khí lan tràn.

Thấy hắn giác ngộ như thế cao, lại chịu ở chỗ này làm sơn trại vương, Ngao Tử Luân càng thấy tò mò, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc xa lạ,” Vậy sao ngươi không đi đầu quân.”

“ Ta không thể mặc kệ huynh đệ của mình không lo.

Không nghĩ tới Vương Hằng là người trọng tình trọng nghĩa như vậy,” Vậy sao các ngươi không đầu quân hết đi, không phải rất tốt sao? Có như vậy huynh đệ của ngươi cũng có lối ra.”

“ Đao kiếm vô tình, làm sơn tặc ta còn có thể lo lắng chu toàn, đến chiến trường không mười người chết thì cũng chín người bị thương, ta căn bản không thể bảo hộ bọn họ, ta không muốn huynh đệ của mình mất mạng nơi biên cương, trở thành cô hồn dã quỷ.”

Không nghĩ tới một sơn trại vương uy nghiêm trong lòng ẩn chứa như thế nhu tình, lại không hề làm cho người ta cảm thấy hắn giả dối,”Ngươi…….”

……..

Hai người tựa như bằng hữu lâu năm, chưa đầy một canh giờ cùng nhau thoải mái tâm sự chuyện thiên hạ, đã dần dần đối lẫn nhau dâng lên một tia hảo cảm, mà loại hảo cảm này hoàn toàn không liên quan với mối quan hệ thể xác.

“ Trở thành người của ta đi, ta sẽ giúp ngươi an bài các huynh đệ đó.” Những lời này của Ngao Tử Luân hoàn toàn là vì chút hảo cảm đã nói ở trên mà nói ra với Vương Hằng, hoàn toàn không có ý tứ vũ nhục gì. Nhưng khi nghe vào trong tai Vương Hằng, ý nghĩa lại hoàn toàn thay đổi.

Vương Hằng ‘Cạch’ một cái ngồi dậy, tay cầm sàng đan trên người, sắc mặt đỏ lên, này nam nhân như thế nào…… Như thế nào…… Luôn đùa giỡn hắn,” Nói bậy bạ gì đó, muốn vũ nhục người khác cũng phải có mức độ đi.”

“ Di?! Sao?!” Hảo tâm bị hiểu trở thành lòng lang dạ thú, Ngao Tử Luân cư nhiên không có sinh khí, nhưng thật ra lòng tràn đầy nghi hoặc, nam nhân này đầu óc như thế nào lớn lên, mình khi nào thì vũ nhục hắn?

“ Ta như thế nào vũ nhục ngươi?”

“ Ngươi…… Ngươi vừa rồi…… Nói cái gì người của ngươi?” Vương Hằng trên mặt phát sốt, không biết là xấu hổ hay tức giận, đáp lại.

“ Nga, ý của ta là ngươi cùng ta…… Ôi chao?! Ngươi cho rằng trở thành người của ta là ý tứ gì?” Ngao Tử Luân vốn không có ý gì khác, đột nhiên hồi tưởng lại khi Vương Hằng trả lời thì hoàn toàn tỉnh ngộ, ngoài miệng trộm cười.

“ Ngươi…… Ngươi……Cút khỏi sân cho ta!” Vương Hằng thẹn quá thành giận.

“ Ha ha…… Ta cảm thấy mình nên nhắc nhở ngươi một việc.”

“ cái gì?”

“ Này sân cũng là của ta sân, này ốc là của chúng ta tân phòng, ngươi hiện tại ngủ trên chiếc giường mà tối đêm qua ta ‘Rất yêu thương’ ngươi giường” Ngao Tử Luân có ý nhấn mạnh từ ‘Rất yêu thương’ này, khóe miệng cong lên thật to.

Nghe xong một câu kia của Ngao Tử Luân, Vương Hằng đột nhiên nhảy dựng lên, giống như trên giường có kim châm, bởi vì động tác quá mạnh đầu liền đụng vào nóc giường, phát ra một tiếng. ‘Oanh’

“ Ha ha……” Ngao Tử Luân chỉ nghe âm thanh liền biết Vương Hằng phản ứng như thế nào, hắn xấu xa ha ha cười.” Tiểu hằng nhi không có bị đụng đau đi.”

“ Không cần ngươi giả hảo tâm!” Đầu thẳng tắp đụng vào nóc giường, rất đau, Vương Hằng ôm đầu tức giận quát.

“ Tiểu Hằng nhi, ngươi mở cửa ra, ta giúp ngươi xoa xoa, đầu sẽ không đau nữa.” Ngao Tử Luân một bộ đang dỗ tiểu hài tử.

“ Câm miệng, không được bảo ta Tiểu hằng nhi.”

“ Nhiều chuyện ta ở trên, ta muốn gọi như thế nào liền gọi như thế đó.”

“ Ngươi…… Cút!” Gặp phải vô lại, không thể nói lý được.

Ngao Tử Luân ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng âm thanh chỉ có mình nghe thấy nói:” Đã đến giờ.”

“ Ta nghĩ đi, nhưng có người nào đó không hy vọng ta đi a~~”

“ Ai chứ? Chân là của ngươi, ngươi muốn đi hay không ai quản được ngươi.” Vương Hằng nguyên nói quay trở lại.

“ Là ta luyến tiếc Tiểu hằng nhi của ta, ngốc…..”

“ Ai ngốc, ngươi cút mau.” Kỳ quái, thân thể như thế nào nóng như vậy, còn có tứ chi vô lực.

“ Có phải trong người rất nóng, tứ chi vô lực không?”

“ Sao ngươi biết?”

Là dược của bổn vương, bổn vương đương nhiên biết hiệu lực của nó, Ngao Tử Luân sợ chọc giận Vương Hằng nên không dám nói ra, mặt khác nói:” Buổi trưa không phải ta đã nói qua sao, ngươi trúng độc, bây giờ là lúc độc phát.”

“ Giải dược đâu?” Cái địa phương đáng xấu hổ phía sau lại như thế ngứa ngái tê dại, hé ra hợp lại, giống nhau khát cầu cái gì vậy, hảo muốn……

“ Làm mất rồi…… Bất quá ta biết một phương pháp có thể tạm hoãn độc phát.”

Ba ~~.

Vương Hằng không thương tiếc tát cho chính mình một cái, hắn vừa rồi cư nhiên nghĩ muốn vật cứng rắn nóng bỏng kia xỏ xuyên qua, hắn một cái đường đường chính chính đại nam nhân cư nhiên lại có loại ý tưởng đáng xấu hổ này.

Ngao Tử Luân đẩy ra cửa sổ, nhảy vào phòng ngủ, chậm rãy thấp đèn.

“ Ai cho ngươi vào đây? Mau cút ra ngoài…… Hô…… Ngô……” Vương Hằng hai má phấn hồng, mặt đầy xuân tình, môi mở ra thở hổn hển, mức độ nóng rực này có thể hòa tan cả hàn băng.

“ Ta đi, ai tới cứu ngươi.” Ngao Tử Luân ở trên mặt Vương Hằng sờ soạng một phen.

“ Ta…… Ngô…… Không cần…… Nóng quá…… Nhiệt……” Vương Hằng trên người phi thường khô nóng, không tự giác đem quần áo cởi ra.

“ Ra…… Đi ra ngoài…… Ngô……” Vương Hằng cắn răng chịu đựng tê dại phía sau.

“ Ngươi xem ra thật khó chịu, thật sự không cần ta giúp sao?”

“ Không…… Đi…… Cút ra…… Đi…….”

Ngao Tử Luân trên mặt lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ,” Nga ~~ thì ra là ngươi không thích ta giúp, ta đây kêu người khác đến giúp ngươi, được không?” Ngoài miệng hỏi vậy, lại làm bộ như đi ra ngoài.

“ Không…… Không cần……” Hắn đang như thế này sao có thể để cho người khác nhìn thấy, Vương Hằng vội vàng ngăn Ngao Tử Luân lại, trong đầu nghĩ bước lại nắm lấy tay Ngao Tử Luân, nhưng do hai chân hắn bủn rủn lợi hại hoàn toàn theo không nghe theo đầu óc, bởi vậy hắn liền ngã về phía Ngao Tử Luân.

Mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, tiểu vương gia đương nhiên sẽ không cự tuyệt, giang hai tay đem Vương Hằng bế vào trong lòng,” ha ha…… Không nghĩ tới Tiểu hằng nhi của ta lại không muốn ta đi, ta thật sự rất cao hứng.” cúi đầu, đai sắc lang liền ở trên mội Vương Hằng hôn trụ.

Cùng Ngao Tử Luân tiếp xúc, thân thể hắn run lên, mỗi một cái bộ phận trên thân thể đều hoan hô, cao giọng hò hét ‘Rất thích…… Rất thích……’.

Vương Hằng run rẫy cất tiếng,” Thả…. Buông ra……” nói thì nói thế, tay lại gắt gao ôm lấy thắt lưng Ngao Tử Luân, hạ thân còn ở trên người hắn cọ xát. Đột nhiên, Vương Hằng sắc mặt trở nên đỏ bừng, song mông gia tăng.

Thấy Thế, Ngao Tử Luân cười tà ác, dược là hắn điều chế, hắn đương nhiên biết Vương Hằng tại sao lại như vậy, không ngờ dự đoán cái vị trí ở giữa mông kia bây giờ chắc cũng ẩm ướt giống như nữ nhân thôi.

Vương Hằng đại xấu hổ, hận không thể chui xuống đất, tay chân vô lực liều mạng giãy dụa.

Ngao Tử Luân khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa, ôm Vương Hằng hướng giường lớn đi đến……. Không bao lâu, bên trong nội trướng hai người giao triền cùng một chỗ, tiếng rên rỉ ngượng ngùng cũng từ đó truyền ra.

Hết đệ ngũ chương.

Áp Trại Phu Nhân