Chương 15: Bóng người

Bàn Tử Văn ai ôi một tiếng, chưa kịp đứng vững đã ngã xuống đất, tôi hốt hoảng muốn chạy trốn, nhưng mắt vẫn dán chặt vào cửa sổ.

Cái bóng kia bỗng nhiên lắc lư một cái rồi cúi đầu xuống. Tôi lập tức chạy vào phòng, sau đó kéo rèm cửa ra.

Đường bên ngoài vắng tanh, chỉ có vài ánh đèn lẻ loi, không có một bóng người.

Bàn Tử Văn hùng hùng hổ hổ đi vào, hỏi tôi bị cái gì vậy. Sắc mặt tôi tái nhợt, vừa rồi tôi tuyệt đối không nhìn lầm, cái bóng kia chính là một người.

Trong một phút, nó bỏ chạy.

Tôi đáp lại Bàn Tử Văn đôi câu, nói vừa rồi có người nằm bên ngoài cửa sổ nhìn lén chúng tôi. Bàn Tử Văn nhíu mày nói tôi có chắc không?

Tôi gật đầu, sau đó nói người đó đã bỏ chạy rồi. Bàn Tử Văn trực tiếp xắn tay áo đứng ở vị trí cửa sổ, lẩm bẩm nói nếu nhìn thấy sẽ đánh cho y một trận.

Trong lòng tôi luôn cảm thấy có chút bất an, Bàn Tử Văn lên giường đi ngủ, tôi và cậu ta quay lưng lại với nhau, mặt tôi vừa vặn đối diện với cửa sổ trong sân.

Một vài phút sau, tôi đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình. Giác quan thứ sáu của tôi vô cùng nhạy bén, mồ hôi trên trán đều toát ra.

Người kia đã trở lại

Bàn Tử Văn vẫn tiếp tục ngáy, tôi cố chịu đựng mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, chậm rãi xoay người với động tác cực kỳ tự nhiên.

Vừa vặn nhìn thấy một người dán lên cửa sổ bên ngoài.

Người đàn ông đang áp sát cửa sổ với tứ chi dang rộng! Ánh trăng làm cho đường nét của y đặc biệt rõ ràng!

Tôi sợ tới mức hét to một tiếng! Hoảng sợ lắc lắc cánh tay Bàn Tử Văn!

Bàn Tử Văn bị tiếng thét chói tai của tôi dọa tỉnh, lập tức ngồi dậy hoảng hốt hỏi tôi làm sao vậy...

Tôi lập tức chỉ vào vị trí của cửa sổ nói có người!

Bàn Tử Văn đang định quay người lại thì bóng người đó đột nhiên rời khỏi cửa sổ, thoáng cái đã không thấy đâu.

Tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, Bàn Tử Văn không nhìn thấy gì trên cửa sổ, sắc mặt rất là khó coi nói: Lưu Họa, dạo này cậu thấy không khỏe à? Cậu không có ngủ với vợ của Tiểu Ngôn, cậu ta sẽ không nhảy ra khỏi quan tài đâu.

Tôi nghe được những lời này của Bàn Tử Văn, tôi gần như muốn cắm móng tay vào trong thịt, tôi ngủ với vợ của Tiểu Ngôn không biết bao nhiêu lần, hiện tại Tiểu Ngôn chính là muốn đến lấy mạng của tôi đó.

Bóng người trên cửa sổ biến mất không thấy đâu, Bàn Tử Văn nói tinh thần tôi quá căng thẳng, sau đó cậu ta lại mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngoại trừ đèn đường còn có từng trận gió đêm, một người đi đường cũng không có.

Bàn Tử Văn bảo tôi đừng quấy rầy giấc ngủ của cậu ta nữa, ngày mai cậu ta còn phải canh cửa, nói xong không để ý tôi giải thích như thế nào, đã trực tiếp trùm đầu lại rồi ngủ thiếp đi.

Tôi nhìn chằm chằm cửa sổ hồi lâu, luôn cảm thấy bóng người kia nhất định sẽ trở về, chẳng lẽ là Tiểu Ngôn sao? Nhưng mỗi lần cậu ta xuất hiện, đều tức giận muốn giết tôi, tôi có chút không hiểu rõ nổi là ai đang nhìn trộm bên ngoài.

Nhìn rất lâu, cho đến khi mắt tôi bắt nặng trĩu, một cái bóng bàn tay chạm vào mép cửa sổ, tôi giật mình, ngay lập tức tỉnh táo lại.

Bàn tay đó nằm bất động ở mép cửa sổ, giống như là có người ngồi xổm bên dưới, tôi lắc Bàn Tử Văn thật mạnh, nhưng cậu ta lại không thèm để ý tới tôi.

Bàn tay kia không nhúc nhích, tôi cũng không dám nhúc nhích, cứ ngồi cầm cự như vậy không biết bao lâu, lúc tôi sắp kiên trì không nổi nữa, bàn tay kia bỗng nhiên rụt trở về.

Tôi không dám mở cửa sổ, sợ Tiểu Ngôn cầm dao đợi tôi ở bên ngoài. Tôi vừa mở cửa sổ, liền gặp phải một kết cục dao sắc thấy máu.

Cả đêm không dám ngủ, mãi đến khi bên ngoài bắt đầu có xe chạy qua chạy lại, tiếng còi inh ỏi vang lên, tôi mới loạng choạng xuống giường.

Hiện tại bên ngoài toàn bộ là người đi đường, mà bàn tay kia cũng hơn hai giờ đồng hồ cũng không xuất hiện, người nhìn trộm có lẽ đã đi rồi.

Tôi nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, lần đầu tiên phát hiện bóng người, y kề sát đầu vào cửa sổ. Lần thứ hai, thì trực tiếp áp sát cả người vào, một người làm sao có thể áp sát trên cửa sổ cơ chứ? Tôi toát mồ hôi lạnh, người tối hôm qua tới quả nhiên không phải con người.

Đúng lúc này Bàn Tử Văn bỗng nhiên vỗ bả vai tôi một cái, tôi thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên. Lúc quay đầu lại phát hiện là Bàn Tử Văn, mới thở phào nhẹ nhõm. Dưới mắt Bàn Tử Văn có hai quầng thâm, sắc mặt tái nhợt nhìn tôi nói: "Đệch, tối qua ông đây mơ thấy một em gái nhỏ, cô nàng thật sự đã làm tôi rung động cả đêm.”

Tôi nổi da gà khắp người, tôi cảm giác khi tôi lắc lắc Bàn Tử Văn là lúc cậu ta đang nằm mơ. Bàn Tử Văn còn hỏi tôi tối qua ngủ thế nào.

Tôi lắc đầu nói cũng được, cũng không nói cho Bàn Tử Văn biết chuyện ban đêm người kia cũng không có lập tức rời đi.

Bàn Tử Văn nói vậy cũng được, tôi đi mở cửa đây. Phong bao lì xì này thật đúng là không dễ lấy mà.

Tôi lập tức đi theo Bàn Tử Văn đi ra ngoài, cậu ta đi mở cửa, mà tôi lập tức chạy tới sân sau, muốn tìm đạo sĩ nghiêm cẩn giúp tôi tìm hiểu xem đêm qua rốt cuộc là người hay quỷ đến.

Trên đường đến sân sau đụng phải người đàn ông trung niên kia, ông ta ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó lại cúi đầu xuống, tôi cố hết sức đi ngang qua ông ta một cách tự nhiên, tuy rằng ông ta làm rất bí mật, nhưng tôi vẫn phát hiện ông ta đang lén nhìn tôi.

Hiện tại tôi không có thời gian dây dưa với người này, sau khi đến sân sau, phát hiện đạo sĩ nghiêm cẩn đã sớm đứng ở trong sân, nhìn chằm chằm quan tài của Tiểu Ngôn, bộ dáng có chút dọa người.

Ông ta thấy tôi đến liền hỏi tối qua có chuyện gì ngoài ý muốn không? Tôi như muốn khóc nói rằng có một chuyện bất ngờ.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày nói có phải cậu lại suy nghĩ lung tung hay không. Sắc mặt tôi tái nhợt gật gật đầu, đạo sĩ nghiêm cẩn bực bội nói tôi đây là đang tìm cái chết.

Tôi run giọng nói cho đạo sĩ nghiêm cẩn chuyện đã xảy ra đêm qua.

Sắc mặt ông ta rất khó coi, nói: Cậu bị dọa, không phải Tiểu Ngôn. Mọi thứ trong giác quan thứ bảy đều không có bóng, nếu không biết điều này thì chẳng lẽ cậu không biết ma cũng không có bóng sao?

Tôi ấp úng một hồi rồi lại tức giận, nếu hôm qua là con người thì ai sẽ làm như vậy với tôi hả?

Chẳng lẽ là người đàn ông trung niên đó? Không đúng, ông ta đi vào là tôi và Bàn Tử Văn mở cửa, sau khi ông ta đi vào thì tôi mới nhìn thấy cái bóng đó lần đầu tiên.

Không thể nghĩ ra được câu trả lời, đạo sĩ nghiêm cẩn nói với tôi cộng thêm hôm nay nữa là còn có hai ngày thời gian, hai ngày này cậu nhất định không được suy nghĩ lung tung, tôi canh chừng ở chỗ này, sẽ không xảy ra chuyện, sau khi hỏa táng sẽ không có vấn đề gì nữa.

Tôi nói cái người nhìn trộm kia thì xử lý thế nào, đạo sĩ nghiêm cẩn không chút biểu cảm nói, giải quyết vấn đề của con người không phải dễ dàng sao. Ý của ông ta là mặc kệ tôi.

Tôi chán nản đi tìm Bàn Tử Văn, lúc đi tới sân trước phát hiện hầu như mọi người đều đã thức dậy. Ba mẹ Tiểu Ngôn đang trải chiếu trắng.

Sau khi nhìn thấy tôi chào hỏi, tôi cười gượng, đột nhiên trong mắt tôi lại xuất hiện bóng dáng của người đàn ông trung niên kia, ông ta bí hiểm nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tôi nổi giận đùng đùng, nếu đêm qua tôi và Bàn Tử Văn không cho ông ta vào, tôi khẳng định sẽ xem ông ta là người nhìn trộm tôi, ngay lập tức sẽ xông lên.

Đúng lúc này Bàn Tử Văn bỗng nhiên xách theo một thứ chạy vào, lớn tiếng gọi tôi.

Tôi thấy tất cả mọi người đều bận rộn, không tiện, vì thế lập tức đi tới hỏi Bàn Tử Văn đã xảy ra chuyện gì

Bàn Tử Văn lắc lắc món đồ trong tay hai lần, vẻ mặt khinh bỉ nói: "Lưu Họa, đêm qua cậu nhìn thấy không phải là thứ rách nát này chứ."

Tôi lúc này mới thấy rõ ràng, trong tay Bàn Tử Văn đang cầm một con diều.

Nhưng con diều này được làm theo hình dạng của Tôn Ngộ Không, bộ dáng ngã chỏng vó lên trời, thật đúng là giống cái bóng ngày hôm qua tôi nhìn thấy.

Tôi mất tự nhiên hỏi Bàn Tử Văn tìm được thứ này ở đâu, Bàn Tử Văn hừ một tiếng nói nó treo ở ngay dưới cửa sổ. Tôi đoán đêm qua trời có gió, diều bị thổi lên và mắc vào cửa sổ, sau đó gió ngừng thổi, lại rơi xuống, mà chúng tôi chỉ nhìn người mà không thèm nhìn đến con diều treo dưới cửa sổ.

Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không phải đơn giản như vậy, bây giờ vẫn đang là nửa mùa đông nhưng chưa phải mùa xuân, sao lại có người thả diều? Còn thả một con diều hình người như vậy.

Bàn Tử Văn đang muốn cầm con diều đi ra ngoài, nhưng tôi chợt nhớ tới chỗ không thích hợp.

Diều của Tôn Ngộ Không có đuôi, mà bóng người tôi nhìn thấy ngày hôm qua rõ ràng chính là một con người có tứ chi! Căn bản cũng không có cái đuôi!

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên sau tai.

Tôi đột ngột quay lại, người đàn ông trung niên bước đến gần tôi thấp giọng nói: "Nói chuyện chút nhé?"