Chương 13: Vấn đề ở nơi nào

Nói một cách logic thì loại bọ ve nhỏ bé này, rất khó bị chụp ra, tôi cẩn thận quan sát hai tấm ảnh chụp X-quang, phát hiện tấm của tôi, điểm nhỏ bên trong không nhiều lắm, hơn nữa phi thường nhỏ.

Nhưng của Lưu Hâm, thì lớn hơn gấp mấy lần.

Tôi nổi da gà. Tôi hỏi bác sĩ Hậu rốt cuộc là ký sinh trùng gì, bác sĩ Hậu đột nhiên cúp máy.

Tôi cuống quít gọi lại, sau khi gọi lại là một người phụ nữ nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng cứng rắn làm cho tôi lập tức nhớ tới, người phụ nữ này chính là người vừa rồi ở trong khoa mang đồ dùng cá nhân của bác sĩ Hậu đi. Bà ấy chẳng lẽ là vợ của bác sĩ Hậu.

Tôi lập tức nói muốn tìm bác sĩ Hậu, có thể là người phụ nữ kia nghe ra giọng nói của tôi, sau đó không nói một tiếng đã cúp điện thoại. Tôi có chút chán nản buông di động xuống, nhìn đạo sĩ nghiêm cẩn một cái, vừa rồi ông ta nhìn ra chỗ không thích hợp trên tấm ảnh chụp X-quang này, còn nói muốn đi gặp Lưu Hâm.

Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn rốt cuộc đã phát hiện thứ gì rồi, ông ta cau mày nói: "Cậu không phát hiện bóng mờ của tấm ảnh chụp X-quang này rất mơ hồ, cảm giác như mình không thể nhìn rõ sao."

Tôi vừa nghe đến phần quan trọng, đạo sĩ đột nhiên nói: "Vừa rồi cậu đang hỏi ai về chuyện tấm ảnh chụp X-quang vậy."

Tôi trực tiếp gọi điện cho bác sĩ lúc đầu đã khám cho tôi và Lưu Hâm, nhưng anh ta đột nhiên không nhận điện thoại nữa, người phụ nữ vừa ra khỏi khoa kia mới nhận điện thoại.

Đạo sĩ nghiêm cẩn kéo tay tôi nhanh chóng đi ra ngoài bệnh viện, tôi bước nhanh theo hỏi ông ta đi đâu

Ông ta nói rất nhanh: "Vừa rồi người phụ nữ kia mới từ đây đi ra ngoài, nhất định có thể đuổi kịp, bác sĩ kia hẳn là ở cùng một chỗ với bà ấy, tôi nhất định phải hỏi bà ấy một chút chuyện.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã bị đạo sĩ nghiêm cẩn kéo đến cửa bệnh viện, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên gầy gò ôm một thùng giấy trên tay đi ra ngoài.

Tôi hét lên: “Chờ một chút,”, sau đó cùng đạo sĩ nghiêm cẩn bước nhanh về phía trước.

Không nghĩ tới sau khi người phụ nữ này nhìn thấy chúng tôi, bà ấy đột nhiên tăng tốc và bước lên một chiếc ô tô đậu trước bệnh viện, khi tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn đuổi kịp thì xe đã nổ máy.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhìn chằm chằm vào phương hướng chiếc xe biến mất, nói: "Vừa rồi bác sĩ kia cũng ở cùng với bà ấy, nhưng hiện tại hẳn là đã tách ra. Cậu mau gọi điện thoại đi."

Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm được điện thoại của bác sĩ Hậu gọi tới, không nghĩ tới sau khi kết nối, vẫn là người phụ nữ kia.

Tôi do dự một cái, trực tiếp cúp điện thoại, bác sĩ Hậu hẳn là không mang theo điện thoại di động.

Đạo sĩ nghiêm cẩn hỏi tôi thế nào rồi, tôi nói bác sĩ Hậu không cầm điện thoại, điện thoại vẫn còn trên tay người phụ nữ kia.

Lại không nghĩ tới lời còn chưa dứt, chuông điện thoại di động của tôi liền vang lên, vừa nhìn, vậy mà lại là số điện thoại của bác sĩ Hậu chủ động gọi tới.

Tôi nhanh chóng bắt máy, giọng nói khàn khàn của bác sĩ Hậu nói với tôi: vừa rồi tôi có chút chuyện, bây giờ thì ổn rồi.

Giọng nói của bác sĩ Hậu làm cho tôi sửng sốt một chút, bởi vì vừa rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ trung niên rõ ràng là lên xe một mình, chẳng lẽ bác sĩ Hậu đang lái xe?

Tôi tiếp tục hỏi bác sĩ Hậu bên trong tấm ảnh chụp X-quang rốt cuộc là thứ gì, chúng tôi có thể hẹn một nơi để trò chuyện không. Bác sĩ Hậu dừng lại một chút rồi nói: "Được rồi, cậu có thể đến khoa của tôi, tôi đợi cậu ở bên trong."

Tôi sửng sốt một chút, vừa rồi bác sĩ Hậu không phải đi chung với người phụ nữ trung niên kia sao? Sao lại chạy về khoa rồi, nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức đồng ý, cúp điện thoại liền kéo đạo sĩ nghiêm cẩn đi vào trong bệnh viện.

Đạo sĩ nghiêm cẩn hỏi tôi có phải có cách gì không. Tôi gật đầu và nói rằng bác sĩ đang chờ chúng ta trong khoa.

Đạo sĩ nghiêm cẩn muốn nói lại thôi, tôi lo lắng muốn biết nội dung bên trong tấm ảnh chụp X-quang, những chấm đen kia rốt cuộc là cái gì.

Bởi vì tôi đã có một chút nghi ngờ.

Nhất định phải hỏi bác sĩ Hậu mới có thể xác định được.

Lúc đến hành lang lầu ba vừa vặn đụng phải bác sĩ Lý vừa rồi, anh ta kinh ngạc hỏi tôi một câu sao lại quay lại rồi.

Tôi thở dốc nói bác sĩ Hậu đang chờ tôi. Sắc mặt bác sĩ Lý có chút không tự nhiên nói có phải cậu nhầm bác sĩ Hậu rồi hay không.

Tôi nói chính là bác sĩ ở khoa da liễu, nói xong tôi không kịp nói chuyện với bác sĩ Lý, cúi đầu xin lỗi rồi tiếp tục đi vào hành lang.

Bác sĩ Lý vừa định đuổi theo tôi, nhưng vừa lúc có một y tá bước nhanh ngăn cản anh ta, nghe như đang hỏi cái gì đó.

Lúc tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn chạy đến cửa phòng thì cửa phòng đang hé mở, tôi bình tĩnh lại sau đó gõ cửa phòng.

Bác sĩ Hậu khàn khàn nói mời vào. Tôi đẩy cửa bước vào. Bác sĩ Hậu tình cờ đang ngồi ở chỗ bác sĩ Lý vừa rồi.

Đạo sĩ nghiêm cẩn bỗng nhiên kéo tôi một cái, tôi cho rằng ông ta không cẩn thận đụng phải tôi, cũng không có chú ý, tôi thở hồng hộc lên tiếng chào bác sĩ Hậu, sau đó hỏi vừa rồi vì sao đã đi rồi còn trở lại.

Bác sĩ Hậu hỏi có chỗ nào chưa giải thích rõ ràng không, tôi gãi gãi đầu, đặt túi công văn ở trước mặt bác sĩ Hậu, sau đó lấy ra tấm ảnh chụp X-quang hỏi anh ta chấm đen bên trong là cái gì.

Bác sĩ Hậu khàn khàn nói: "Đó là ký sinh trùng." Tôi nuốt một ngụm nước bọt và nói ký sinh trùng là cái gì.

Bác sĩ Hậu nhíu mày nói đây không phải là thứ nằm trong phạm vi chuyên môn của anh ta. Tôi lại lập tức lấy ra tấm ảnh chụp X-quang của tôi, nói trên tấm của tôi cũng có, nhưng tại sao chấm đen trên hai tấm ảnh lại có kích thước khác nhau?

Bác sĩ Hậu bỗng nhiên nói muốn khám cho tôi, tôi chợt nghĩ đến, tại sao lại muốn kiểm tra cho tôi. Lúc này bác sĩ Hậu đã đứng lên muốn dẫn tôi đi nơi khác, tôi vội vàng cất túi công văn, sau đó gọi đạo sĩ nghiêm cẩn.

Sau khi ra khỏi khoa, đi theo phía sau bác sĩ Hậu nhanh chóng đi về phía bên kia hành lang, vừa vặn nhìn thấy bác sĩ Lý cũng trở về, nhưng lúc bác sĩ Hậu đi lướt qua bác sĩ Lý, hai người gần như ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái. Ngược lại, bác sĩ Lý sau khi nhìn thấy tôi, bỗng nhiên hỏi tôi đi đâu đó.

Tôi trực tiếp nói còn phải đi chụp phim, kiểm tra một chút, bác sĩ Lý gật gật đầu, sau đó hỏi tôi có chuyện gì khác không

Nhìn thấy bác sĩ Hậu chuẩn bị rời đi, tôi vội vàng nói mấy lời tạm biệt bác sĩ Lý, sau đó kéo đạo sĩ nghiêm cẩn đuổi theo bác sĩ Hậu.

Đạo sĩ nghiêm cẩn vẫn không nói một lời, nhíu mày giống như một chữ Xuyên (川).

Sau khi đuổi theo bác sĩ Hậu, anh ta nói chụp phim nhanh lắm, lúc này tôi phát hiện chúng tôi đã đi đến trước cửa một căn phòng.

Bác sĩ Hậu đẩy cửa ra, bên trong không có một bóng người, nhưng những máy móc kiểm tra đều mở và hoạt động. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ Hậu nói tôi có thể đi, qua hai ngày nữa lại lấy kết quả kiểm tra, đến lúc đó anh ta cũng có thể nói cho tôi biết kết quả khác của Lưu Hâm.

Tôi chỉ có thể sững sờ gật đầu, sau đó bác sĩ Hậu đưa tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn tới cửa bệnh viện. tôi và bác sĩ Hậu bắt tay chào tạm biệt.

Lúc này trong bệnh viện xe cộ qua lại rất đông, người qua lại không ít, có rất nhiều người đều nhìn tôi và bác sĩ Hậu, ánh mắt có chút kỳ quái. Nó giống như nhìn vào một kẻ ngốc.

Bác sĩ Hậu dặn dò tôi hai ngày nữa nhất định phải tới lấy kết quả, tôi gật đầu nói khẳng định sẽ tới, bởi tôi còn lo lắng hơn cả bác sĩ Hậu nữa mà.

Lưu Hâm có vấn đề hay không đều dựa vào bản báo cáo này, mà những chấm đen nhỏ đó khiến tôi đặc biệt sợ hãi, cho đến khi sự việc rõ ràng thì tôi cũng không dám trở về.

Lúc này đạo sĩ nghiêm cẩn hỏi tôi hiện tại trở về trước đi, đã là buổi chiều. Tôi bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi không phải là ông có chuyện muốn hỏi sao, như thế nào không có thấy ông mở miệng hỏi. Đạo sĩ nghiêm cẩn lắc đầu nói không cần hỏi. Trong lòng tôi bồn chồn, đạo sĩ nghiêm cẩn vừa rồi làm tôi cảm thấy thật kỳ quái.

Lúc trở lại nhà Tiểu Ngôn, phát hiện Bàn Tử Văn đang nửa tựa vào cửa nhà Tiểu Ngôn ngủ gật, cậu ta thấy chúng tôi trở về, thì khẹt khẹt cổ họng, hỏi tôi tại sao lại về trễ như vậy, nếu đạo trưởng không đi cùng cậu, tôi còn tưởng rằng cậu lâm trận bỏ chạy.

Tôi qua loa nói hai câu với Bàn Tử Văn, sau đó Bàn Tử Văn lại cung kính chào hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn.

Trong lòng tôi lại nghĩ, đạo sĩ này tuy rằng có hai chiếc bút vẽ, nhưng những gì ông ta nói với tôi dường như không giống với những thần côn kia. Giác quan thứ bảy của con người là cái gì, tại sao lời giải thích của ông ta lại có vẻ như đang giải thích rằng ma quỷ cũng là thứ có thể giải thích một cách khoa học?

Sau khi vào sân trước, trong sân đã có rất nhiều người lớn tuổi đang ngồi, đều là những gương mặt quen thuộc, từng đến dự đám cưới của Tiểu Ngôn.

Tôi cũng ngửi thấy mùi nhang từ sân sau tỏa ra, cha mẹ Tiểu Ngôn đang định tới chào tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn, không ngờ sắc mặt của đạo sĩ nghiêm cẩn lập tức trở nên khó coi, vội vàng chạy ra sân sau.

Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ xảy ra chuyện