Chương 11: Kinh hồn một đêm

Tôi khó xử nói với Lưu Hâm, hôm nay tôi khẳng định không có biện pháp trở về, theo bản năng, hiện tại tôi coi mệnh quan trọng hơn Lưu Hâm, sau đó tôi trực tiếp cúp điện thoại.

Đạo sĩ nghiêm cẩn hỏi tôi có phải có chuyện gì không, tôi lắc đầu nói bạn gái không hiểu chuyện, hiện tại không thành vấn đề.

Đạo sĩ nghiêm cẩn gật gật đầu nói vậy là tốt rồi, mấy ngày nay ở lại chỗ này, tôi mới có thể bảo vệ cậu được, sau đó chúng ta nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của cậu và vợ Tiểu Ngôn trước, sau đó lại đưa đầu thất, thì sẽ không có việc gì nữa.

Tôi gật đầu và hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn tôi còn cần chú ý đến điều gì nữa, đạo sĩ nghiêm khắc bảo tôi đừng suy nghĩ quá nhiều về những thứ ngoài tầm với, đạo sĩ nghiêm cẩn nói với tôi rằng trên thực tế, ma quỷ cũng có liên quan đến giác quan thứ 7. Khi một người chết đi, họ phải chịu đựng quá nhiều sự tra tấn, hoặc có những ám ảnh và oán hận mạnh mẽ, điều này có thể khiến giác quan thứ bảy trở thành hiện thực.

Giác quan thứ 7 này có thể quay trở lại cơ thể con người mà chúng ta thường gọi là ma quỷ, nhưng đối với chúng ta, những thứ cụ thể đó chỉ tiêu tan khi ý chí tiêu tan, sẽ không còn đi đầu thai ở âm gian địa phủ nữa.

Tôi sững sờ nhìn đạo sĩ nghiêm cẩn, hỏi ông ta, vừa rồi trên thực tế nằm trên lưng tôi, chính là ý thức hóa của Tiểu Ngôn?

Đạo sĩ nghiêm cẩn gật gật đầu, nói không sai.

Đạo sĩ nghiêm cẩn tiếp tục nói: khi ý thức được hiện thân, nó sẽ trở thành ma quỷ mà chúng ta nói đến, những người có thể nhìn thấy hiện thân của giác quan thứ bảy, thường là những người xuất chúng ở phương diện tinh thần.

Tôi lẩm bẩm nói, ý ông là tôi có năng khiếu đặc biệt à? Đạo sĩ nghiêm khắc cười khẩy nói: Cũng có người ghét cậu hoặc có người yêu cậu sâu đậm.

Tôi cười một tiếng, lúc này, ba mẹ Tiểu Ngôn đến gọi tôi cùng đạo sĩ nghiêm cẩn đi ăn cơm. Trên bàn, hai vợ chồng già đều rơi nước mắt, đạo sĩ nghiêm cẩn nhiều lần cam đoan nhất định sẽ tiễn Tiểu Ngôn thật tốt, tâm tình của bọn họ mới tốt hơn không ít.

Buổi tối nằm trong phòng ba mẹ Tiểu Ngôn chuẩn bị cho tôi, trong lòng nghĩ đến lời nói của đạo sĩ nghiêm cẩn, không khỏi cảm thấy mệt rã rời.

Hiện thân của giác quan thứ bảy là thứ mà trong lòng thường xuyên nhớ nhung hoặc ghét bỏ, đột nhiên tôi nghĩ đến khuôn mặt quả táo nứt của Tiểu Ngôn.

Rùng mình một cái, mạnh mẽ mở mắt ra. Trong phòng im ắng, không có một chút động tĩnh, tôi lấy điện thoại di động ra, Lưu Hâm còn chưa gọi tới, chỉ sợ là tức giận.

Tôi đột nhiên cảm thấy mắc tiểu, nhà ở nông thôn, nhà vệ sinh không phải mỗi phòng đều có, mà chỉ có một cái ở cửa sân.

Tôi kéo dép lê đẩy cửa bước ra ngoài. Gió lạnh thổi vào mặt, quan tài của vợ chồng Tiểu Ngôn ở trong sân nằm trơ trọi dưới ánh trăng.

Tôi đứng đối diện với quan tài, vừa vặn nhìn thấy ảnh cưới màu đen trắng. Giống như chạy trốn vọt vào nhà vệ sinh bên kia, sau một hồi thả lỏng, bỗng nhiên vang lên tiếng tích tắc.

Giọt nước tiểu cuối của tôi trực tiếp bị dọa sợ nín luôn, tôi run rẩy nín thở, tiếng tích tắc dần yếu đi rồi biến mất.

Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng chạy vào phòng, sau đó quấn kín chăn bông.

Một bàn tay lạnh lẽo lập tức vờn quanh phần thịt mềm mại ở eo tôi!

Sắc mặt tôi đại biến, một giọng nói nghèn nghẹn vang lên từ phía sau tôi.

"Người ta chờ anh đã lâu lắm rồi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, cả người tôi đều sợ hãi choáng váng, run rẩy không ngừng, run rẩy nói: "Cô buông tha cho tôi đi."

Trước khi chết, cô dâu của Tiểu Ngôn cũng có biểu hiện của giác quan thứ bảy, cô ta đến tìm tôi.

Nhưng nghe tôi nói xong, vợ của Tiểu Ngôn lại nở nụ cười ngọt ngào: "Anh thật chán ghét, bình thường đều là em cầu xin anh tha cho em, anh cũng không ngừng lại, hôm nay thì muốn ngược lại, cửa cũng không có đâu." Mặt tôi bị một đôi tay ướt sũng từ phía sau nhẹ nhàng nâng lên, mà bên hông cũng có một đôi chân dài quấn quanh.

Giọng nói của vợ Tiểu Ngôn đột nhiên có chút buồn bã, cô ta nói: “Có phải vì em đã kết hôn nên anh không cần em nữa đúng không?”

Tôi run rẩy nói: "Tất cả chỉ là một giấc mơ... tất cả đều là giả, cô để cho tôi đi đi." Tôi không dám quay đầu lại, bởi vì lúc vợ Tiểu Ngôn chết cả người bị lột da, tôi sợ quay đầu lại liền nhìn thấy một cái đầu máu me nhầy nhụa.

Cô ta bị những lời này của tôi chọc giận, tức giận nói một câu anh lừa dối em. Sau đó bắt đầu lung tung xé rách quần áo của tôi, tôi bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, chỉ có thể cầu đạo sĩ mau mau xuất hiện đến cứu tôi.

Mà ngay lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, tiếng gào thét oán độc của Tiểu Ngôn đâm xuyên qua lỗ tai tôi.

"Mau mở cửa ra, đôi nam nữ chó má kia" nghe được giọng của Tiểu Ngôn, tôi thiếu chút nữa đã tè ra quần.

Vợ Tiểu Ngôn nhiều nhất chỉ có thể quấn lấy tôi một chút, còn Tiểu Ngôn này vừa nghe đã biết là muốn giết tôi rồi! Vợ Tiểu Ngôn nghe thấy giọng của Tiểu Ngôn, hai tay xé rách quần áo tôi chợt dừng lại, tôi cảm nhận được cô ta sợ hãi.

Một tiếng rầm thật lớn! Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra! Ánh trăng đột nhiên chiếu vào!

Tiểu Ngôn sắc mặt xanh mét, đang giơ cao một cây búa đùng đùng xông vào, trong miệng hét lên "Tao giết chết đôi nam nữ chó má tụi mày!"

Vợ Tiểu Ngôn kêu thảm thiết một tiếng, sau đó nhanh chóng leo khỏi người tôi, tôi lập tức túm lấy chăn ném về phía Tiểu Ngôn.

Lúc tôi ném chăn đi, tôi tình cờ nhìn thấy vợ của Tiểu Ngôn đang trốn khỏi phòng tôi!

Một người toàn thân máu thịt be bét, không thể nhìn thấy được một chút da thịt hoàn chỉnh đang lảo đảo chạy ra ngoài cửa!

Mà Tiểu Ngôn sắc mặt xanh mét trực tiếp vung búa sắt trên tay lên, bổ mạnh xuống cái đầu trần đầy máu.

Vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy thảm kịch óc văng tung tóe, nhưng đột nhiên trên trán lại có cảm giác lạnh lẽo, tôi rùng mình tỉnh lại. Tôi thấy vị đạo sĩ nghiêm cẩn đang ngồi ở đầu giường, đang gắt gao nhìn vào mắt tôi.

Trên lưng tôi toát mồ hôi lạnh, tôi run giọng nói: Đây có phải là mơ không...

Đèn trong phòng đã bật sáng, tôi chợt cảm thấy mặt mình vẫn còn ướt sũng, tôi dùng tay lau đi, trên tay toàn bộ đều là máu tươi.

Tôi mở to hai mắt, run rẩy nửa ngày cũng không nói ra lời.

Đạo sĩ nghiêm cẩn kéo tay tôi lên, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài cửa.

Tất cả đèn trong sân đều được bật lên, ánh đèn mờ ảo chiếu sáng quan tài của Tiểu Ngôn, khiến nó trông đặc biệt hoang tàn.

Mà bên ngoài quan tài, có hàng loạt dấu chân đẫm máu, dẫn thẳng tới tận cửa phòng tôi. Tôi nhìn xuống đất và nhìn vào phòng, lúc đầu có những dấu chân rất cạn, nhưng về cuối chúng bắt đầu trở nên hoảng loạn.

Tôi thậm chí còn nghĩ đến cảnh lúc đầu vợ của Tiểu Ngôn thừa dịp tôi đang đi vệ sinh thì chạy vào phòng, và sau khi Tiểu Ngôn đuổi theo cô ta, cô ta hoảng sợ bỏ chạy.

Hơn nữa không chỉ mặt tôi, mà ngay cả quần áo trên người tôi cũng đều là máu tươi đầm đìa vì vợ của Tiểu Ngôn đã ôm tôi!

Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ông ta thở dài nói: Chuyện của cậu mà cậu đến hỏi tôi.

Tôi lập tức co quắp ngã xuống đất, đúng vậy, trong giấc mơ tình ái hằng đêm, tôi đã từng triền miên với vợ của Tiểu Ngôn, tôi không biết mình đã hạnh phúc đến mức nào. Tiểu Ngôn ghét tôi cũng hợp lý, vợ của cậu ta không buông tha tôi cũng hợp tình hợp lý. Tôi tuyệt vọng nhìn vị đạo sĩ nghiêm cẩn.

Ông ta thở dài nói sẽ giúp tôi, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

Nhưng tôi lại giống như bắt được rơm cứu mạng, không phải ông mới vừa cứu tôi một lần sao, nhất định có thể cứu tôi thêm lần nữa!

Đạo sĩ nghiêm cẩn kéo tôi vào trong phòng, bảo tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ trước, sau đó rửa sạch máu trên mặt, bằng không lát nữa sẽ dọa cha mẹ Tiểu Ngôn.

Thế nhưng tôi cũng không có quần áo dự phòng, lúc tới nơi này cũng không có chuẩn bị cái gì, đạo sĩ nghiêm cẩn cau mày nói chờ tôi cho cậu một bộ.

Sau khi thay quần áo xong, sắc trời cũng dần dần sáng lên, một đêm kinh hồn trôi qua, đạo sĩ nghiêm cẩn nói với tôi hôm nay ban ngày sẽ không có chuyện gì, buổi tối lại nghĩ biện pháp.

Tôi đang hồn vía lên mây ăn bữa sáng, bố mẹ Tiểu Ngôn hỏi tối qua tôi ngủ không ngon sao, tôi gượng cười nói không, ngủ cũng tàm tạm.

Bàn Tử Văn khinh bỉ nhìn tôi nói: Thằng nhóc Lưu Họa cậu đêm qua không có ngủ thì có, hai quầng thâm to như vậy.

Tôi trừng mắt nhìn Bàn Tử Văn một cái, hốt hoảng vùi đầu ăn cơm.

Sau đó Bàn Tử Văn lại chạy ra cửa canh cửa, sau đó cha mẹ Tiểu Ngôn nói còn có hai ngày nữa là đến đầu thất, hôm nay phải đi mời bạn bè thân thích, đến tiễn Tiểu Ngôn một đoạn đường.

Tôi và đạo sĩ nghiêm cẩn đứng trước quan tài của Tiểu Ngôn, đạo sĩ nghiêm cẩn thở dốc một hơi mới nói: "Tôi biết là vợ của cậu ta quấn lấy cậu, nhưng tôi muốn biết chính là, lúc cậu ngủ với người phụ nữ này, là sự hiện thực hóa của giác quan thứ bảy, Tiểu Ngôn căn bản không có khả năng biết, nhưng vì sao cậu ta lại biết"

Tôi tái mặt nói tôi cũng không biết, ông ta trầm tư suy nghĩ.

Điện thoại của tôi lại rung lên, là Lưu Hâm gọi tới.

Tôi do dự một lát rồi cúp máy, những chuyện này thật sự không có cách nào giải thích rõ ràng với Lưu Hâm được.

Đạo sĩ nghiêm cẩn vây quanh quan tài rồi bất ngờ đập mạnh vào đầu mình! Ông ta nhìn tôi căng thẳng và nói: "Tôi biết rồi! Cái chết của bọn họ! Chắc chắn có liên quan đến những người bên cạnh cậu! Hơn nữa chuyện của cậu... đã bị bại lộ vào thời điểm đó!"

Trong lòng tôi kinh hoảng, giọng nói run run nói ông đừng chọc tôi, vợ của Tiểu Ngôn là bị một tên biến thái giết chết, da cũng không còn ...

Chưa kịp nói xong, tôi chợt nhớ đến chiếc chậu gỗ mà tôi nhìn thấy trong phòng tắm. Lần đầu nhìn không rõ bên trong có gì nên rất sợ, nhưng lần thứ hai nhìn thấy chỉ là mặt nạ và một bộ tóc giả...

Tiểu Ngôn bị dọa chết, vợ cậu ta bị lột da, trên lưng vã đầy mồ hôi lạnh.

Cùng lúc đó, điện thoại lại bắt đầu đổ chuông liên tục, tôi nhìn tên người gọi, do dự một lúc rồi ấn nút trả lời.