Chương 12: Leslie sang chơi

Leslie ghé thăm căn nhà mơ ước vào một tối tháng Mười mù sương nọ, khi những cụm sương sáng ánh trăng đang treo trên vịnh cảng và uốn mình như những dải lụa bạc dọc các thung lũng hẹp về phía biển. Khi Gilbert ra mở cửa, trông cô có vẻ hối hận vì đã đến; nhưng Anne phóng qua mặt anh, nhảy bổ vào cô và kéo cô vào.

“Mình rất mừng là cậu đã chọn tối nay để ghé thăm,” cô vui vẻ nói. “Chiều nay mình mới làm thêm rất nhiều kẹo mềm ngon và chúng mình muốn có ai đó ăn giúp - trước lò sưởi - khi chúng ta trò chuyện. Có khi thuyền trưởng Jim cũng sẽ ghé thăm. Đây là đêm của ông ấy.”

“Không. Thuyền trưởng Jim ở bên nhà,” Leslie nói. “Ông ấy... ông ấy bắt tôi tới đây,” cô nói thêm, vẻ hơi thách thức.

“Mình sẽ nói cảm ơn ông ấy khi nào gặp,” Anne nói, đoạn kéo những chiếc ghế thoải mái ra trước lò sưởi.

“Ồ. Ý tôi không phải là tôi không muốn đến,” Leslie chống chế, hơi đỏ mặt. “Tôi... tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ghé qua... nhưng không phải lúc nào tôi cũng dễ dàng bỏ đi được.”

“Dĩ nhiên là cậu rất khó rời anh Moore,” Anne nói, bằng một giọng thản nhiên. Cô đã quyết định tốt nhất là thỉnh thoảng cứ nhắc tới Dick Moore như một sự thật đã được chấp nhận, và không mang lại thêm vẻ khó chịu không cần thiết cho đề tài này bằng cách lảng tránh nó. Cô đã đúng, vì thái độ miễn cưỡng của Leslie ngay lập tức biến mất. Rõ ràng cô đã tự hỏi Anne biết về tình trạng đời sống của cô nhiều đến mức nào và lấy làm nhẹ nhõm là không cần phải đưa ra một giải thích nào cả. Cô để Anne đỡ lấy mũ và áo choàng cho mình, và ngồi xuống với một vẻ co ro trẻ con trên chiếc ghế bành lớn cạnh Magog. Cô ăn mặc đẹp đẽ và cẩn thận, với sắc đỏ tươi quen thuộc của bông phong lữ đeo nơi cần cổ trắng ngần. Mái tóc đẹp của cô ánh lên như vàng lỏng trong ánh lửa lò sưởi ấm áp. Đôi mắt xanh màu biển đầy những tiếng cười và sự quyến rũ mềm mại. Trong một chốc, dưới ảnh hưởng của căn nhà mơ ước nhỏ, cô lại là một cô gái đã quên đi quá khứ cùng những cay đắng của nó. Cái không khí mà rất nhiều tình yêu đã phù phép cho căn nhà nhỏ ở khắp xung quanh cô; sự bầu bạn của hai con người trẻ trung, khỏe mạnh và hạnh phúc cùng lứa với cô bao bọc lấy cô; cô cảm nhận và buông theo ma lực của khung cảnh - cô Cornelia và thuyền trưởng Jim hẳn sẽ khó lòng mà nhận ra cô; Anne thấy khó mà tin được đây là người đàn bà lạnh lùng, lạnh nhạt cô đã gặp ở bờ biển - cô gái vui tươi này nói và nghe với sự háo hức của một tâm hồn đang chết đói. Và đôi mắt của Leslie nhìn những kệ sách giữa các cửa sổ mới hau háu làm sao!

“Thư viện của chúng mình không được nhiều cho lắm,” Anne nói, “nhưng mỗi quyển sách trong đó là một người bạn. Chúng mình đã chọn sách qua nhiều năm, chỗ này chỗ nọ, không bao giờ mua trừ phi đã đọc qua và biết nó thuộc vào lớp người quen của Joseph.”

Leslie cười - tiếng cười đẹp đẽ dường như thân thiết với tất cả những tươi vui từng vang vọng khắp căn nhà nhỏ trong những năm tháng đã qua.

“Mình có một số sách của cha - không nhiều,” cô nói. “Mình đã đọc chúng cho đến khi thuộc gần như nằm lòng. Mình không mua nhiều sách. Có một thư viện lưu động cửa hàng Glen - nhưng mình không nghĩ hội đồng chọn sách cho ông Parker biết cuốn nào thì thuộc lớp người quen của Joseph - hoặc có lẽ là họ không quan tâm. Quá hiếm khi mình kiếm được một cuốn mình thực sự thích đến nỗi mình từ bỏ luôn.”

“Mình hy vọng cậu sẽ xem những kệ sách của chúng mình như của chính cậu,” Anne nói. “Chúng mình hoàn toàn thành tâm hoan nghênh cậu mượn bất cứ cuốn nào.”

“Cậu đang đưa ra một bữa tiệc thịnh soạn toàn những món béo bở trước mắt mình đấy,” Leslie vui mùng nói. Rồi, khi đồng hồ điểm mười giờ, cô đứng dậy, vẻ hơi miễn cưỡng.

“Mình phải đi rồi. Mình không nhận ra là đã trễ đến thế. Thuyền trưởng Jim lúc nào cũng nói ở lại một tiếng đâu có lâu la gì. Nhưng mình đã ở lại hai tiếng... và ôi, nhưng mình đã rất thích thú,” cô thẳng thắn nói thêm.

“Đến thường xuyên nhé,” Anne và Gilbert nói. Họ đã đứng dậy và đứng cạnh nhau trong ánh sáng từ lò sưởi. Leslie nhìn họ - trẻ trung, hy vọng, hạnh phúc, tất cả những gì cô đã bỏ lỡ và sẽ mãi bỏ lỡ. Ánh sáng biến mất khỏi gương mặt và ánh mắt của cô - cô gái đã biến mất, giờ thì người đàn bà sầu muộn và bị lừa dối đáp lại lời mời một cách lạnh lẽo và bỏ đi với vẻ vội vàng đáng thương.

Anne nhìn theo đến khi cô biến mất trong bóng đêm lạnh giá mù sương. Rồi cô từ từ quay lại với ánh sáng bệ lò sưởi rực rỡ của mình.

“Cô ấy thật đáng yêu, đúng không Gilbert? Mái tóc của cô ấy làm em say mê. Cô Cornelia nói nó dài đến tận gót chân, Ruby Gillis có mái tóc rất đẹp - nhưng tóc của Leslie như đang sống - từng sợi từng sợi là vàng sống.”

“Cô ấy rất đẹp,” Gilbert đồng tình, nhiệt tình đến nỗi Anne suýt thì hy vọng anh bớt nhiệt tình đi một chút.

“Gilbert, liệu anh có thích tóc em hơn không nếu nó giống như của Leslie?” cô hỏi vẻ bâng khuâng.

“Em sẽ không phải là Anne nếu tóc em vàng, hay bất cứ màu nào khác ngoài...”

“Đỏ”, Anne nói, với một vẻ hài lòng u ám.

“Đúng, đỏ - để mang hơi ấm đến cho làn da trắng như sữa và đôi mắt xanh xám rực rỡ kia của em. Tóc vàng sẽ không hợp với em chút nào nữ hoàng Anne ạ - nữ hoàng Anne của anh - nữ hoàng của trái tim và cuộc đời và mái nhà của anh.”

“Thế thì anh có thể ngưỡng mộ tóc của Leslie bao nhiêu tùy thích,” Anne nói vẻ hào hiệp.